Chương 1109

Chỉ là, bất kể là trái tim hay là bước chân, đều không thể như xưa mà càng thêm nặng trĩu.

Những bước chân bước nặng nề, anh ấy đóng cửa lại.

Cửa đóng lại, bên trong và bên ngoài lập tức chia thành hai thế giới.

Thói quen của Chu Tiễn Nam rất quy củ, nếu như bình thường, anh ấy chắc chắn đã đi tắm, sau đó nghỉ ngơi rồi.

Tuy nhiên hôm nay, anh ấy đã đi thẳng vào thư phòng.

Dáng người cao lớn ngồi yên lặng trong thư phòng.

Đèn thư phòng vẫn sáng.

Anh ấy vẫn ngồi yên lặng.

Một hồi lâu, tư thế của anh ấy vẫn không hề thay đổi.

Sau khi ngồi cho đến khi hai chân tê dại và cơ thể đau nhức, anh ấy mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Đã nửa đêm.

Bên ngoài, trời tối đen như mực, gần như không nhìn thấy được gì.

Chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua lá.

Mím môi, anh ấy đột nhiên cười khổ lẩm bẩm nói: “Chu Tiễn Nam ơi là Chu Tiễn Nam, mày từ khi nào trở thành một người suy tính thiệt hơn vậy?”

“Tác phong quân tử của mày đâu?”

Sau khi hỏi xong, anh ấy không thể nhịn được cười chính mình.

Nhưng thật sự để anh ấy buông tay, anh lại phát hiện bản thân mình luyến tiếc như vậy.

Làm cảnh sát bao nhiêu năm như vậy, anh ấy vẫn luôn nghĩ bản thân mình không vụ lợi, có thể vì nhân dân, vì tổ quốc, sẵn sàng đổ máu bất cứ lúc nào.

Anh ấy trước giờ không bao giờ sợ sinh tử, cũng không sợ chết.

Nhưng lần này, anh ấy không thể không ích kỷ.

Anh ấy phải thừa nhận rằng đây là cơ hội hiếm có trong đời, một khi mất đi thì sẽ không bao giờ có lại.

Làm như thế nào đây?

Có nói cho Nam Khuê biết sự thật hay không thực sự là một lựa chọn khó khăn.

Lúc này bên ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa.

Chu Cẩm đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một tách cà phê bốc khói đưa cho Chu Tiễn Nam.

“Chị, sao chị biết em ở đây?” Chu Tiễn Nam hỏi, không đưa tay ra đón lấy tách cà phê.

Chu Cẩm đặt tách cà phê trước mặt anh ấy, sau đó chậm rãi nói: “Chị vừa thăm Nam Khuê và bọn trẻ, thấy đèn trong thư phòng của em vẫn sáng, nên muốn đến xem thử.”

“Còn nữa, Lục Kiến Thành hôm nay bị ngất trong tang lễ của Nam Khuê, tới bây giờ vẫn nằm trong phòng phẫu thuật, chị nghĩ em sẽ không thể ngủ được.”

Phải nói rằng, những lời của Chu Cẩm quả là trúng tim đen.

Chu Tiễn Nam sau khi nghe được những lời nói của cô ấy, không những không tức giận, mà ngược lại anh ấy lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

“Chị, em còn chưa nói chuyện này với Nam Khuê, chị nói xem, em có phải là rất ích kỉ, hẹp hòi không?”

Chu Cẩm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trong tay mình, sau đó chậm rãi nói: “Tình yêu mà, khi thật lòng yêu một người, ai lại không muốn ở bên nhau, đi cùng nhau tới già! Cho nên, chị hoàn toàn có thể hiểu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play