Lâm Nguyệt là người đầu tiên về đến nhà của Lý Đại Phú, đứng im ở trước cửa, đôi mắt cũng không liếc loạn, chờ những người khác đến mới đi vào trong.
Trương Duyên, Triệu Nguyên cũng không nhìn xung quanh, cả hai vội vã bước qua ngưỡng cửa, cái cây trước cửa từng bị lửa thiêu rụi bị hai người họ cưỡng ép quên đi.
Trần Ngưỡng ngược lại là đứng đó nhìn một chút, phạm vi xung quanh rễ cây bị đào lung tung, sợi rễ màu đen lại gắt gao bám sâu xuống đất, không biết chui sâu bao nhiêu,người dân vẫn đào không hết.
Người dân trên đảo thấy vậy cũng không dám đào nữa, đành để im không động đến nữa.
Rễ cây đen như than, giống như một cây đinh, dính chật ở trước cửa.
Trần Ngưỡng quay đầu ra phía sau hỏi thiếu niên: "Cậu có ý kiến gì không?"
Giọng nói của thiếu niên còn mang theo sự buồn ngủ: "Không có."
Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên suốt đêm nay phải chống nạn đi đường dài như vậy, không than tiếng nào, tâm lý của anh lập tức có điểm đồng tình.
Lại nghĩ tới chuyện thiếu niên tiến vào nơi quái quỷ này, rất có thể là bị mình liên luỵ, một người không có hộ khẩu, tâm tình của anh càng phức tạp hơn.
"Kem bơ tôi đưa cho cậu có còn không?" Trần Ngưỡng hỏi.
Thiếu niên đứng im, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào anh một hồi, trầm mặc nhắt lên một cái gậy chỉ chỉ rễ cây: "Tử vong cùng tân sinh."
Trong đầu Trần Ngưỡng chợt loé lên cái gì đó, nhưng không kịp nắm lấy:
"Có ý gì?"
Thiếu niên không nói nữa.
Trần Ngưỡng thấy thiếu niên không nói thêm nữa, sờ mũi một cái rồi nói: "Đêm nay vậy mà đã chết mất hai người,xem ra lời nguyền rủa đã bắt đầu khuếch tán nhanh, ngày mai còn không biết sẽ biến thành bộ dạng gì."
Thiếu niên đem cửa mở lớn ra một chút, nhắt gậy ném vào trước, tiếp theo là chân phải: "Tiến vào, đóng cửa lại."
Trần Ngưỡng không đúng lúc mà cảm thán, phát âm của vị này bất giác đã thông thuận trở lại, tìm không ra một tia trúc trắc ban đầu, anh chạy chậm theo phía sau: "Cậu đã tính toán xong hết rồi sao?"
Thiếu niên nói: "Hừng đông vào núi."
Ngược lại nhắc thêm một câu, "Chỉ anh theo tôi, không được mang theo người khác."
"Được, chúng ta lén lút đi." Lúc Trần Ngưỡng quay người lại đóng cửa, nhìn thấy cái gì đó, hô hấp đột nhiên hơi cứng lại.
Trên rễ cây màu đen mọc ra từng chạc cây xanh mướt, ở dưới bóng đêm sinh cơ bừng bừng đối với anh lung lay, giống như là bà cụ Lý đang vẫy tay cùng anh vậy.
Thần trí của Trần Ngưỡng như bị mê hoặc, chân hướng về phía bên kia bước, phía sau có một luồng sức mạnh đem anh kéo trở về, anh còn có chút ngốc nói: " Bà cụ Lý có chuyện muốn nói với tôi."
Thiếu niên đang kéo lấy anh, năm ngón tay tăng thêm lực đạo: "Nói cái gì?"
Trần Ngưỡng đau đến tỉnh táo lại, nhìn lại chạc cây đang lung lay bên ngoài, cả người phát lạnh: "Kêu tôi bón phân cho bà ấy?"
Thiếu niên buông cánh tay của anh ra.
Trần Ngưỡng cảm giác được rễ cây bị cháy thành than như đang phục sinh, trái tim của anh nhảy dựng lên:
"Trong phòng tạp vật có phân hoá học, hay là để tôi lấy ra thử xem?"
Thiếu niên: "Phân hoá học ở đó không thể động."
Trần Ngưỡng: "Tại sao?"
"Ngày mai anh sẽ biết." Thiếu niên đem anh lôi vào trong, dùng gậy đem của gỗ đẩy một cái, ầm một tiếng đóng lại.
Cửa vừa đóng, chạc cây mềm mại ngoài kia đều rủ xuống.
.
