Chương 1015

Bởi vì là song thai, cho nên sự kì vọng của cô lại càng nhân đôi.

Thế nhưng, hai đứa trẻ này hôm nay lại không hợp tác lắm.

Nam Khuê đã nằm trên giường cả nửa tiếng rồi mà hai đứa bé vẫn nhất quyết không chịu lộ mặt.

Một đứa thì dùng tay che mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai ngón tay bé xíu.

Đứa còn lại thì dễ thương hơn, ở trong bụng động đậy qua lại, nhưng cũng không để lộ ra xíu mặt nào.

Ban đầu, Nam Khuê còn chưa hiểu lắm, cứ nghĩ là hai đứa trẻ xảy ra chuyện gì nên mới kiểm tra lâu như vậy.

Nhưng sau khi nghe bác sĩ nói, cô có chút không nhịn được cười.

“Chắc là hai đứa trẻ này ngại rồi, thế này nhé, cô đi ăn chút gì ngọt ngọt để dỗ chúng, chút nữa rồi quay lại đây.”

“Vâng.” Nam Khuê mỉm cười nói cảm ơn, sau đó ra ngoài.

Cô nhớ trong túi mình còn có socola được bỏ vào mấy hôm trước, cho nên chuẩn bị đi lấy.

Kết quả là vừa bước đến cửa, liền nghe thấy âm thanh trong phòng truyền đến: “Trời ơi, bác sĩ Nam có thai rồi, cô ấy giấu kỹ thật sự, tôi còn không phát hiện ra.”

“Không trách cô được, cô ấy giấu kỹ quá, tôi cũng không nhận ra”

“Đúng thế, mùa đông vốn dĩ phải mặc nhiều quần áo, chẳng trách sao đồ cô ấy mặc đều rộng như vậy, hơn nữa lúc thay quần áo đều cố ý tránh chúng ta ra, đúng là không dễ để phát hiện.”

Mấy người xì xào bàn tán với nhau.

Nói đi nói lại, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang cha đứa nhỏ.

“Haiz, mấy cô nói xem, đứa bé trong bụng cô ấy, không phải của bác sĩ Lý đó chứ!”

“Phi phi phi, sao có thể chứ? Bác sĩ Nam mới đến đây được hai tháng, Ngọc Nhi cũng vừa mới nói là cô ấy đi khám thai tổng quát, sao có thể là của bác sĩ Lý được.”

“Thì ra là do mang thai, thảo nào lại từ chối lời tỏ tình của bác sĩ Lý, vậy đứa bé trong bụng cô ấy là của ai nhỉ?”

Nam Khuê đột nhiên mở cửa bước vào.

“Trong công việc, tôi luôn tôn trọng mọi người, bởi vì mọi người đều có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cũng đều là tiền bối của tôi, tôi cũng thực lòng coi mọi người là đồng nghiệp.”

“Nhưng việc mọi người hết lần này đến lần khác ở sau lưng thảo luận về tôi là chuyện rất không hay, tôi cũng thực sự không nghe nổi nữa.”

“Nếu mọi người muốn biết, có thể đường đường chính chính hỏi tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết. Đúng vậy, tôi đang có thai, cha của chúng là vị hôn phu của tôi, trước đây vì một số nguyên nhân, tôi không thể không rời đi.”

“Nhưng bây giờ thì khác, tôi sắp có thể đưa bọn trẻ đi gặp anh ấy rồi.”

Cầm lấy túi xách, Nam Khuê lập tức rời đi.

Cô sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nơi này nữa.

Đi lên tầng, cô trực tiếp đi tìm cô gái tên là Ngọc Nhi kia.

Khi nhìn thấy cô gái đó, Nam Khuê mới biết cô ta là một y tá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play