Chương 1233

Khi nhiếp ảnh gia bước vào, họ hướng dẫn họ về vị trí đứng.

Rất nhanh, Vân Thư, Nam Khuê và Lục Kiến Thành, Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh đều đã đứng vào vị trí.

Nhưng, Lục Minh Bác vẫn đứng một bên, cũng không đi qua gia nhập cùng bọn họ.

Nhiếp ảnh gia nói, “Ông nội có thể đứng bên cạnh bà nội.”

Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh cũng sốt ruột gọi: “Ông nội, mau lại đây đi!”

Lục Minh Bác vẫn không nhúc nhích, ngước mắt lên, đầu tiên ông nhìn Lục Kiến Thành, cuối cùng đưa mắt nhìn Vân Thư.

Nhìn hai đứa cháu ngoan bên cạnh mình, Vân Thư thản nhiên nói: “Tư Mục và Niệm Khanh đều đang gọi ông, ông còn không chịu tới sao?”

Nghe nói như vậy, Lục Minh Bác lập tức lớn tiếng đáp: “Đến ngay đến ngay!”

Dứt lời, ông bước đi nhẹ nhàng, nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh Tiểu Tư Mục.

Mấy người chụp liên tiếp mấy tấm.

Cuối cùng, Vân Thư yêu cầu chụp ảnh riêng với hai đứa cháu.

Bà đứng ở chính giữa, Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh mỗi đứa đứng ở hai bên.

Vốn dĩ, đây đã là bức ảnh cuối cùng, đột nhiên, nhiếp ảnh gia nhìn vào máy ảnh: “Ông bà luôn luôn đứng ở hai bên của hai em bé, có thể đứng gần nhau nắm tay hai em bé, chúng ta chụp thêm một tấm nữa.”

“Được nha!”

Tiểu Tư Mục cười gật đầu, nắm tay Lục Minh Bác, đẩy ông đến bên cạnh Vân Thư.

Nhìn vào máy ảnh, nhiếp ảnh gia nói thêm: “Ông nội có thể đưa tay ôm vai bà nôi.”

Lục Minh Bác vừa nghe, tự nhiên có chút do dự.

Đối với ông mà nói, hôm nay có thể tham gia sinh nhật của Vân Thư, có thể chụp ảnh cùng bà, đã là tiến bộ lớn rồi.

Nhưng mà, có thể ôm bà, đây là thứ ông nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cho nên, Lục Minh Bác chậm chạp không có hành động.

Nhiếp ảnh gia lặp lại nó một lần nữa.

Lục Minh Bác vẫn như cũ không đưa tay ra.

Lần này, Tiểu Tư Mục nhìn không nổi nữa: “Nhanh lên, ông nội, ông phải chủ động một chút chứ, bà nội cũng không có ngại, ông càng không thể ngại.”

Không thể không nói, lời này cho Lục Minh Bác dũng khí lớn.

Từ từ, ông giơ tay lên.

Sau đó, gần như nín thở, đến gần từng chút một.

Cuối cùng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vân Thư.

Đèn flash sáng lên và nhanh chóng, hình ảnh đã được chụp lại.

Lục Kiến Thành và Nam Khuê đã thắp nến.

Thấy đã chụp ảnh xong, Nam Khuê lập tức gọi: “Mẹ ơi, mau tới đây ước.”

“Được.”

Ước xong, Vân Thư nắm tay Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh cùng nhau cắt bánh ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play