Trần Ngưỡng cho rằng thiếu niên không cho anh gọi ba người Trương Duyên là vì hoài nghi bọn họ, không ngờ tới đáp án của thiếu niên lại là chê bọn họ vừa xấu vừa phiền.
Phiền anh còn có thể lý giải, xấu vậy thì thứ cho Trần Ngưỡng không thể lý giải được, cả ba người kia không có người nào hợp với chữ xấu có được không!.
Trần Ngưỡng cùng thiếu niên đến chỗ đặt quan tài lúc trước, trời mới lờ mờ sáng, phạm vi xung quanh đều bị lửa thiêu đến trọc lốc, đen thui một mảnh, không còn một cọng cỏ, nhìn không ra lúc trước là một nơi cây cỏ xum xuê u tỉnh.
Hôm qua Trần Ngưỡng ói ra mấy lần, bữa sáng lại chưa ăn gì, trong dạ dày trống rỗng, anh lấy ba miếng kem bơ bỏ vào trong miệng ngậm lấy, còn dư lại trong hộp thì đưa hết cho thiếu niên.
"Anh đi qua bên kia." Ánh mắt mệt mỏi của thiếu niên hơi nhấp nháy, chỉ cho anh một phương hướng, "Tìm được thì gọi tôi."
Trần Ngưỡng không biết mình phải tìm cái gì, anh cũng không hỏi, gật gật đầu liền đi về hướng thiếu niên chỉ.
Thiếu niên cụp mắt nhìn hộp kem bơ trên tay mình, lông mày giật giật không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy một giây sau đã đem hộp kem bơ bỏ vào túi quần thể thao.
.
Sắc trời dần dần sáng lên, ánh nắng ban mai hất xuống mảnh rừng bị đốt cháy đen, nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ trong giống như một cái động sâu.
Ánh nắng màu vàng dính lên thân thể hai người đang tìm kiếm thứ gì đó, chiếu xuống nơi này nhìn vào giống như che đậy lại một loạt sự kiện quỷ dị phát sinh đêm qua.
Trần Ngưỡng tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng đào ra được nữa tấm bia đá.
Thiếu niên nghe thấy tiếng gọi, chống nạn đi tới gần, nhìn thấy Trần Ngưỡng trực tiếp dùng quần áo lau tấm bia đá, huyệt thái dương hơi giựt, ghét bỏ nói: "Trong ba lô đeo lưng của anh không có giấy sao?"
Trần Ngưỡng: "... Có."
Kết quả là dùng hết một bao giấy ăn, bia đá vẫn chưa sạch, bề mặt loang loang lổ lỗ, chỗ sạch chỗ không, không nhìn thấy rõ phía trên viết cái gì.
"Cậu ở đây chờ tôi." Trần Ngưỡng đứng dậy chạy đi, thời điểm trở về trong tay cầm theo một nhánh cây có nhiều lá to, anh đi tới trước tấm bia đá, đem những chiếc lá to nghiêng xuống, trút xuống được nữa gáo nước.
"Trong rừng cây không phải là có rất nhiều lu lớn đựng nước sao, cách nơi này cũng không xa, nước này là được tôi lấy từ nơi đó."
Trần Ngưỡng theo bản năng giải thích cho thiếu niên một chút, nói xong lại tiếp tục ngồi chồm hổm xuống lau tấm bia đá.
Chữ viết trên bia đá chậm rãi hiện lên rỏ ràng, bia đá bị bùn đất cùng thời gian ăn mòn chỉ còn lại một nửa.
Cứ việc chỉ còn lại một nửa đã sức mẻ, cũng có thể nhìn thấy được phía trên viết cái gì,tim Trần Ngưỡng bỗng đập nhanh hơn vài phần, anh dùng tay tỉ mỉ sờ soạng vài lần, kích động đưa cái tay run run vào trong túi ba lô đeo lưng lấy ra chiếc hộp.
Một khi so sánh, văn tự trên bia đá chính là cùng một loại với văn tự bên trong chiếc hộp.
Chân Trần Ngưỡng mềm nhũn, ngồi xuống đối diện với tấm bia đá:
"Quả nhiên cùng suy đoán của tôi giống nhau, trên đảo đã từng tồn tại một nền văn minh khác."
"Những người hiện nay đang sinh sống trên đảo đều là người ngoại lai...." Trần Ngưỡng xoay nhẹ cái cổ, ngửa đầu nhìn thiếu niên, trong mắt vì tìm được manh mối mà không giấu được sự hưng phấn, "Có lẽ chúng ta rất nhanh sẽ có thể thoát ra ngoài."
Thiếu niên nhìn xuống anh nữa ngày mới đáp: "Còn sớm."
