Trong viện vang lên tiếng đập đồ rầm rầm, Lâm Nguyệt lại nổi điên đập đồ vật, bàn tay cô ta không ngừng run rẩy.

Ngày hôm qua thần kinh cô ta đã vô cùng mẫn cảm nhưng vẫn kìm chế lại nói, chờ đến hết giờ đúng hai ngày sẽ biết kết quả, hiện tại kết quả đã có lại không thể tiếp thu.

Trần Ngưỡng nuốt nước miếng một cái: "Coi như có hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực, vẫn có thể sẽ lưu lại chấn thương tinh thần đi, cô ta như vậy không kịp chữa khỏi lại phải tiến vào lần nhiệm vụ tiếp theo, bệnh tình càng trở nên nặng thêm, lúc làm nhiệm vụ lại chịu phải một lần kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nữa, sợ là sẽ điên thật."

"Cũng không gặp cô ta uống thuốc lần nào." Anh tự mình lẩm bẩm, trong lòng bỗng hơi động, quay đầu nhìn thiếu niên bên trái mình, "Cậu đang uống là thuốc gì vậy?"

Thiếu niên nhàn nhạt đáp: "Bổ canxi."

Trần Ngưỡng lập tức tin ngay, còn gật gật đầu: "Ờ, chân cậu có thương tích rất cần thiết bổ sung canxi."

nhẹ nhàng đổi chủ đề khác "Vốn là tôi cảm thấy nếu như muốn hợp tác, Lâm Nguyệt là người thích hợp nhất bên trong nhóm người này, bây giờ xem ra không được rồi, tinh thần cô ta hiện tại như đi trên dây, quá nguy hiểm, vẫn là dựa vào hai chúng ta thì hơn."

Trần Ngưỡng đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiếp theo liền vang lên tiếng nói đầy hoảng hốt của Chu Hiểu Hiểu: " Trương Duyên, Triệu Nguyên, là tôi a, nhanh mở cửa cho tôi vào!"

"Nhanh lên a! Tôi rất sợ! Van sinh mấy người! Hu hu hu mở cửa ra đi mà van sinh mấy người, mở cửa ra!"

Sắc mặt mỗi người đều khác nhau.

"Cô ta không phải đã chết rồi sao?"

Chu Hiểu Hiểu vẫn luôn đứng bên ngoài cửa gào khóc, cũng luôn miệng gọi tên của Trương Duyên và Triệu Nguyên.

Biểu tình của Trần Ngưỡng có điểm lạ, Chu Hiểu Hiểu không thích Lâm Nguyệt và Hoàng Thanh, sợ sệt thiếu niên, không gọi bọn họ có thể thông cảm được, nhưng tại sao không gọi anh? Hay là trong lòng cô nàng nghĩ cho dù có gọi, anh cũng chẳng giúp được gì chỉ là thứ vô dụng?

Dựa theo lương tâm mà nói, một phần lớn thời điểm, anh tự nhận chính mình là một người rất dễ chung sống hoà đồng.

Trần Ngưỡng nghĩ không ra, đơn giản liền không nghĩ nữa, anh liếc mắt nhìn ba người nửa ngày còn chưa biểu thị cái gì, châm chước nói: "Chúng ta cũng chưa có ai từng nhìn thấy thi thể của Chu Hiểu Hiểu, còn sống, không phải là không có khả năng."

Mọi người soát một cái mà nhìn về phía anh , rồi lại nhìn về phía cửa gỗ đang bị gõ vang.

"Vậy tại sao bây giờ mới trở về?"

"Vạn nhất dưới lớp da đó không phải là cô ta thì sao?"

"Nếu do quái vật biến thành, thả vào rồi, kẻ chết không phải là chúng ta sao?"

Bên ngoài có tiếng huyên náo, là chủ thuyền Thành ca tới đây:

"Mẹ kiếp, ở đây gào khóc cái gì vậy?"

"Là cháu, cháu là du khách, cháu bị lạc đường, đồng bọn của cháu không chịu mở cửa cho cháu vào, đại thúc người giúp cháu với, giúp cháu một chút hu hu h...." Chu Hiểu Hiểu co rúm lại, khóc khàn cả giọng.

