Chương 317

Xe trên đường rất ít, nhưng không phải không có chiếc xe nào.

Nam Khuê dồn hết sức lực đi đến ven đường, điên cuồng lắc lư tay, muốn xe ven đường dừng lại giúp cô đến bệnh viện, hoặc cho cô gọi nhờ điện thoại cũng được.

Nhưng mưa quá lớn, có xe căn bản không thấy cô vẫy tay.

Có xe thấy tình trạng tai nạn nghiêm trọng, sợ rước họa vào thân nên không dám dừng lại.

Nam Khuê không còn cách nào khác, đành phải làm liều.

Lúc thấy một chiếc xe đang đi đến, Nam Khuê nhắm hai mắt lại, quyết định lê lết bên chân bị gãy xương của mình chạy ra giữa đường, trực tiếp giang hai tay ra ngăn cản chiếc xe đang lao nhanh đến.

Tiếng thắng xe vang lên rõ ràng, xe dừng lại cách cô mấy centimet.

Nói cách khác, chỉ cần chiếc xe này đi nhanh hơn chút nữa, hoặc không giảm tốc độ, hoặc cô đứng gần hơn một chút thì cô đã chết rồi.

Khi biết mình thoát chết, Nam Khuê mở to mắt, vui vẻ cười tươi.

Cô lập tức đi đến cạnh cửa xe, đau khổ khẩn cầu: “Tôi bị tai nạn xe, có thể gọi 120 giúp tôi được không? Cầu xin anh.”

Cô vừa dứt lời, cửa xe đột nhiên mở ra, một giây sau, một người đàn ông to béo đi xuống, anh ta nhìn Nam Khuê thì trực tiếp đưa tay đẩy cô ngã xuống đất.

Vì quá bất ngờ nên Nam Khuê lập tức bị anh ta đẩy ra rất xa.

Phần xương cụt đau nhức, quan trọng hơn nữa là lần đẩy này càng khiến bên dưới cô chảy nhiều máu hơn.

Cô rất đau, đau đến mức không đứng lên nổi.

Thấy cả người cô đầy vết máu, hơn nữa toàn thân còn ướt đẫm, người đàn ông kia chửi ầm lên: “Con đàn bà điên này, mày muốn chết thì tìm xe của người khác mà lao vào, quấn lấy tao làm gì?”

“Một người toàn là máu, hôm nay ông đây đúng là ra ngoài xui xẻo, đen muốn chết.”

“Con đàn bà chết tiệt này, cút ra cút ra, mau cút xa ra cho ông.”

Người đàn ông hùng hổ lên xe.

Sau đó Nam Khuê cứ thế nhìn chiếc xe kia rời đi, thậm chí lúc anh ta rời đi còn cố ý đi qua vũng nước để nước bắn lên người Nam Khuê.

Người cô lập tức dính đầy nước bẩn, trên mặt cũng bẩn thỉu, vô cùng chật vật.

Nam Khuê muốn đi dọc đường, cô biết rõ giữa đường nguy hiểm đến mức nào.

Nhưng cô đã không còn sức, cô đau đến mức chỉ thở thôi cũng đau.

Cô rất nhớ mẹ, rất nhớ ông.

Có lẽ lần này ông trời sẽ không quan tâm đến cô nữa, cô thật sự muốn đi với họ.

Như vậy cũng tốt, có lẽ cô sẽ hạnh phúc ở thiên đường hơn là ở nơi này.

Ít nhất trên thiên đường cũng có mẹ yêu cô, có ông nội thương cô, bọn họ đều sẽ cưng chiều cô, che chở cho cô, bảo vệ cô, sẽ không để cô chịu một chút tổn thương hay uất ức nào.

Còn có bảo bối nữa, bảo bối cũng sẽ ở bên cạnh cô.

“Thật xin lỗi bé yêu, mẹ thất hứa mất rồi, mẹ không bảo vệ tốt cho con.”

“Nhưng con yên tâm, cho dù thế nào mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play