Trần Ngưỡng thình lình bị giội cho một ca nước lã, cũng không tức giận, chỉ là không rõ: "Làm sao sẽ, manh mối mấu chốt đã lộ ra, chỉ cần làm rõ chân tướng nền văn minh kia vì sao lại biến mất, vậy liền biết được mọi căng nguyên dẫn đến lời nguyền rủa."
Thiếu niên nói: "Anh quên mất hai loại đồ vật."
Dưới lời nhắc nhở của thiếu niên, Trần Ngưỡng phản ứng lại lập tức hiểu được, lòng người và sự tin tưởng, anh quên chính là hai thứ này, sẽ đem sự tình biến thành phức tạp hơn, là một đại trở ngại.
Biết được cho tới bây giờ trên đảo đều không có quỷ, sự tự tin của Trần Ngưỡng hơi khôi phục một ít: "Bia đá làm sao bây giờ, chôn ngược lại trong đất?"
"Không thể chôn," Thiếu niên nói, "Đem đất tuỳ ý rải lên bia đá, làm ra bộ dạng giống như là tự chính nó từ trong đất mọc ra."
Trần Ngưỡng hiểu ý của thiếu niên, không khỏi nhìn vào mắt thiếu niên nhiều thêm vài lần, anh cảm thấy ba người Trương Duyên đều nhận định thiếu niên là một phế vật chỉ có thể kéo chân sau bọn họ, thật là mất mặt: "Làm sao cậu lại biết được trong núi có bia đá?"
Thiếu niên: "Tôi không biết."
Trần Ngưỡng không hoài nghi, một mảng lớn cây cỏ rậm rạp đều bị thiêu cháy hết, nếu ở đây có manh mối nhất định sẽ dễ dàng tìm được, đối phương có lẽ là ôm tâm tư muốn đến nhìn xem, không tìm được cũng không có tổn thất gì.
Lại nói đến, tối hôm qua trời cũng không có mưa, lửa lớn như vậy mà không lan ra đem toàn bộ tiểu đảo thiêu cháy, cứ như vậy tắt đi, thật là kì lạ.
.
Sáng sớm có mấy người vào núi, nhắt theo một vật chở về, dùng vải thô bọc lại, đưa đến nhà của Thích Bà Bà.
Không phải thứ gì khác, chính là tấm bia đá kia.
Cũng không lâu lắm, Thích Bà Bà ra thông báo cho tất cả người dân trên đảo, giải thích sự kiện đầy bi thống cùng quỷ dị phát sinh tối hôm qua, lời giải thích được đưa ra là do một loại bệnh lạ, không phải vì đắc tội thần linh nên bị chịu trừng phạt, mọi người đừng quá lo lắng.
Người nhiễm bệnh sẽ có những bệnh trạng không giống nhau, cụ thể sẽ như thế nào còn chưa biết, nhưng điểm giống nhau là những người nhiễm bệnh đều sẽ ăn phân hoá học.
Đó chẳng phải không còn là người nữa sao.
Không còn là người, cũng không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì
không phải là con của thím Lưu cùng Lý lão thái đến khi chết cũng chưa từng làm tổn thương người xung quanh sa.
Nhưng cũng chưa chắc những người khác sau khi nhiễm bệnh cũng sẽ như vậy, vì lý do an toàn, chỉ có thể bắt đi nhốt lại.
Thích Bà Bà dẫn người đi từng nhà kiểm tra.
Về phần làm sao kiểm tra, hiện tại tạm thời cũng không có phương pháp khác, cứ việc kiểm tra phân hoá học, lúc trước khi chia phân hoá học đều có số lượng đăng ký rõ ràng.
Các gia đình đều mới được lĩnh phân hoá học tối hôm qua liền xảy ra chuyện.
làm gì có ai còn có thể nhớ chuyện đi bón phân cho đất nữa.
Như vậy chỉ cần kiểm tra phân hoá học nhà ai bị thiếu, chính là có người trộm ăn!.
Còn nếu như không xác định được là người nào ăn, hoặc là người nhà tận lực che giấu, làm bộ không biết, như vậy một nhà đều phải bị bắt đi.
Tuy rằng quá qua loa, nhưng đây là vì cân nhắc đến an nguy của những người xung quanh, nhất định phải làm như vậy.
.
Không phải chỉ mấy người trên đảo, bọn người Trần Ngưỡng là du khách cũng bắt buộc phải tiếp nhận kiểm tra.
Đây là Thích Bà Bà nhắc tới cái gọi là phối hợp.
Bọn người Trần Ngưỡng là nhóm người đầu tiên bị kiểm tra.
