Edit:Qủa Xanh

Tác giả: Tây Tây Đặc

Bên mép mương tối om, không khí oi bức lại lạnh lẽo, hai thái cực trộn lẫn vào nhau làm người vừa áp lực vừa ngột ngạt.

"Chúng ta không phải là một đội sao," Em gái mắt to trừng mắt nhìn Cát Phi như thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, "Cậu bắt được cá có tên có đồng đội, chuyện lớn như vậy tại sao lại không nói?"

Cát Phi gượng gạo nói: "Xin lỗi."

"Người mà cậu nên xin lỗi nhất đã không thể nghe thấy lời xin lỗi của cậu." Vẻ mặt của Châu Châu đầy tức giận, "Vì cậu muốn thử mà đã gián tiếp hoặc là trực tiếp hại chết hai người, và một con mèo."

Cát Phi cong lưng thất thanh khóc rống, không biết là vì cảm giác tội lỗi hay là vì sự bất an trong lòng.

Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên đang khóc: "Xác con mèo đâu?"

Cát Phi buông tay ôm đầu xuống, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Trần Ngưỡng: "Ặc?"

Trần Ngưỡng nói: "Tôi muốn đi nhìn xem, cậu có thể dẫn tôi đi không?"

Cát Phi ngơ ngác nói: "...... Có thể."

"Trần tiên sinh, tôi," Cậu chàng bò dậy, cần cổ khóc đến đỏ rực, "Tôi chỉ tò mò tại sao mèo lại không ăn cá, nếu ăn thì sẽ thế nào, lúc đó đầu óc tôi toàn là cái vấn đề chết tiệt này, đợi lúc phản ứng lại thì đã làm rồi, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, không biết con mèo sẽ chết, cũng không phải cố ý muốn hại Ngô tiên sinh, càng không biết ông ấy sẽ biến thành mèo đi hại thầy Tạ, tôi......"

Trên mặt của cậu trai trẻ thanh tú hiện ra vẻ bàng hoàng, trên hàng mi còn treo những giọt nước mắt, cả người nhìn không ra một chút tính không kích, em gái mắt to nhìn mà tình thương của mẹ tràng ra, cô nhịn không được lẩm bẩm: "Cậu ta không cố ý làm vậy."

Tam quan một phút trước còn ngay thẳng, hiện giờ nói quẹo liền quẹo.

Trần Ngưỡng nhìn Cát Phi đang tràn đầy hối hận một cái: "Đi thôi, dẫn chúng tôi đến chỗ xác con mèo."

"Đều là trang(giả bộ), nhưng thằng Văn Thanh trông thuận mắt hơn nhiều, còn tên tiểu tử này.... Ha." Hướng Đông đi ngang qua Trần Ngưỡng, bả vai đụng vào vai anh, rồi ném xuống một câu, lời ngầm là kêu anh nên cẩn thận.

Trần Ngưỡng che gáy, lau vết máu của con muỗi ở lòng bàn tay lên quần, rồi kéo Triều Giản đi như không có việc gì xảy ra.

.

Cát Phi dẫn mọi người đến khu rừng phong ở phía đông.

"Xác con mèo ở ngay đó." Cát Phi dùng đèn pin điện thoại chiếu vào một chỗ trong rừng.

Nơi đó có một đốm trắng nhỏ.

Là một con mèo trắng.

Tiền Hán túm mạnh cổ áo của Cát Phi, giọng điệu có chúc không tán thành: "Sao cậu không chôn nó?Cứ vứt đại ở đây thế à?"

Cát Phi tự trách nói: "Khi đó tôi đã sợ muốn chết rồi, đâu có dám ở lâu, thấy nó chết là chạy đi ngay."

Trần Ngưỡng đi về phía xác con mèo, anh còn chưa tới gần, giọng nói trầm thấp của Triều Giản chợt vang lên từ trên đầu anh.

"Chưa chết." Triều Giản nói, "Còn thở."

Đối với năng lực của cộng sự Trần Ngưỡng thấy nhiều cũng quen, anh bước nhanh tới ngồi xổm xuống kiểm tra con mèo trắng: "Còn thở thật."

Mấy tiếng bước chân hỗn loạn lại gần.

"Nó chỉ hôn mê, còn chưa chết!" Em gái mắt to vui vẻ nói.

Cát Phi mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá."

Tiền Hán nghĩ vừa rồi mình còn trách Cát Phi không chôn xác con mèo, trong lòng không khỏi sợ hãi: "Anh bạn, may mà cậu không chôn nó, nếu không thì......"

"Vết thương trên đầu con mèo rất nghiêm trọng, hẳn là rất đau." Châu Châu ngắt lời Tiền Hán, khẽ nói.