Thành ca nhìn tiểu cô nương yếu đuối mềm mại trước mặt mình, lấy cái gậy trên tay đập ầm ầm trên cửa:"Mở cửa!"

Trần Ngưỡng mở cửa ra.

Chu Hiểu Hiểu nhìn thấy Trần Ngưỡng mở cửa cả người đều ngẩn ngơ, giống như là không ngờ tới người mở cửa lại là anh, mí mắt hơi rủ xuống nhỏ giọng nói: "Cảm tạ."

Trần Ngưỡng nghiêng người cho cô đi vào, không có vết tích hướng về phía sau lưng cô nhìn một chút.

Có cái bóng.

Những người khác cũng nhìn thấy.

Trương Duyên đem cái cuốc thả trở lại bên tường.

Triệu Nguyên cũng yên lặng từ trong một góc đi ra.

Lâm Nguyệt đang đứng ở một nơi xung quanh đều tàn tạ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu, đối phương mặc dù có cái bóng, cô ta cũng sẽ không cho ra được sắc mặt tốt.

Chu Hiểu Hiểu bị nhìn chằm chằm như vậy cả người đều run lập cập, ai oán mà nhìn Trương Duyên cùng Triệu Nguyên: "Tôi gọi hai người nữa ngày, tại sao lại không chịu mở cửa cho tôi vào?"

Trương Duyên một mặt Xin lỗi, Triệu Nguyên chột dạ tránh né ánh mắt của cô nàng.

"Tôi hiểu, mấy người cũng là sợ đi, cho rằng tôi không còn là người nữa."

Chu Hiểu Hiểu lau nước mắt trên mặt, "Tôi là người, tôi vẫn có cái bóng, mấy người nhìn thấy rồi đúng không."

Trương Duyên "Ừ" nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: "Cô đã đi đâu? Tỉ mỉ nói cho chúng tôi nghe một chút."

Chu Hiểu Hiểu khịt khịt mũi, thân thể hơi dịch về phía anh ta mà đứng.

"Ngày hôm qua sau khi mọi người phân công nhau ra hành động, tôi đã đi về phía sau núi."

Chu Hiểu Hiểu nhỏ giọng khóc thút thít, "Ban ngày tôi cũng không quá sợ, liền hướng vào trong núi mà đi."

Cô nàng còn nói thêm, "Tôi ở trong núi đụng phải một người trẻ tuổi trên đảo, cậu ta lớn lên có ngoại hình rất tốt, tôi liền cùng cậu ta tán gẫu, dụ dỗ, mê hoặc."

Chu Hiểu Hiểu có chút xấu hổ mà cắn môi:

"Tóm lại chính là tôi dụ dỗ cậu ta, tôi hỏi cái gì thì cậu ta cũng nói hết cho tôi nghe."

Trương Duyên dẫn dắt từng bước: "Vậy cô đã hỏi ra điều gì?"

"Cũng không có gì." Chu Hiểu Hiểu không chú ý tới ánh mắt biến hoá của anh ta và những người khác, nói tiếp, "Tôi hỏi trên đảo có chỗ nào chơi vui không, cậu ta nói không có, còn nói trên đảo rất tẻ nhạt, nghĩ không ra chúng ta tại sao lại chọn đến đây chơi, sau đó tôi liền nói cho cậu ta biết, tôi nghe nói đảo Tiểu Doãn rất thần bí."

Chu Hiểu Hiểu nhớ lại:"Mới đầu cậu ta còn nói làm sao có khả năng."

"Sau đó tôi để cho cậu ta làm người dẫn đường đi được một hồi, không khí cuộc nói chuyện càng ngày càng tốt hơn, cậu ta mới nói trên đảo có một nơi không thể coi là rất thần bí."

"Thế nhưng chỉ có một mình cậu ta biết đến, chưa có ai phát hiện ra, tôi liền hỏi có thể mang tôi đi xem hay không, cậu ta nói có thể, tôi lập tức đi theo cậu ta."

Lúc này Triệu Nguyên không nhịn được thốt ra một câu, trên mặt còn không che giấu được sự nghi vấn: "Lá gan của cô không phải rất nhỏ sao, chỉ có một mình cô cũng dám đi?"

