Chương 1108

Lục Minh Bác ở đó rất sốt ruột, ngay lúc đó, ông không hề nghĩ ngợi gì, vội vàng lao tới cõng Lục Kiến Thành vào xe cấp cứu.

Vì thế, ông đã vội vàng lên xe cấp cứu cùng tới bệnh viện.

Sợ rằng Vân Thư sẽ khó chịu khi nhìn thấy ông, nên ông vẫn ở trong một góc và hút thuốc.

Ông đã nghĩ, chỉ cần Kiến Thành qua cơn nguy kịch, ông sẽ lặng lẽ rời đi.

Tuy nhiên, mấy giờ đồng hồ trôi qua rồi, đèn phòng phấu thuật vẫn sáng.

Cơ thể Vân Thư đã không thể chống đỡ được nữa, tâm trí như muốn sụp đổ, cả cơ thể nhìn vô cùng yếu ớt, vì thế ông mới bước ra.

Dù biết mình sẽ bị mắng nhưng ông vẫn bước tới.

Quả nhiên, Vân Thư vừa nhìn thấy ông, lập tức mất bình tĩnh.

Bà lao lên, túm lấy Lục Minh Bác trong tình trạng suy sụp, khóc đến khản cả cổ: “Đồ khốn, ông đã đi đâu, tôi gọi điện cho ông, sao ông không trả lời?”

“Ông có biết không, Kiến Thành hiện tại rất nguy kịch, nó đã vào đó mấy tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ nói tình hình rất xấu, nếu như nó không thể vượt qua, có thể sẽ…”

Những lời tiếp theo, Vân Thư không còn nói ra được nữa.

Vì thực sự là quá buồn, cũng quá đau lòng rồi.

Ở một bên khác, Nam Khuê đang thu dọn đồ để rời đi.

Thực ra đồ đạc cần thu dọn rất ít, chủ yếu là thuốc, còn lại một số đồ dùng cá nhân.

Hôm nay, là ngày chôn cất “cô” trên danh nghĩa.

Đã 9 ngày kể từ khi mổ lấy thai, cơ thể cô cũng đã gần như hồi phục, xuống giường đi lại và sinh hoạt hàng ngày đã thoải mái hơn.

Vì có Chu Tiễn Nam cử người đến chăm sóc nên cô hồi phục rất nhanh.

Vì thế cô quyết định ngay sau khi tang lễ kết thúc, cũng là ngày mai, cô và con sẽ rời khỏi thành phố này.

Quần áo vừa được thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa.

Nam Khuê mở cửa và lập tức nhìn thấy Chu Tiễn Nam đang đứng ngoài cửa.

“Tiễn Nam, là anh à, vào đi!” Nam Khuê nhẹ nhàng nói.

Chu Tiễn Nam đi vào, biểu cảm có chút nghiêm trọng nói: “Đồ đã thu dọn xong chưa?”

“Ừm, thu dọn xong rồi, 9 giờ sáng mai chúng ta lên máy bay nhỉ!” Nam Khuê xác nhận lại lần nữa.

“Đúng, chuyến bay 9 giờ sáng ngày mai.” Chu Tiễn Nam gật đầu.

Anh ấy nhìn Nam Khuê rồi lại nhìn hai đứa bé nằm trong nôi, anh ấy kiên nhẫn dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm đi, gần đây em chăm sóc hai đứa nhỏ cũng mệt rồi, phải đảm bảo ngủ đủ giấc, ngày mai lên máy bay, chúng ta phải bay mười mấy tiếng đồng hồ.”

“Được, hôm nay tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi sớm.” Nam Khuê gật đầu.

“Ừm, vậy tôi đi trước đây.”

Nói xong, Chu Tiễn Nam đi ra ngoài cửa.

Bóng lưng của anh ấy vẫn cao và thẳng như cây tùng, cao lớn và rắn rỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play