Bởi vì khi bà cụ Lý bị bệnh, bọn họ đã tiến lên đảo vào ở cùng một nhà, con của thím Lưu cũng ngụ ở cách vách, sát bên như thế.
Nếu có người nhiễm bệnh, vậy thì nhóm bọn họ có tính khả nghi rất cao.
Trần Ngưỡng đứng ở cửa nhìn thấy Thích Bà Bà dẫn một nhóm người đến đây.
Anh nhớ tới một chuyện, khuya ngày hôm trước lúc bọn họ lên đảo, Chu Hiểu Hiểu ngốc bạch ngọt hỏi phân hoá học có thể dùng làm gì.
Mấy người bọn họ đều không phản ứng cô nàng, lúc đó chỉ có mỗi Hoàng Thanh trào phúng bảo là dùng để ăn.
Không ai có thể nghĩ đến dĩ nhiên mọi chuyện thật sự là như vậy.
.
Nhà của Lý Đại Phú có mười hai bao phân hoá học.
Bà cụ Lý ăn mất một bao, còn lại mười một bao, đều được đặt ở trong phòng tạp vật.
Trần Ngưỡng vui mừng việc chính mình tối hôm qua không đem phân đi bón cho Bà cụ Lý, miệng bao không bị mở ra, phân hoá học không bị thiếu, Trương Duyên bọn họ vì tự vệ, khẳng định sẽ đem anh ra tế sống.
Nghĩ tới đây, Trần Ngưỡng cảm kích liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.
Kiểm tra phân hoá học số lượng vừa đúng, vậy khẳng định không ai bị nhiễm bệnh.
Thích Bà Bà luôn mãi xác định thêm vài lần, tựa hồ như kết quả này nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Ánh mắt của Thích Bà Bà không ngừng đảo qua năm con người toàn là dân ngoại lai này, nhìn một hồi rồi mới dẫn người đi đến nhà tiếp theo.
Trần Ngưỡng nhìn theo bóng dáng lão nhân rời đi, lúc đến như mang theo gió, đã sống đến số tuổi này còn có tinh thần như vậy thật là hiếm thấy.
Thu lại tầm mắt, phát hiện Trương Duyên đang nhìn mình, không rõ vì sao hỏi: "Làm sao?"
Trương Duyên cổ quái nói: "Ngày hôm qua cậu đã trúng lời nguyền rủa, thời gian đã rất dài, cũng không thấy cậu có dị thường gì."
Cái tay trong túi của Trần Ngưỡng nhẹ nhàng ma xát hai lần vòng đinh sắt, ý của câu này, dịch ra đúng nghĩa là sao anh còn chưa chết?
Trương Duyên: "Cậu không muốn ăn phân hoá học sao?"
Trần Ngưỡng: "Còn tốt."
Trương Duyên: "Vậy cậu có muốn tự đem mình trồng xuống đất không?"
Trần Ngưỡng: "Vẫn còn tốt."
Trương Duyên: "Tình huống của cậu không thuộc về một trong hai loại tử vong trước đó."
"Đúng." Tiếng nói của Trần Ngưỡng rất nhẹ, làm ra bộ dáng ngẩn người, không một tiếng động bỏ đi sự truy vấn của đối phương.
.
Bà cụ Lý chết rồi, Lý Đại Phú cũng điên luôn, thức ăn của mấy người Trần Ngưỡng bây giờ là do Thích Bà Bà phái người đưa tới.
Là một tên tiểu tử, gọi A Mậu, vừa gầy vừa cao, da mặt rất mỏng, mỗi lần tên tiểu tử này đưa thức ăn tới, Lâm Nguyệt mà nhìn thẳng hai mắt của cậu ta, mặt cậu ta liền đỏ như đít khỉ.
Vì vậy Lâm Nguyệt tự động ra tay, tự mình tiễn cậu ta ra cửa.
A Mậu mỗi bước đi đều cẩn thận, một bộ dáng dấp của cô dâu nhỏ thẹn thùng.
Lâm Nguyệt rất có phong tình mà vén sợi tóc dài bên má, trong lúc vô tình liếc mắt về cái cây già đang mọc ra chồi non xanh mướt kia, sắc mặt của cô ta nhất thời trắng bệch, "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
"Tuổi tác quá nhỏ, hỏi không ra cái gì.". Lâm Nguyệt trở lại trong phòng, "Là một quả trái cây còn non, một chút trêu ghẹo đã chịu không nổi."
Trần Ngưỡng đang ăn cơm, tuỳ ý nói: "Tướng mạo rất tốt."
Ba người bên cạnh đều nhìn về phía vị kia đang cúi đầu dựa vào sát cậy chống, bọn họ cảm thấy không ai có thể so với vị này hợp hơn câu nói trên.