Trần Ngưỡng cũng cảm thấy không được hợp lý cho lắm, cô nàng Chu Hiểu Hiểu này đặc biệt biết khóc, lúc trên thuyền đã cố chịu đựng lắm rồi, làm sao có thể dám ở trên đảo đơn độc một mình đi thăm dò?.



"Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, tìm manh mối cũng giống như vậy không phải sao." Chu Hiểu Hiểu biết được ý nghĩ trong lòng bọn họ, cô nàng nức nở.

"Tôi nghĩ tới trong túi mình tự dưng mọc ra một tấm thẻ thân phận, về thế giới nhiệm vụ, không thoát ra được thì chỉ có một con đường chết, còn có," Cô nàng nhìn về phía Lâm Nguyệt.

"Còn có lời Lâm Nguyệt tỷ nói rất đúng, không thể cứ dựa dẫm vào người khác mãi được, tốt nhất là dựa vào chính mình."

Lâm Nguyệt cười lạnh: "Cái gì tỷ ? Tôi là con một."

Chu Hiểu Hiểu: "..."

.

Dựa theo lời nói của Chu Hiểu Hiểu, người trẻ tuổi kia dẫn cô đến địa phương thần bí theo lời cậu ta nói là một cái hang động bằng đá, cực kỳ ẩn mật, nếu không có người dẫn đi đừng mong tìm được.

Cô liền muốn mạo hiểm một lần, trốn ở bên trong, đợi đến thời gian kết thúc nhiệm vụ.

Những chuyện phía sau thì không cần nói nữa.

Đơn giản chính là đã ở hết hai ngày, Chu Hiểu Hiểu phát hiện mình còn chưa thoát trở về thế giới hiện thực, vì vậy hoảng hoảng hốt hốt chạy trở về.

Trần Ngưỡng quan sát Chu Hiểu Hiểu từ đầu đến chân còn đặc biệt nhìn nhiều thêm vài lần, đột ngột hỏi: "Cô nói người trẻ tuổi kia tên gì?"

Chu Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: "Hình như gọi là A, A cái gì..."

Có một cái tên không tự chủ nhảy ra khỏi miệng của Trần Ngưỡng:

"A Mậu?"

"Đúng đúng đúng!" Chu Hiểu Hiểu kích động kêu lên.

"Chính là cậu ta! A Mậu, chính là A Mậu!" Sau một khắc cô liền ý thức được có gì đó không đúng, "Anh làm cách nào mà biết được?"

Trần Ngưỡng nói: "Hôm nay cậu ta mới đưa cơm đến cho chúng tôi."

Trên mặt Chu Hiểu Hiểu hiện lên sự kinh ngạc: "Thì ra là như vậy a."

Trần Ngưỡng bình tĩnh nhìn cô nàng: "Cô không có mặt ở đây, A Mậu cũng không hỏi thăm chúng tôi một tiếng, nhìn không giống như từng nhận thức cô."

Ánh mắt Chu Hiểu Hiểu hơi trốn tránh một chút: "Đại khái là cảm thấy ngại đi."

Trần Ngưỡng nhìn thấu một tia lúng túng trong ánh mắt né tránh của Chu Hiểu Hiểu, có lẽ là lòng hư vinh bị đánh trúng một đoàn nghiêm trọng.

Chu Hiểu Hiểu thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ liền banh lên nói:" Ngày mai người đưa cơm tới vẫn là cậu ta đi, lúc đó mấy người nhìn tôi cùng cậu ta nói chuyện sẽ rõ."

Mọi người thầm nghĩ, quả thật là muốn nhìn một chút.

.

Một đầu tóc đen của Chu Hiểu Hiểu rối tung, quần áo tinh xảo có chút bẩn, trên giày dính bùn đất cùng lá cây,sau khi cô nàng đem mặc rửa sạch, vành mắt đen càng hiện rõ, chỉ có thời gian dài không chớp mắt mới như vậy.

Tựa hồ cô nàng quả thật đã ở bên trong hang đá chịu dầy vò một phen.