Em gái mắt to không dám nhìn nữa, trên mặt con mèo bê bết máu trong rất đáng sợ, cô nàng hoảng sợ nói:

"Trong trấn có một hiệu thuốc, mau đưa con mèo đến đó!"

"Đi nhà Dương Nhị Trụ." Trần Ngưỡng suy tư, "Sau khi hai vợ chồng anh ta chết, ngôi nhà liền để trống, chúng ta có thể nuôi mèo ở đó."

Nói xong thì nhìn Hướng Đông.

Hướng Đông ngậm điếu thuốc nghiêng đầu, sải bước ra khỏi rừng.

Vài lần làm chung nhiệm vụ trong cái thế giới hở chút là chết này, bọn họ đã thành lập một sự hiểu biết ngầm nhất định với nhau.

Trần Ngưỡng chưa làm ra bước hành động tiếp theo, thì chợt nhận thấy hơi thở của cộng sự trở nên nguy hiểm, anh nín thở quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi.

Triều Giản cười lạnh một tiếng, chống nạng xoay người rời đi.

Trần Ngưỡng: "......"



Anh đang định bế con mèo đuổi theo, thì một cánh tay quấn vải trắng duỗi ra: "Trần tiên sinh, để tôi tới."

Châu Châu dùng một góc áo chống nắng nhẹ nhàng ôm con mèo trắng lên.

Cô Kiều một đường không nói chuyện chợt ra tiếng cười khẽ: "Em gái nhỏ Châu Châu rất thích mèo nhỉ."

"Đúng vậy, rất thích." Châu Châu thẳng thắn thừa nhận.

Em gái mắt to nhắc nhở nói: "Châu Châu, ôm nó nhớ chú ý một chút, không thì máu trên mặt với trên đầu nó sẽ dính vào quần áo của cậu hết đó."

Cát Phi muốn nói một tiếng "Thực xin lỗi" với con mèo, nhưng còn chưa thốt ra, thì Châu Châu đã ôm mèo trắng đi qua người hắn ra khỏi khu rừng.

Em gái mắt to nhỏ giọng nói với hắn: "Người thích mèo và người không thích mèo, hai quần thể này không thể hòa hợp với nhau đâu, Châu Châu sẽ không cho cậu sắc mặt hòa nhã, trên hết cậu là người hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này, con mèo này may mắn còn được một hơi, nhưng thầy Tạ và Ngô tiên sinh đã mất mạng."

Cát Phi há miệng thở dốc, thần sắc buồn bã.

Tiền Hán muốn an ủi hai câu, nhưng cảm thấy hành vi của Cát Phi không khát mấy so với hành động cướp đoạt tuổi thọ của người dân trong thị trấn.

Dù cố ý hay là vô ý, trên tay Cát Phi cũng đã dính hai mạng người.

Hầu kết của Tiền Hán hơi động, gục đầu xuống nghĩ, anh trai từng nói với cậu, đề phòng người khác là điều cần thiết, cậu phải nhớ, phải luôn luôn nhớ.

Nhà của Dương Nhị Trụ vẫn vậy, rác rưởi lật úp từ thùng rác rải ra, một vòng côn trùng nhỏ bay tứ tung ở đấy.

Trần Ngưỡng không đợi lâu, Hướng Đông đã xách túi đi tới, hắn ném cái túi lên bàn nói: "Có thể lấy đều lấy, mẹ kiếp, nóng chết lão tử."

Hướng Đông tìm khắp nhà xem có thứ gì để quạt cho đỡ nóng.

Trần Ngưỡng lục loại bên trong túi: "Hướng Đông, xử lý miệng vết thương cho con mèo đi."

"Mày bảo lão tử xử lý HẢ!" Hướng Đông vung mạnh cái quạt hoa sen thô ráp, "Nó nhỏ như vậy, lão tử sợ mình hơi dùng sức một chút, bóp chết nó thì dở."

Trần Ngưỡng hoàn toàn không có ý định thuyết phục cái tên này, anh tiếp thu lời tuyên bố của Hướng Đông cách nói.

Hướng Đông thực sự không thể làm công việc này.

Vậy ai có thể làm?

Trần Ngưỡng liếc nhìn vài người trong phòng, em gái mắt to không dám nhìn thẳng vào vết thương của con mèo, còn Châu Châu thì dùng răng cắn chặt vào môi, ngón tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn con mèo đầy lo lắng, cô nàng muốn giúp đỡ, nhưng có lòng mà lực không đủ.

Họa gia đứng đằng xa, cô Kiều đang châm thuốc, Cát Phi không thích mèo, Tiền Hán sợ mèo.

Khóe miệng Trần Ngưỡng xệ xuống, anh không yêu cũng không thấy ghét chó mèo, có thể tiếp xúc gần gũi, cũng có thể rửa sạch miệng vết thương cho nó, nhưng anh không thể khâu lại.

Trong phòng còn lại cũng chỉ có......

Trần Ngưỡng trộm nhìn thiếu niên, đối phương đang dùng nạng chống gõ xuống đất, máy móc hỗn tạp chút kiềm chế.

Anh đỡ trán, đầu ngón tay gãi gãi, vẫn là tìm cách đưa bác sĩ vào thị trấn......

Chợt một làn khói thuốc xông vào hơi thở của Trần Ngưỡng, ý nghĩ trong đầu bị cuốn đi, anh xoay đầu nhìn người phụ nữ đang ở xem xét vết thương của con mèo, một ý nghĩ hiện lên trong lòng: "Cô Kiều, cô......"

Cô Kiều quay lưng về phía mọi người, cong eo, đường cong vùng hong hoàn mỹ cùng đôi chân trắng nõn dài tăm tắp hiện rõ ra, tư thế của cô giống như một sự quyến rũ thô tục, nhưng giọng điệu lại ngắn gọn gần như vô vị: "Tôi cần một chậu nước sạch, một cái kéo và một vài mảnh vải khô."

Trần Ngưỡng "Đằng" một cái đứng lên, động tác làm cho mấy người đang kinh ngạc tỉnh lại.

Chỉ chốc lát, tất cả những món đồ mà cô Kiều muốn đều đã đầy đủ hết.

Cô Kiều xoắn mái tóc dài gợn sóng của mình bằng các ngón tay linh hoạt thành một búi tóc cố định, đôi môi đỏ mọng và đầy đặn ngậm đầu điếu thuốc, động tác trên tay di chuyển một cách có trật tự.

Cắt lông mèo, làm sạch vết thương, khâu lại, và băng bó......

Động tác xử lý vết thương của cô Kiều rất điêu luyện, vẻ mặt dịu dàng, lúc này cô khác hẳn với vẻ quyến rũ và lả lơi thường ngày.

Cả căn phòng nồng nặc mùi máu và nước thuốc.

Ngoại trừ Triều Giản đang nhắm mắt chống nạng, và Trần Ngưỡng đã chuẩn bị tâm lý trước, thì ánh mắt của những người khác nhìn cô Kiều đều thay đổi rất nhiều.

Em gái mắt to thì thầm thào: "Thì ra chị ta còn biết làm việc khác ngoài việc ngủ với đàn ông."

Châu Châu nhìn chăm chú vào vết thương của con mèo.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô nàng, em gái mắt to thất thời câm miệng.

Cô Kiều bóp nát viên thuốc, một tay giữ chặt sống lưng con mèo, tay kia thì nắm cầm ép nó mở miệng, rồi đẩy viên thuốc gần như vỡ vụn vào.

Mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ chị ta làm như thế nào, thì chị ta đã đúc nó uống xong thuốc.

"Con mèo này chưa chết được đâu." Cô Kiều xõa tóc dài ra tùy ý vuốt vài cái, lắc lắc điếu thuốc nói, "Tôi về trước đây."

Cô Kiều bước bước đến chỗ Hướng Đông, ái muội vuốt nhẹ vào má hắn: "Trong lúc tỷ tỷ đang chữa trị vết thương cho con mèo, ánh mắt của cưng rất nóng, sao thế, có thể ngủ với phụ nữ hở?"



"Sao cái đéo." Hướng Đông giữ chặt tay chị ta, xúc cảm mềm mại cứ như không xương ấy, nhưng chỗ hổ khẩu lại có vết chai, "Bà chị muốn gây rối với người trong đội thì cứ tìm những người khác, cứ nhìn chằm chằm tôi là thế nào?"

Hướng Đông hất tay chị ta ra, không thèm để ý đến ánh mắt đang di chuyển xuống eo bụng mình của chị ta, hắn ra hiệu bảo chị ta nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản: "Hai tên đó có nhan sắc có hình thể, sao bà chị lại không đi trêu chọc?"

"Bởi vì," Cô Kiều nói bên tai hắn, "Tỷ tỷ không làm tiểu tam."

Hướng Đông: "......"

Mẹ nó mình thế mà lại thấy nghẹn lời.

Sau khi cô Kiều đi, Trần Ngưỡng và những người khác cũng không ở lại quá lâu, bọn họ đóng cửa sổ, chuẩn bị một ít nước để qua một bên, sáng mai sẽ quay lại.

Trên đường trở về, Trần Ngưỡng vẫn luôn suy nghĩ, người dân nào trong nhà chỉ còn một mình nếu ăn cá có tên sẽ chết, còn có người thân thì ăn cá sẽ thành công cướp được tuổi thọ, nhưng đó không phải kết thúc, bọn họ còn phải đối mặt với các loại nguy cơ tử vong khác.

Thí dụ, cá của bản thân bị người khác bắt ăn, hoặc là cá của người thân bị ăn, cuối cùng chỉ còn lại có một mình, người đó vẫn sẽ chết.

Mà mèo ăn cá có tên sẽ phát điên, nhưng không chết.

Tại sao?

Chẳng lẽ chủng tộc bất đồng, thì phản ứng sau khi ăn cá cũng sẽ khác nhau?

Không đúng......

Không phải!

Bước chân của Trần Ngưởng đột nhiên dừng lại, là con người tự nguyện muốn ăn, bọn họ tham lam vì kéo dài tuổi thọ nên làm thế, còn mèo là bị ép ăn.

Trần Ngưỡng mơ hồ cảm giác được chính mình đụng trúng cái gì thì phải.

Nhưng vẫn cách một tầng rào cản.

Trần Ngưỡng đi hết một đoạn đường vẫn luôn suy nghĩ lung tung, vô tình quay trở lại nhà trọ lúc nào không hay, anh là người đi cuối cùng, bên cạnh là Triều Giản.

Anh thấy Châu Châu và những người khác bước vào cửa sau.

Khi em gái mắt to đột nhiên hét lên, Trần Ngưỡng vừa đi tới dưới cửa, anh và những người khác phản ứng cực nhanh sải bước chạy vào trong sân.

Chỉ thấy ở cửa phòng trong cùng đứng một bóng người cao to, lưng hơi gù.

Là người quen.

"Lão Ngô?" Trần Ngưỡng dùng đèn pin điện thoại soi qua.

"Hả." Bóng người ở cửa đón tia sáng, "Là tôi, cậu Trần, mọi người đi đâu về vậy?"

Những người đứng ở phía trước đều đùi về phía sau, Trần Ngưỡng bị Triều Giản kéo đến cạnh tường mới không có bị bọn họ đụng trúng.

"Mọi người làm gì vậy?" Lão Ngô muốn đi tới.

Trần Ngưỡng nhanh chóng dùng điện thoại soi đôi mắt của lão Ngô, không có gì dị thường.

Không lâu sau, một đám người đứng ở trong sân bị mây đen bao phủ, lão Ngô chủ động đưa ra một nguyên do, nói tỉnh lại liền thấy mình ở trong sơn cốc, lúc ấy kinh hãi muốn chết.

Còn lý do tại sao ông ta lại ở đó, lão Ngô nói mình không nhớ được gì.

"Tôi chỉ nhớ rõ mình," Lão Ngô xấu hổ ho khan một tiếng, "Tôi không phải cố ý muốn đi theo cô Kiều, tại tôi sợ cô ấy bị người ta khi dễ mới làm thế, dù sao thì cô ấy cũng là phụ nữ mờ."

Lão Ngô vói tay vào trong giày gãi gãi mu bàn chân: "Từ lúc tôi đi theo cô Kiều đi qua cửa hàng đậu hủ, đến khi tôi xuất hiện trong sơn cốc, ký ức ở giữa hoàn toàn trống rỗng, giống như là bị cắt bỏ ấy."

Trần Ngưỡng nhớ rõ con quỷ giả dạng thầy Tạ từng nói "Mèo thật sự rất thích sạch sẽ", đối phương nói tận hai lần.

Còn người đàn ông trung niên trước mặt này lại có mùi cơ thể và hơi thở rất nồng.

Người này là lão Ngô thật.

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào đôi mắt lão Ngô: "Sơn cốc ở đâu?"

"Trời đêm tối thui, tôi không chắc lắm vị trí mình nhớ là chính xác," lão Ngô cố gắng nhớ lại nói, "Đại khái là ở phía Đông Nam."

Ông ta nói thêm: "Xung quanh bốn phía đều là đá, toàn là đá thôi, cả cái sơn cốc luôn."

Mấy ngày nay Trần Ngưỡng và Triều Giản đi dạo hết mọi nơi trong thị trấn, nhưng trong ấn tượng của anh không có nơi nào phù hợp với những gì lão Ngô mô tả, anh hỏi: "Sơn cốc ở ngoài thị trấn phải không?"

"Hình như thì phải." Lão Ngô nói xong liền nhớ tới gì đó, vỗ đùi, "Phải phải phải, là bên ngoài thị trấn!"

Trần Ngưỡng dự định ngày mai đi, anh hạ mí mắt xuống phân loại các manh mối đang có, đột nhiên nói: "Lão Ngô, đêm nay không có ánh trăng, trong thị trấn có rất ít đèn, làm sao ông về được?"

Lão Ngô sửng sốt.

"Có một ngọn đèn lồng." Lão Ngô lộ ra vẻ sợ hãi, "Lúc đầu tôi còn tưởng là có người đứng cách đó không xa cầm một cái đèn lồng, nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện ra một chuyện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play