Chương 1104

Những người xung quanh ra sức thuyết phục: “Tổng giám đốc Lục, mưa lớn quá, để hôm sau khắc tiếp đi!”

“Đúng vậy, tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân trên trời linh thiêng, nhất định sẽ hiểu, sẽ không trách anh đâu.”

Lục Kiến Thành không nói lời nào, cũng không từ chối, nhưng cũng chẳng đồng ý.

Anh chỉ cúi đầu, cầm dụng cụ, nghiêm túc chăm chú vào tấm bia mộ kia, tựa như không hề có chút ảnh hưởng nào.

Mưa càng lúc càng lớn.

Lâm Tư Vũ cũng thuyết phục: “Anh, cơ thể anh thực sự chịu không nổi nữa đâu, lỡ như anh xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ đau lòng đến nhường nào chứ? Bà phải sống tiếp thế nào đây!”

Tuy nhiên, sự thuyết phục của Lâm Tư Vũ cũng vô ích.

Lục Kiến Thành vẫn cầm dụng cụ, kiên trì khắc chữ.

Còn chuyện mưa to, hoàn toàn nằm ngoài sự quan tâm của anh.

Lại là mười phút sau, Lâm Tư Vũ thực sự không thể chịu được nữa.

Cô ấy lao đến, nắm lấy cánh tay đang cầm dụng cụ của Lục Kiến Thành: “Anh, em xin anh, em xin anh đấy, đợi ngày mai trời tạnh rồi, nắng lên rồi, chúng ta lại đến đây khắc tiếp có được không? Nếu như chị dâu biết anh dầm mưa, chị ấy chắc chắn cũng sẽ rất đau lòng.”

Tuy nhiên, Lục Kiến Thành một chút cũng không them nhìn Lâm Tư Vũ.

Anh vừa khắc chữ, vừa lạnh lùng nói: “Nếu như năm sau không tạnh, trời vẫn mưa thì làm sao đây?”

Lâm Tư Vũ lập tức trả lời: “Không, sẽ không đâu, anh, em đã tra rồi, ngày mai, ngày mai trời sẽ tạnh, hơn nữa còn là ngày nắng to.”

Sợ Lục Kiến Thành không tin, cô ấy còn đưa màn hình điện thoại hiển thị dự báo thời tiết ngày mai ra trước mặt anh.

Nhưng Lục Kiến thành thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, tiếp tục khắc chữ: “Không cần biết ngày mai trời nắng hay mưa, hôm nay là ngày chôn cất cô ấy rồi, thân là chồng của cô ấy, là cha của hai đứa bé, anh nhất định phải khắc xong tấm bia này trong hôm nay.”

“Nếu không, cho dù Khuê Khuê có tha thứ, thì anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.”

Thấy thuyết phục anh không được, Lâm Tư Vũ bất lực gục xuống khóc.

“Ông trời ơi, tại sao? Tại sao ông lại độc ác như vậy?”

“Chị dâu tốt như vậy, chị ấy đã trải qua bao nhiêu là vất vả, khó khăn lắm mới có thể sống hạnh phúc bên anh, tại sao ông cứ phải phá hủy hết mọi thứ như vậy?”

“Trong bụng chị ấy còn có hai đứa bé, là một xác ba mạng người, ông trời, ông không thể mở to mắt ra nhìn sao?”

“Nếu như phải trả giá bằng mạng sống, nếu thực sự phải có một người rời đi, vậy người đó phải là tôi Lâm Tư Vũ mới đúng, tôi là một đứa mồ côi, tôi rời đi mới là tốt nhất!”

Mưa, không chỉ rơi trên người Lục Kiến Thành mà còn lưu lại trên mặt của Lâm Tư Vũ.

Lục Kiến Thành không đồng ý che ô, anh chỉ muốn tắm mình trong cơn mưa ấy.

Lâm Tư Vũ cũng cố chấp ném chiếc ô trước mặt đi, không muốn che nó, cả người ướt sũng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play