Trong sân tàn tạ không ai quản, Trương Duyên lại nói cho Chu Hiểu Hiểu trên đảo đã xảy ra chuyện gì.

Nếu không điều tra ra nguyên nhân của lời nguyền rủa, chuyện sau đó sẽ phát sinh cái gì.

Chu Hiểu Hiểu sợ đến hỏng mất lại ôm mặt khóc lớn, Triệu Nguyên cũng gạt lệ, hai người bị Lâm Nguyệt châm chọc khiêu khích.

Sự tuyệt vọng trong phòng bị ép tới mức khiến mấy người còn lại thở không ra hơi.

Trần Ngưỡng không cùng bọn họ lẫn lộn, anh dựa vào người thiếu niên, nhỏ giọng nói:"Cậu tin lời Chu Hiểu Hiểu nói không?"

Thiếu niên:" xấu xí, quá ầm ĩ, không có nghe."

Trần Ngưỡng dở khóc dở cười, vị này thật là không lo cho bản thân chính mình, hoàn toàn không xem trọng việc bản thân không có hộ khẩu: "Cậu có cảm thấy hay không, mắt thẩm mỹ của chính mình xảy ra vấn đề?"

Thiếu niên nghiêng đầu đi, ánh mắt tối om nhìn anh trong chốc lát: "Không cảm thấy."

Trần Ngưỡng: "..." Anh sờ mũi một cái, "Đợi Lát nữa mấy người kia có thể sẽ đi đến cái hang động mà Chu Hiểu Hiểu nói, Cậu có đi không?"

Không đợi thiếu niên mở miệng, Trần Ngưỡng đã nói thật nhanh:

"Đi thôi, bất quá đi chậm lại một chút mà thôi, còn nếu thật sự không được thì tôi cõng cậu, tôi cũng không tin những người khác được, tôi có loại dự cảm xấu, luôn cảm thấy nếu đi đến đó sẽ phát sinh ra chuyện gì."

Tiếng nói của Trần Ngưỡng hạ xuống, tự mình lầm bầm lầu bầu.

Thiếu niên nói:" Sợ thì đừng đi."

"Như vậy sao được, phải tìm mạnh mối, phải hoàn thành nhiệm vụ." Trần Ngưỡng lấy ra vòng sắt rỉ sét, ngón tay cọ nhẹ lên mũi nhọn của đầu đinh.

.

Không ngoài sở liệu của Trần Ngưỡng, Trương Duyên quả thật đã hỏi Chu Hiểu Hiểu vị trí của hang đá, muốn cô nàng dẫn bọn họ đi nhìn xem.

Chu Hiểu Hiểu đang ăn số cơm tối bọn họ ăn dư lại, bánh bột chiên đã cứng lại lạnh ngắt, ăn vào cổ họng đều đau: "Ngay bây giờ?"

Cô nàng gian nan nuốt bánh xuống cổ họng, mồm miệng không rõ nói, "Ngày mai có được hay không? Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, chân cũng tê hết cả rồi, thật sự là đi không nổi nữa."

Không khí trong phòng như bị rút đi, làm người ta nghẹt thở.

Chu Hiểu Hiểu như nhận ra được điều gì, "Bịch" một cái, ném nữa cái bánh xuống đất từ trên ghế đứng lên, bất lực lại oan ức nắm chặt lấy bàn tay:"Tôi nói nhiều như vậy, các người vẫn là không tin tôi?"

Không có một người nói chuyện.

"Được! Được được!" Chu Hiểu Hiểu tức đến cả người phát run, hô to khàn cả giọng, "Tôi bây giờ liền mang mấy người đi, lập tức mang mấy người đi được chưa!"

Trương Duyên dò hỏi Trần Ngưỡng người vẫn luôn có tinh thần vững vàng: "Cùng đi?"

Trần Ngưỡng gật đầu.

Trương Duyên lập tức đứng lên nói: "Vậy thì xuất phát thôi, đi sớm về sớm."



.

Mọi người hỏi Chu Hiểu Hiểu đi bằng cách nào từ hang đá về nhà Lý Đại Phú, lại từ nhà Lý Đại Phú đi tới hang đá, kêu cô nàng lần theo đường cũ mà đi.

