Trần Ngưỡng hỏi: "Chuyện gì?"

Con ngươi của Lão Ngô run rẩy: "Tôi đi được một đoạn đường thấy cách cái đèn lồng không xa rồi, nhưng đi đi hơn mười phút, cũng nên tới gần rồi mới đúng, lúc đó tôi mới chợt phát hiện cái đèn lồng vẫn cách tôi một đoạn y như cũ."

"Cứ như là......"

Ông ta rùng mình nói tiếp: "Đang chỉ đường cho tôi vậy."

Trong sân yên tĩnh không có một tiếng động.

Lão Ngô run run nói: "Chắc là một con quỷ tốt trong thị trấn, chuyên giúp những người bị lạc tìm đường về nhà."

Nói xong, ông ta quỳ xuống vái lạy trước không khí.

Trần Ngưỡng nghĩ về chiếc đèn lồng, trong đầu hiện lên gương mặt của chị chủ trọ, thì chợt nghe lão Ngô "Ủa" một tiếng: "Thầy Tạ đâu không thấy?"

Bầu không khí ngay lập tức thay đổi.

Em gái mắt to nói một cách yếu ớt: "Thầy Tạ bị quái vật biến thành ông hại chết rồi."

Lão Ngô sửng sốt: "Ta...... Ta biến thành quái vật?" Ông ta nhìn đám người Trần Ngưỡng xác nhận, vẻ mặt đầy sợ hãi nói, "Ta hại chết thầy Tạ? Sao ta không biết gì cả, chuyện này rốt cuộc là sao?"

"Nguyên nhân khiến ông trở thành quái vật là......"

Châu Châu lạnh lùng mở đầu, Cát Phi trốn trong bóng tối đứng dậy, tự hắn thuật lại những gì đã xảy ra, rồi gục đầu xuống trông như rất xấu hổ không có mặt mũi gặp lão Ngô.

Sắc mặt Lão Ngô vô cùng khó coi, kiên quyết không chấp nhận lời xin lỗi của Cát Phi, giận không thể át tát hắn hai cái.

"Đây là gϊếŧ người, còn là gϊếŧ người hàng loạt, ta không chết là vì ta tốt số!"

Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, sợ không phải là tốt số, là con mèo đã cứu ông.

Lúc nó bị Cát Phi ép ăn cá, không hề có một chút mong muốn nào, cho nên nó cùng chủ nhân của con cá có tên đều sống sót bất chấp những việc kỳ lạ mà cả hai gặp phải.

Bất quá, đây chỉ là suy đoán của Trần Ngưỡng.

Bằng chứng chưa đủ nhiều, anh cũng chưa làm rõ được các bước.

Sau khi biết thầy Tạ chết ở trong phòng, lão Ngô không dám vào, muốn vào phòng người khác ở đỡ.

Phòng của con gái chắc chắn là không thể rồi.

Ngày thường Họa gia đã đứng cách lão Ngô ít nhất ba mét rồi, cho nên đừng có mơ anh ta cho đối phương vào phòng, Trần Ngưỡng cũng vậy.

Lão Ngô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm tới Cát Phi người suýt đã hại chết ông ta, cũng may còn có Tiền Hán ở, có thể giảm bớt một chút bầu không khí giữa hai người.

.

Rạng sáng hơn 1 giờ, Hướng Đông lẻn vào nhà trọ cùng với Họa gia, thận trọng leo lên tầng hai.

Trần Ngưỡng ngồi ở trong phòng, không hề thấy buồn ngủ.

Trên bàn thắp một ngọn nến đã cháy hết một nửa, Trần Ngưỡng Nhìn chằm chằm ngọn lửa màu cam suy nghĩ vài chuyện, Hương Tử Mộ trở về lúc gần 10 giờ, lúc ấy anh gọi đối phương lại nói một ít chuyện đã xảy ra đêm nay.

Hương Tử Mộ nghe xong không nói gì liền về phòng.

Trần Ngưỡng thừa nhận mình có chút quan tâm đến con người và nhạc phổ của cô, cả hai đều làm anh đoán không ra.

Loại cảm giác này giống như khi anh nhìn thấy Triều Giản ở bến tàu.

Trần Ngưỡng quay sang phủ nhận bản thân, có sự khác biệt.

Vào thời điểm đó, mọi người theo thứ tự lên thuyền, Triều Giản đã từ chối sự giúp đỡ của Trương Duyên, nhưng lại chấp nhận sự tiếp cận của anh.

Anh là người kéo Triều Giản lên thuyền, cũng là người đỡ đối phương xuống thuyền.

Bây giờ nhìn lại, lúc đó Triều Giản thật sự đang bộc lộ cảm xúc.

Mà Hương Tử Mộ đến giờ vẫn chưa tiết lộ điều gì, cô như một cơn gió mang đến cho anh cảm giác không màu, không mùi, không thể hình dung, rồi lại như nhiều sắc nhiều vị.

Cũng không biết vì lý do nào đó, nhiệm vụ lần này làm Trần Ngưỡng lại nghĩ đến Hương Nguyệt trong bệnh viện phục hồi chức năng.

Bộ dáng mỉm cười của hộ sĩ trẻ đó làm anh nhớ mãi.

Độ cong của khóe miệng cứ như được điêu khắc ra ấy.

Trần Ngưỡng nước mắt nhìn thiếu niên trên giường, hô hấp của đối phương đều đều, đã ngủ thật say, anh thu hồi ánh mắt, duỗi ra một ngón trỏ xuyên qua ánh nến.

Xuyên qua xuyên lại ba năm lần, Trần Ngưỡng đứng dậy đi đến cạnh cửa, tập trung tinh thần chú ý động tĩnh, không biết tình huống bên kia của Hướng Đông và Họa gia thế nào rồi, chỉ mong có thể toàn thân mà lui.

.

Nhà trọ không có chút ánh sáng, bóng tối có thể làm tăng nỗi sợ hãi bên trong của một người lên một mức độ kinh hoàng.

Hướng Đông mò cầu thang lên lầu, hắn có loại cảm giác sẽ sờ trúng một bàn tay bất cứ lúc nào.

Họa gia đi ở phía sau, bước chân nhẹ hơn so với hắn.

Cả hai không nói gì cả dừng lại trong hành lang, chốc lát sau tiếp tục từ từ leo lên.

Hướng Đông leo một hồi, hơi thở chợt ngưng tụ

(nín thở), bọn họ muốn lên lầu hai.

Cầu thang có dài như vậy sao?

"Má nó, là quỷ đánh tường!" Hướng Đông cố ý hạ giọng, trong tiếng nói có thể nghe ra vừa hung vừa giận.

Giọng nói có chút thở gấp của Họa gia vang lên từ phía sau: "Tôi bật đèn pin điện thoại lên nhé."

"Chờ đã." Hướng Đông mắng khẽ, "Đừng bật."



Lỡ như vừa mở máy, một gương mặt người be bét máu dán sát vào mặt bọn họ thì có đau tim mà chết.

Hướng Đông lau mặt: "Nghe ta, đừng quay đầu cũng đừng dừng lại, tiếp tục bò lên."

Họa gia không chút do dự: "Được."

Hướng Đông nâng bước, nghĩ thầm Họa gia có một ưu điểm khá tốt, sẽ không dài dòng hỏi này hỏi nọ, hắn tiếp tục leo lên được vài bậc thang, thì đột nhiên dừng lại.

Họa gia không hỏi Hướng Đông tại sao dừng lại, anh ta tự mình cũng dừng lại theo.

Trên cầu thang tối thui, hai tiếng hít thở bị khống chế rất nhẹ, nhịp tim hầu như không nhanh mấy, cũng giống như bình thường.

Sao một hoặc hai phút, Hướng Đông di chuyển, hắn như thể muốn tránh đi thứ gì đó trước mặt, chuyển bước chân của mình sang trái, dựa vào tường leo lên cầu thang.

Họa gia nghe thấy chuyển động của hắn, làm theo.

Khi Hướng Đông và Họa gia dừng lại, bọn họ đã đứng trên lầu hai, tầm nhìn bốn phía tối om.

Hướng Đông đứng một hồi, không nghe thấy tiếng động gì, các thương nhân đều đã ngủ, cả đám ngáy khò khè, có người còn nghiến răng nói mê sảng.

"Mẹ nó trời quá tối, ngươi bật điện thoại lên đi, cẩn thận một chút, nếu tình huống xấu chúng ta phải rút nhanh." Hướng Đông thấp giọng nói.

Họa gia lần mò mở máy, giữa lối đi nhỏ lập tức sáng lên một vòng.

Điện thoại của Hướng tông đã hết pin từ lâu, nên hắn không mang theo làm gì, ném ở trong phòng, lần này phải dựa vào Họa gia.

Lầu hai cũng có sáu phòng, giống hệt như sân sau.

Bao gồm thứ tự số phòng.

Điều này tạo cho bọn họ một ảo giác kỳ lạ, bọn họ cứ như cũng đang ở trong căn phòng trên tầng hai.

"Có hai phòng có người ở." Họa gia kiểm tra dấu vết trên cánh cửa bên cạnh.

Đáp án của Hướng Đông cũng giống Họa gia, chợt hắn ta vô tình phát hiện ra điều gì đó, gọi đối phương đi tới lối cầu thang.

Trên tường nơi đó khảm một vật.

Lúc nãy đi lên, bọn họ mò mẫm khắp nơi cũng không thấy thứ này.

Hướng Đông kêu Họa gia đưa điện thoại lại gần, hắn thì dán sát vào nhìn: "Chỉ có hai cái nhãn cầu, là thứ gì?"

Họa gia lắc đầu.

Hướng Đông chế giễu anh ta không chút thương tiếc: "Ngươi không phải là họa sĩ sao, sức tưởng tượng và tế bào nghệ thuật đâu?"

Họa gia nói: "Mất hết rồi."

Giấc ngủ đều không được bảo đảm, anh ta chính là một người sắp chết, chỉ còn một hơi treo ở đó, còn nói tới cái gì sáng tác cái gì nghệ thuật.

Hướng Đông nhìn chằm chằm vào thứ đó, đột nhiên ma xui quỷ khiến dùng tay che lại hai cái nhãn cầu.

Trong nháy mắt đó, một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào hắn.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một tiếng vang lớn, bầu trời đêm đen sấm sét ầm ầm vang dội.

Trời mưa.

Hướng Đông hãi hùng khϊếp vía, chó má, chỉ là trời mưa mà thôi, thiếu chút nữa hù chết hắn.

Ở sân sau dưới lầu, Trần Ngưỡng cũng giật mình, anh đột nhiên xoay người, thiếu niên trên giường đã tỉnh.

"Bị tiếng sấm đánh thức à, trời mưa rất to." Trần Ngưỡng nói, "Âm u cả đêm, sớm nên mưa."

Triều Giản chống nạng xuống giường, Trần Ngưỡng sửng sốt: " Cậu muốn đi toilet hả?"

"Không, lại đây, đừng đứng ở cửa." Giọng Triều Giản hơi khàn vì vừa tỉnh ngủ, hình như còn có chứa thứ gì khác, gần như gấp gáp.

Trần Ngưỡng nhận ra có đều không ổn trong lời nói của Triều Giản, anh nhanh chóng nhắm ngay mục tiêu, trận mưa này có vấn đề.

Triều Giản ngồi trên ghế, cầm chai nước uống hai hớp, chỉ vào giường: "Ngồi ở đó, đừng nhúc nhích, đừng nhìn xung quanh."

Trần Ngưỡng ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách nện xuống mặt đất ở bên ngoài.

Mưa quá to, Trần Ngưỡng vừa nghĩ xong một giây trước, thì giây sau, từ ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Giống tiếng mèo kêu, cũng giống tiếng trẻ con khóc.

Trần Ngưỡng nổi một tầng da gà, anh đang muốn đi đến cửa sổ nhìn xem, thì bị nạng của Triều Giản chặn lại.

"Ngồi yên." Triều Giản trừng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên tơ máu đỏ au rất đáng sợ.

Hầu kết của Trần Ngưỡng lăn lên trượt xuống, bộ dáng hiện giờ của thiếu niên sao cứ như là chưa ngủ được một tí nào vậy? Hơi thở đều đều là y giả bộ?

Tiếng kêu khóc kinh hoàng liên tục vang lên, không biết có phải do ảo giác hay không, Trần Ngưỡng thế nhưng còn nghe thấy tiếng chuột kêu, tiếng cá sống bị ném vào chảo rán giãy giụa.

Cùng với tiếng người kêu la thảm thiết.

Lộn xộn và hỗn loạn, Trần Ngưỡng không thể phân rõ thanh âm bên ngoài rốt cuộc là do thứ gì phát ra.

Tình hình bên ngoài ra sao.

Ánh nến leo lắt được một lúc, thì có gió ập đến kèm theo từng đợt khí nóng len lỏi qua các khe nứt bằng gỗ của cửa sổ và cửa phòng.

Trần Ngưỡng rất nhanh cảm thấy mình như đang ở phòng tắm hơi, mồ hôi nóng từ lưng chảy ra, anh đưa tay ra sau cách lớp quần áo sờ thử, đã hoàn toàn ướt đẫm ẩm.

Mùa hè oi bức hạ mưa to, mặt đất sẽ bốc lên khí nóng, nhưng không thể có nhiệt độ nóng tới như này được.

Nhãn cầu của Trần Ngưỡng co lại: "Nước mưa là nóng?"



"Nước sôi." Triều Giản cau mày nhìn luồn khí nóng tràn vào qua khe cửa.

Mí mắt Trần Ngưỡng nhấp nháy.

Triều Giản xoa xoa thái dương phát đau của mình, hắn xoay ghế sang một bên, nửa người trên nằm trên lưng ghế, gối đầu lên cánh tay, đối mặt với Trần Ngưỡng đang nhíu mày.

"Khi trời mưa, trong phòng là một không gian khác, không thể mở cửa, cửa sổ cũng không được, nếu không sẽ mất đi cái chắn."

Trần Ngưỡng niết ngón tay, giống như lúc ở bãi tắm.

"Nước mưa hạ xuống là nước sôi, đi ra ngoài sẽ bị bỏng chết, đều đóng hết cửa lại, cửa sổ cũng phải đóng!" Trần Ngưỡng đứng lên hét lớn.

Những căn phòng khác bị lũ chuột đã thông vài cái động đều im lặng, giống như chẳng ai nghe thấy được, không hề có tiếng đáp lại.

Trần Ngưỡng cho rằng nguyên nhân ở cái chắn

(kết giới), ngay sau đó anh liền nghe thấy tiếng la thảm thiết của lão Ngô.

Căn phòng này chặn hết những lời nhắc nhở của anh, lại không chặn tiếng la hét đau đớn của những người khác.

"Ahhhhh--"

"A a a!"

"Cứu mạng! Cứu mạng......"

Không chỉ lão Ngô, mà Tiền Hán và em gái mắt to cũng đang kêu la thảm thiết.

Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng hát thảm từ bọn họ, gân xanh hai bên trán nhảy lên thình thịch, bọn họ rốt cuộc đã mở cửa phòng hay là mở cửa sổ?

.

Nhà trọ tầng hai, hai hàng lông mày kiếm của Hướng Đông cau lại: "Sân sau có chuyện?"

Âm cuối còn văng vẫn trên đầu lưỡi, thì dưới lầu đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân do giày vải cọ xát vào đất.

Là goá phụ Chu!

Lúc này Hướng Đông mới phát hiện mình vẫn còn dùng tay che hai cái nhãn cầu nạm trên tường, hắn nhanh chóng bỏ tay xuống, hắn bay nhanh buông tay, khiêng Họa gia lên trốn vào một căn phòng trống.

Bây giờ chưa tới lúc phải rút lui.

Mưa tạnh.

Bên ngoài khu nhà trọ bị hơi chết chóc bao trùm.

Hướng Đông và Họa gia ở ngay sau cửa, nơi ẩn nấp của bọn họ không phải rất an toàn, nhưng ở đây bọn họ có thể cảm giác được tình hình bên ngoài cửa.

Góa phụ Chu không xuống lầu hay kiểm tra từng phòng, chị ta đang đứng nhìn cái gì đó, một mình lâm vào cảnh tượng nào đó không khác gì đang thất thần.

Hướng Đông nghi ngờ góa phụ Chu đang ở lối cầu thang, nhìn hai tròng mắt nạm ở trên tường.

"Chờ một chút, lát nữa khẳng định sẽ có phim hay." Hướng Đông không phát ra tiếng nói.

Họa gia cứng đờ từ đầu đến chân, không thể dùng bình xịt khử trùng, anh ta sống một giây mà cứ như một năm, quả thật cảm thấy mình sống không bằng chết.

Không biết đã qua bao lâu, dưới lầu có tiếng gõ cửa, góa phụ Chu đi xuống lầu.

Có người vội vàng vào nhà trọ, được chị ta dẫn lên tầng hai.

Sau đó một cánh cửa phòng mở ra và đóng lại bằng âm thanh thật khẽ.

Một lúc sau, Hướng Đông khẽ trao đổi ánh mắt với Họa gia, có vẻ góa phụ trẻ không còn ở hành lang nữa, chúng ta đi ra ngoài nhé? Đánh cuộc không?

Họa gia thận trọng mở cửa, dùng hành động trả lời Hướng Đông, phải đánh cược thôi, cho dù phải chết anh ta cũng không muốn chết trong cái góc nhỏ này, toàn thân đều là bụi bẩn.

Họa gia kéo cửa mở ra một cái khe hở, dẫn đầu rời khỏi phòng.

Hướng Đông không cao bằng Họa gia nhưng lại to khỏe hơn nhiều, khe cửa không đủ lớn nên hắn phải kéo rộng ra một chút, nín thở đi ra ngoài.

Lối đi nhỏ có một chút ánh sáng yếu ớt, phát ra từ phòng tương ứng với phòng của thầy Tạ ở sân sau.

Bên trong mơ có tiếng nói chuyện.

Hướng Đông ra hiệu cho Họa da lại gần, dựng lỗ tai lên nghe lén, mơ hồ nghe thấy gì mà"Vân lão gia" "Chu lão gia".

Hai người đứng đầu của hai gia tộc lớn trong thị trấn tới đây tìm thương nhân làm gì?

Nghe cách nói chuyện có vẻ như là người quen cũ.

Nói chuyện kinh doanh?

Thu mua cá có tên, thu mua tuổi thọ?

Hướng Đông chăm chú nghe, hắn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, đến khi chân có chút tê dại, mới nghe thấy mấy chữ bay vào trong tai.

"Cá" "Nguyền rủa" "Một giáp tử(60 năm)" "Loạn Thạch Cốc".

Trong phòng có tiếng ghế ngã xuống đất, lẫn với âm thanh giòn tan của tách trà bị dùng sức đập vỡ, một trận tranh chấp gay gắt từ nhóm người bên trong nổ ra.

Chỉ chốc lát, tất cả các âm thanh đều dừng lại một cách đột ngột.

Sau một trận yên lặng, Hướng Đông ngửi thấy mùi máu tươi.

Bên trong có người đã chết.

Thương lượng không được?

Đột nhiên bên trong có tiếng bước chân đến gần cửa, giống như là nhịp kép, dưới lầu cũng có tiến bước chân, Hướng Đông vội vàng cùng Họa gia nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai.

Người trước rơi xuống đất liền chạy, người sau rơi xuống đất chỉ có nước tàn (phế).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play