Chương 1308

“Được, tôi lập tức đi ngay, cảm ơn!” Đông Họa nở nụ cười.

Rửa xong tay, thay đổi quần áo, cô nhanh chóng đi đến nhà ăn.

“Sư phó, thật ngại quá, tôi muốn hai suất cơm.” Đông Họa mở miệng.

Thấy cô là một cô gái nhỏ, sư phó vô cùng ngượng ngùng nói: “Chỉ còn một phần cuối cùng, lần sau nhớ tới sớm hơn nhé!”

“Được, vậy lấy một phần.”

Cầm suất cơm kia, Đông Họa dường như là không chút do dự liền đi đến phòng bệnh.

Đi tới cửa, cửa phòng bệnh hơi hơi mở.

Cô duỗi tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Chu Tiễn Nam: “Mời vào.”

Nhẹ nhàng bước vào, Đông Họa đi vào sau đó đưa cho anh suất cơm đang cầm trong tay: “Chắc hẳn anh rất đói bụng, mau ăn một chút gì đó đi.”

“Hôm nay vô cùng cảm ơn cô, cũng không thể lại làm phiền cô nữa.” Chu Tiễn Nam nói.

Đông Họa cười cười, vẻ mặt ôn nhu nói: “Không phiền toái, anh là bạn tốt của Khuê Khuê, đương nhiên chính là bạn tốt của tôi, huống hồ anh mất máu quá nhiều, cần phải ăn cơm đầy đủ như vậy mới có thể bổ sung dưỡng chất cho thân thể, sớm ngày bình phục.”

“Cô đã ăn cơm chưa?” Chu Tiễn Nam hỏi.

“Ừm, tôi ở nhà ăn đã ăn một chút, đây là thức ăn của nhà ăn chúng tôi, cũng không tệ lắm, anh mau nếm thử đi!”

Thấy lời nói của Đông Họa vô cùng thành khẩn, hơn nữa đúng thật là vô cùng đói cho nên Chu Tiễn Nam cũng không từ chối nữa.

Chờ anh cơm nước xong xuôi, Đông Họa lại nhìn thời gian, cách giờ đi làm chỉ còn có mười phút: “Tôi đi làm đây, anh ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được, hôm nay cảm ơn cô.”

Về tới phòng, Đông Họa sờ sờ bụng, đúng là có chút đói bụng.

Nguyên bản cho rằng còn có thể chống đỡ được đến lúc tan làm.

Kết quả hôm nay bữa sáng ăn chỉ là một chén bún nhỏ, hơn nữa từ buổi sáng đến bây giờ vẫn luôn ở bận rộn, khối lượng công việc lại rất nhiều cho nên cũng rất nhanh đói.

May mắn cô vẫn còn nhớ rõ trong phòng vẫn còn có một thùng mì gói.

Cho nên cô nhanh chóng nấu nước để pha mì.

Mùi hương bay ra, đồng nghiệp vừa lúc đi vào tới, quan tâm hỏi: “Họa Họa, sao lại ăn mì gói vậy? Trưa nay cô không đi ăn cơm sao?”

“Hả? Tôi…… Tôi đã ăn rồi nhưng mà……” Đông Họa cười cười nói: “Quá đói bụng, ăn có chút không no cho nên muốn ăn thêm chút mì.”

“Cô nói cô xem, thật là làm cho người ta phải hâm mộ, cho dù ăn thế nào cũng đều không mập, dáng người còn tốt như vậy!”

Lúc này, một đồng nghiệp khác đi đến: “Không đúng nha Họa Họa, tôi thấy giống như cô đã đem cơm trưa đến phòng bệnh vậy, cô nói cô xem, vẫn luôn lương thiện như vậy, bản thân đã đói thành như vậy còn muốn đem cơm đưa cho bọn họ.”

“Cô chiều nay vẫn cần phải làm việc, cũng không sợ bản thân vì quá đói bụng mà tụt huyết áp té xỉu sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play