Chu Hiểu Hiểu dường như biết bọn họ muốn xem xem dấu vết cô nàng lưu lại, vừa đi vừa khóc nức nở, giống như Đường Tăng đọc kinh mà bắt đầu lải nhải cằn nhằn.

"Đi xem xong hang đá, mấy người lập tức có thể tin tôi."

"Chẳng phải đã nói chỉ cần sống qua hai ngày ở đây, thì có thể quay về thế giới hiện thực sao, Tại sao lại không được nữa."

"Sớm biết như vậy tôi sẽ không trốn đi, ngày hôm qua không bằng trở về hội họp cùng các người, như vậy các người cũng sẽ không hoài nghi tôi."

"Tôi tránh né ở trong hang động một ngày rưỡi trời, hai buổi tối, một chút cũng không dám nhắm mắt nghỉ ngơi, buồn ngủ thì tự nhéo chính mình, tôi còn trừng khuôn mặt dọa người của mình trên thẻ thân phận, tôi đều muốn điên luôn...."

"Đầu tôi đau quá, quay về tôi phải sắp xếp đi bệnh viện khoa thần kinh, nhà tôi rất có tiền, mà có ít lợi gì nữa chứ, làm sao tôi lại đụng phải sự việc đáng sợ này, thẻ thân phận giống quỷ kia thật là đem tôi hại chết rồi."

"Nhiệm vụ lần này có hoàn thành, còn có lần sau, tôi nhất định phải đến đến bệnh viện khoa tâm thần..."

"Hu hu hu..."

Sắc trời tối tăm, bước chân xào xạc xào xạc của Chu Hiểu Hiểu, một đường vừa đi một bên vừa khóc, tình cờ bị dây leo ngáng chân liền rít gào, rất khó tưởng tượng cảnh cô nàng một mình làm sao đi trở về.

Trương Duyên, Triệu Nguyên sóng vai đi phía sau Chu Hiểu Hiểu, Lâm Nguyệt thụt lại phía sau vài bước, cuối cùng của đội ngũ là Trần Ngưỡng cùng thiếu niên.

Trần Ngưỡng phát hiện thiếu niên chỉ dùng gậy chống cũng có thể đuổi kịp anh, còn có điểm tự tại, khí tức so với anh còn bằng phẳng hơn, hơi kinh ngạc nói: "Cậu dùng rất thuận gậy chống."

Lâm Nguyệt đi ở phía trước Trần Ngưỡng đem mấy bụi cây gai đẩy về phía sau, bụi gai kia còn chưa quét đến trên người anh, đã bị cây nạn hất ra.

.

Trong núi vốn đã khó đi, Chu Hiểu Hiểu dẫn đường lại còn rất rối phức tạp, cành lá dày đặc uốn lượn phủ xuống, bọn họ nhiều lần điều phải khom người đi qua.

Thời điểm dừng lại, mọi người điều đau lưng mỏi eo.

Rừng núi thâm sâu, rất nhiều thực vật không biết tên vắt ngang hoặc cao vút trong mây, cản trở ánh bình minh rạng đông, một mảng tối tâm, có chút âm u.

Nhiệt độ nơi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, lạnh câm câm.

Trần Ngưỡng gãi gãi cái cổ nổi da gà: "Hang đá đâu?"

"Thì ở ngay phía trước, các người đi cùng tôi, lập tức sắp đến rồi,"

Chu Hiểu Hiểu một bên quay đầu một bên vẫy tay, "Nhanh lên a, mau tới đây!"

Mọi người trong phút chốc đều dừng bước lại, cùng nhau nhìn lại phía sau lưng cô nàng biểu tình biến đổi liên tục.

Chu Hiểu Hiểu cũng quay lại nhìn, đôi mắt nhất thời trừng lớn sắc mặt trắng bệch.

"Hoàng, Hoàng... Hoàng Thanh?"

"Hử -- --Phi!"

Hoàng Thanh hướng về bụi cỏ bên chân trên mặt đất nhổ một cục đàm: "Ngọa tào, lão tử là quỷ sao? Đêm cô dọa sợ đến như vậy."

.

Có Chu Hiểu Hiểu làm người trước tiên, sự xuất hiện của Hoàng Thanh không gây nên kinh động gì quá lớn.

Thoạt nhìn Hoàng Thanh so với Chu Hiểu Hiểu còn chật vật hơn, kiểu tóc HKT cứ như từng lăn qua vũng bùn, bẩn thỉu không thôi, trên mặt xanh xanh tím tím, trên cầm có một vết bầm đen lớn, rất dọa người, quần áo đều bị rách vài nơi, da ở trên hai cánh tay đều bị trầy.

Một cánh tay còn vô lực rủ xuống, như là bị trật khớp.

Hoàng Thanh cũng đồng dạng thông báo chuyện của chính mình.

Cậu ta nói ngày hôm qua lúc ở trong núi tìm manh mối, không cẩn thận trượt chân té xuống, lúc tìm đường đi ra trong lúc vô tình phát hiện một hang đá, lúc đó cả người đều đau, không có khí lực trở lại, liền trốn thẳng vào bên trong động.

Sau đó lại cảm thấy trốn ở trong hang cũng tốt,Đợi thời gian kết thúc nhiệm vụ, không ngờ thời gian hai ngày đã qua, vẫn còn ở trên đảo, không thể làm gì khác hơn là tìm cách trở về cùng mọi người tập hợp.

Hơn phân nửa câu chuyện phía sau đại khái cũng giống như Chu Hiểu Hiểu đã trải qua, cả người có vết thương cũng phù hợp với lời nói của cậu ta.

Trần Ngưỡng nhìn Hoàng Thanh:"Cậu nói hang đá ở đâu?"

Hoàng Thanh giơ tay chỉ: "Nơi ấy."

Ở đó có một cửa động rất nhỏ, một mảnh lớn thực vật có lá to bị túm xuống không ít, thê thảm rớt đầy đất.

Lâm Nguyệt mở đèn pin di động cầm tay hướng vào phía trong động mà đi,Trương Duyên hít một hơi cùng đi vào chung, hai người vào không bao lâu, long tóc vô thương mà chở ra.

"Hang động rất nhỏ," Trương Duyên nói, "Từ cửa động đi tới đáy động, không sai biệc lắm chừng mười bước chân."

Trần Ngưỡng lại nhìn Chu Hiểu Hiểu: "Chỗ cô muốn dẫn chúng tôi tới đâu?"

Đôi môi Chu Hiểu Hiểu run rẩy giơ lên một ngón tay, chỉ chính là cái động của Hoàng Thanh: "... Chính là nó."

"Nhưng mà không đúng a!," sắc mặt cô nàng trắng bệch trong miệng lẩm bẩm, "Tôi ở trong hang đá đều không dám ngủ, vẫn luôn mở to mắt, Căn bản là chưa từng gặp qua Hoàng Thanh."

Hoàng Thanh người đầy lệ khí rất rào: "Thả mẹ ngươi rắm chó! Lão tử từ hôm qua đi vào cho đến lúc nãy, chưa từng đi ra khỏi hang đá một bước, xác định trong hang đá chỉ có một mình lão tử, con mụ này đang nói láo!."

Chu Hiểu Hiểu phát ra tiếng rít chói tai: "Ngươi mới nói dối!"

Trần Ngưỡng dịch bước chân tới gần thiếu niên, đôi mắt vẫn nhìn Chu Hiểu Hiểu cùng Hoàng Thanh, tiếng nói khô cằn:"Nói như vậy, hai người các ngươi đều trốn trong cùng một hang đá, 30 đến 40 tiếng đồng hồ, lại không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương."

"Nhưng mà hang động lại rất nhỏ, nếu như hai người cùng trốn bên trong, cùng nhau tồn tại một thời gian dài như vậy, không có khả năng không phát hiện đối phương." Trương Duyên trầm giọng nói.

Ánh mắt Hoàng Thanh đỏ như máu gắt gao trừng Chu Hiểu hiểu, Chu Hiểu Hiểu run rẫy kịch liệt lùi về phía sau vài bước.

Bốn phía yên lặng đến dọa người.

Hai người kia, rốt cuộc ai là kẻ đang nói dối?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play