.
Tối hôm qua cả đám Trần Ngưỡng một đêm không ngủ, bây giờ là ban ngày, ánh nắng sáng sủa, lại mới ăn no, cơn buồn ngủ kéo đến như sóng triều.
Trần Ngưỡng là người thứ nhất không nhịn nổi, tiếp theo là Triệu Nguyên, Lâm Nguyệt, Trương Duyên, tất cả đều ngã xuống đệm chăn được đặt dưới mặt đất mà ngủ.
Chỉ còn mỗi thiếu niên một người ngồi đó lấy tay chống đầu, đếm từng vòng hoa văn trên bàn gỗ.
Trần Ngưỡng ngủ ở phía trong, tư thế ngủ rất quy củ, nằm im không động đậy.
Nguyên bản bởi vì nguyên nhân của lời nguyền rủa, Triệu Nguyên có ý định kéo dài khoảng cách với Trần Ngưỡng, bây giờ cậu ta ngủ mớ hơi vươn mình, nghiêng người một cái muốn gác chân lên mình Trần Ngưỡng.
Một cái gậy kim loại đưa qua, đẩy ra cái chân của Triệu Nguyên, còn gõ thêm một cái.
Lực đạo kia rất lớn, Triệu Nguyên ở trong mộng cũng bị đau đến tỉnh lại, theo bản năng nhu nhu cái chân bị đau, đầu óc mơ hồ nhìn về thiếu niên đang ngồi ở kia, lại ngủ thϊếp đi.
.
Đám người Trần Ngưỡng bị đánh thức bởi tiếng kêu khóc của một nhà phụ cận gần đây, nghe tiếng đoán có lẽ nhà kia có người bị bắt đi, tiếng kêu khóc giống như phải sinh ly tử biệt tới nơi.
Việc như vậy lúc ban ngày diễn ra rất nhiều lần, bầu không khí khủng hoảng bao phủ cả một vùng trên đảo.
Đến buổi tối, tiếng khóc thê thảm xuất hiện càng nhiều hơn, có xa có gần.
Thích Bà Bà dùng cách nói có bệnh thì phải chữa, để ngụy trang thuyết phục những người dân đừng cố ngăn cản, động viên bọn họ một chút rồi hoà giải rời đi.
Không ai là không sợ chết, người bị bệnh, cùng những người không bị bệnh, tất sẽ chở thành thế đối lập, nhân tính âm u của con người rất nhanh sẽ hiện rõ.
Trần Ngưỡng đứng ở trong viện: "Kết thúc một ngày, người bị trúng nguyền rủa không ít, cứ tiếp tục như vậy trên đảo sẽ không còn người nào, các người có ý kiến gì không?"
Không ai trả lời.
Lâm Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu theo dõi thời gian trên điện thoại di động.
Trương Duyên và Triệu Nguyên bị sự ảnh hưởng của cô ta cũng thỉnh thoảng nhìn sang, bọn họ đều đang chờ, giống như là phạm nhân vậy, chờ tuyên án.
Những chuyện khác toàn bộ đều bị quăng ra phía sau, bọn họ bây giờ căn bản là không thể tập trung lực chú ý đi phân tích hay suy nghĩ.
.
Trần Ngưỡng thấy thế thì đi vào trong nhà, chuyển ghế tựa ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, an tĩnh mà ngồi.
Năm con người sống sờ sờ lại không phát ra bất kỳ một động tĩnh nào, giống như là không có ai, màn đêm dần buôn xuống, không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động của Lâm Nguyệt lướt xuống khủy tay, đập thẳng xuống mặt đất.
Tiếng vang này như phá vỡ mặt hồ yên tĩnh.
Triệu Nguyên hai tay ôm đầu phát ra tiếng kêu "Aaa!!", khí lực toàn thân dường như bị rút hết đi, ngửa mặt ngã ngồi trên ghế.
Trương Duyên không nói lời nào, đoán được là một chuyện, nhưng sau khi bị chứng thực là hai chuyện khác nhau, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có chút thất vọng.
Hai ngày đã đến, bọn họ vẫn còn ở lại nơi này, không thoát ra được.
Kết quả tuyên án đã có, bản án tử hình!.
Lúc trước trong lòng vẫn còn một tia mong chờ sẽ có sự may mắn, cuối cùng đã tan vỡ.
Quả nhiên nhiệm vụ lần này không phải chỉ cần cố gắng sống sót trên đảo hai ngày là được, mà phải tìm ra căng nguyên của lời nguyền, không điều tra rõ ràng sẽ không thể thoát ra khỏi đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT