Chương 318

Trên khuôn mặt lấm lem hiện lên nụ cười, Nam Khuê đặt tay lên bụng, hoàn toàn mất đi ham muốn sống tiếp.

Vì cô biết sẽ không có người, sẽ không có ai đến cứu cô.

Mẹ qua đời, ông nội cũng đã ra đi.

Cô cũng không trông đợi gì vào người cha bài bạc của mình.

Người thân nhất với cô trên thế giới này là chồng lại nghi ngờ tất cả mọi thứ đều do cô tự biên tự diễn, căn bản không tin cô.

Cũng có thể đây là một cái cớ mà Lục Kiến Thành tự tìm cho mình đi!

Cho dù anh tin, cho dù anh biết cô bị tai nạn, biết bé con của cô gặp nguy hiểm, anh vẫn không thay đổi mà chọn Phương Thanh Liên, chọn người phụ nữ trong lòng mình.

Nam Khuê, mày thua rồi, thua một cách thảm hại, thua một cách triệt để.

Cho nên cô cũng tỉnh táo lại rồi.

“Lục Kiến Thành, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại.”

“Lục Kiến Thành, vĩnh biệt, lần này là thật.”

Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, cũng sẽ không biết tự lượng sức mình mà ganh đua cao thấp vì một vị trí trong lòng anh nữa.

Loại đau đớn đến mức không còn muốn sống này cô trải qua một lần là đủ rồi, đủ để khiến cả đời này cô cũng không quên được.

Toàn thân không còn chút sức lực, cuối cùng Nam Khuê không chịu nổi nữa.

Phịch một tiếng, cả người cô trực tiếp ngã xuống đất,

Trên mặt đất đều là nước, nước bắn tung tóe vào mặt cô.

Lúc ngã xuống vẫn rất đau, nhưng cô đã không còn cảm nhận được nữa.

Mưa vẫn rất lớn.

Trời càng lúc càng tối, xe trên đường càng ngày càng ít.

Trên một chiếc xe Jeep cách đó một đoạn, hai tay Đỗ Bằng chống lên tay lái, đột nhiên cậu ấy mạnh mẽ dụi mắt.

“Sếp, hình như phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, mưa lớn quá nên em nhìn không rõ, anh thử nhìn xem.”

Nghe thấy mấy chữ “tai nạn xe cộ”, Chu Tiễn Nam vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi lập tức ngồi nghiêm túc lại, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía trước.

Khi thấy chiếc xe lật nghiêng ven đường, trái tim anh ấy lập tức xiết lại, nói: “Tai nạn xe cộ, nhanh lái qua đó.”

“Vâng, sếp.”

Xe dừng lại, hai người lập tức lại gần chiếc xe bị tai nạn, bọn họ nhanh chóng phát hiện tài xế ngồi ở vị trí lá xe.

Đồng thời Đỗ Bằng cũng phát hiện được một người mặc đồ trắng nằm ven đường.

May mắn hôm nay Nam Khuê mặc váy trắng nên không bị chìm vào bóng tối, vẫn tương đối dễ phát hiện.

“Sếp, bên kia còn một người bất tỉnh.” Đỗ Bằng chỉ về phía Nam Khuê.

“Tôi sang đó, cậu mang người tài xế này ra.”

Chu Tiễn Nam nói xong nhanh chóng chạy về phía Nam Khuê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play