Chương 218

Tuy nhiên, cô vẫn có một chút lo lắng.

Hơn nữa vừa rồi cô có nói Kiến Thành nhẹ nhàng một chút, nhưng dường như anh không có nhẹ nhàng.

Tuy đã kết hôn hai năm, nhưng kỳ thật số lần hai người như vậy không nhiều lắm, gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có thể mang thai trong tình huống như vậy, bản thân Nam Khuê cảm thấy đó là một phép màu.

Rửa mặt xong, Nam Khuê đi xuống nhà bếp dưới lầu.

Vừa bước vào, ngửi được một mùi thơm ngào ngạt.

Không thể không nói, thật sự quá thơm.

Có thể đã qua ba tháng, bây giờ cô đã không còn phản ứng nghén, ngược lại ăn rất ngon miệng.

Nhất là khi nhìn thấy cá và thịt, hai mắt sáng lên.

Vì có chút lo lắng cho em bé, Nam Khuê rót một ly nước, quyết định vẫn nên uống một viên thuốc an thai mà bác sĩ kê đơn.

Trong tay cô cầm một viên thuốc, vừa ngửa đầu chuẩn bị uống.

Đột nhiên, cổ tay bị nắm lại, ngay sau đó truyền đến giọng nói nghiêm túc của Lục Kiến Thành: “Em đang uống gì vậy?”

“A, em…”

Nam Khuê không ngờ vừa hay bị anh nhìn thấy, nhất thời nghẹn lời, trong đầu đang cố gắng tìm lý do.

Lúc này, giọng Lục Kiến Thành lại vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay, sau này không được uống thuốc tránh thai nữa.”

Thì ra anh cho rằng đó là “thuốc tránh thai”, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.

“Cái này không phải thuốc tránh thai, đầu em có chút không thoải mái, là thuốc đau đầu.” Nam Khuê vội vàng nói.

Lúc này Lục Kiến Thành mới buông tay ra, Nam Khuê lập tức ngửa đầu, nhanh chóng uống thuốc.

Trên bàn ăn, Nam Khuê ăn rất ngon miệng, rất nhanh đã ăn xong một chén cơm.

Phải biết rằng bình thường cô ăn nửa chén cơm đều là một chuyện vô cùng khó khăn, vô cùng dày vò.

Thấy cô chủ động múc bát cơm thứ hai, Lục Kiến Thành nhìn về phía cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn thật lâu, nói: “Ở trên giường mệt mỏi sao? ”

“Hả, không có!” Nam Khuê theo bản năng phủ định.

Cô còn chưa ý thức được thâm ý trong câu nói vừa rồi của Lục Kiến Thành.

Ăn một miếng cơm, đột nhiên, cô phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: “Lục Kiến Thành, anh… đừng nói nhảm, em không có.”

“Vậy hôm nay sao có thể ăn hai chén cơm, chẳng lẽ không phải bởi vì sáng nay…”

Nam Khuê da mặt mỏng manh, lập tức ngắt lời anh, khẳng định phủ nhận: “Không phải, đương nhiên không phải.”

“Thật không?” Lục Kiến Thành nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nói như vậy, lần sau tôi phải ra sức hơn một chút. ”

Nam Khuê không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Da mặt cô mỏng, căn bản không chịu nổi sự trêu chọc của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play