Chương 448

Nam Khuê lập tức lắc đầu, sau đó nói: “Không có, chỉ là em không biết nên xưng hô thế nào? Nên gọi sư mẫu hay hay gọi giáo sư Khương như mọi người.”

Khương Thanh Phụng cười mỉm, lắc đầu hiền hoà nói: “Đều không đúng.”

“Hả?” Nam Khuê giật mình.

“Ở bệnh viện em gọi tôi là bác sĩ Khương giống mọi người, ở bên ngoài, em có thể gọi là sư mẫu.”

“Được, bác sĩ Khương, hôm nay em tới báo cáo.”

Khương Thanh Phụng vừa lòng gật đầu, sau đó nói: “Ngày đầu tiên đến báo cáo đã bắt gặp tôi mắng người rồi, có phải đã bị doạ sợ rồi không?”

“Không có.” Nam Khuê lập tức lắc đầu.

“Nếu như em đã bắt gặp rồi, vậy tôi sẽ báo trước cho em biết, trong cuộc sống hằng ngày, tôi sẽ cố hết sức chăm sóc cho những tiểu bối như các em, nhưng trong công việc, tôi nổi tiếng là một người nghiêm khắc, không thể qua loa đại khái được.”

“Lỗi có thể mắc phải, nhưng hãy cố gắng hết sức để bản thân không phạm lỗi, những sai lầm tương tự nhau không được phép phạm phải nhiều lần. Còn nữa, thái độ của người học y rất quan trọng.”

“Những lời này em hãy từ từ ngẫm nghĩ đi.”

Sau khi báo cáo với sư mẫu xong, Nam Khuê trở về phòng nhân sự. Phòng nhân sự sắp xếp một nhân viên tới đào tạo cho những nhân viên mới, chủ yếu là giới thiệu về bệnh viện, cùng với những quy tắc mà khi vào đây cần phải tuân thủ.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đào tạo cũng khá nhẹ nhàng.

Thời gian ăn trưa, Nam Khuê vừa đến nhà ăn xếp hàng, đột nhiên bên trong nhà ăn truyền tới một âm thanh vui mừng. Tiếp đó, cô nhìn thấy một người đang nhìn cô cười.

Đặc biệt là cô bác sĩ trẻ tuổi cùng nữ điều dưỡng kia ai ai cũng nở nụ cười vừa xán lạn vừa dịu dàng. Nụ cười đó khiến cả phụ nữ như Nam Khuê cũng không chống đỡ được.

Trong lòng cô lại có chút ảo não, sự nhiệt tình như vậy chắc chắn không phải dành cho người mới như cô.

Vậy? Là vì cái gì cơ chứ?

Cuối cùng xếp hàng lấy cơm xong, Nam Khuê tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngay sau đó Tống Dực đã gấp không chờ được mà ngồi ngay xuống bên cạnh cô.

Tống Dực cũng là đồng nghiệp mới vào giống cô, lại cùng một bộ phận, hai người cùng nhau huấn luyện.

Trải qua một buổi sáng đã khá là quen thuộc rồi.

“Waoo, Nam Khuê, vừa rồi cô có nhìn thấy không?” Tống Dực hứng thú hỏi.

“Nhìn thấy cái gì?” Nam Khuê ngơ ngác hỏi.

“Quý Viện đó!” Tống Dực không kịp ăn cơm, kích động trả lời.

Nghe thấy cái tên này, Nam Khuê ngơ ra một lúc, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc mà hỏi: “Quý Viện? Đây là tên của một người sao?”

“Cũng gần như thế, dù sao thì mọi người đều gọi như vậy.”

“Hả?” Nam Khuê lại giật mình.

Đuôi mắt cô giật giật, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy: “Cô chắc chắn có người dùng tên Quý Viện này? Thanh Lâu của cổ đại, Di Hồng Viện? Dùng cái tên này thì cũng quá bôi bác, quá ngượng ngùng rồi đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play