Chương trình của đài quốc gia rất nhiều nên lúc ghi hình cũng rất tấp nập, có đôi khi nghệ sĩ vô tình gặp nhau ở đây cũng là chuyện bình thường. Giống như bây giờ, Công Tây Kiều vừa mới gặp vài nghệ sĩ vừa ghi hình xong.

“Đây đều là những người đã lỗi thời, nhưng cũng có thể coi như là vẫn còn đường sống, dựa vào mấy chương trình ngoắc ngoải để kiếm cơm ăn,” Trần Khoa ghé vào tai anh nhỏ giọng nhắc, “Chào hỏi qua là được rồi.”

Công Tây Kiều cũng có chút ấn tượng với những người này, năm xưa cũng từng dựa vào một bài hát mà nổi danh từ bắc tới nam, chỉ là không thể kéo dài được lâu, dựa vào một bài hát mà đi hát khắp nơi quanh năm suốt tháng, cố gắng duy trì thân phận ca sĩ.

Nhưng dù sao thì những người này ít nhiều gì cũng từng có một bài hát được mọi người yêu thích, còn đỡ hơn ca sĩ chưa kịp nổi đã chìm, đỡ hơn rất nhiều.

Mấy năm nay thị trường đĩa nhạc bị đình trệ, trên mạng lại xuất hiện không ít ca sĩ mạng nên thị trường đĩa nhạc truyền thống có hơi bấp bênh. Điều này cũng khiến cho giới giải trí xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, đó là địa vị của các ca sĩ thần tượng luôn kém hơn diễn viên, nhưng địa vị của các ca sĩ thực thụ thì lại cao hơn nhiều.

Công Tây Kiều chủ động chào hỏi những ca sĩ này, lại nhìn thấy cảm giác rối rắm của bọn họ khi vừa muốn lấy lòng anh vừa muốn làm giá, trong lòng anh có chút cảm thán nhưng trên mặt vẫn luôn duy trì thái độ tôn trọng của hậu bối đối với tiền bối, cho đến tận khi những người này đi rồi anh mới bước vào thang máy.

Công Tây Kiều vừa lên tới trên tầng đã thấy có nhân viên công tác đợi anh, một đám người ùa đến vây quanh anh mà trang điểm, thái độ vừa thân thiết vừa nhiệt tình, nhận được đãi ngộ cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn đáng lẽ nên có của một người mới, ngay cả Trần Khoa là người đại diện mà cũng được đón tiếp vô cùng lễ phép.

So với đài của địa phương, đài quốc gia rất coi trọng tố chất tổng hợp của một nghệ sĩ, không phải cứ nghệ sĩ nào nổi là bọn họ sẽ nhiệt tình với nghệ sĩ đó, đây hoàn toàn không phải là phong cách cao sang lạnh lùng của đài quốc gia. Ví dụ như Công Tây Kiều là nghệ sĩ đang rất nổi lúc này, nếu dựa theo tiêu chuẩn khi trước của bọn họ, chắc chắn anh không thể nào lên được chương trình lớn như《Tọa đàm thấu hiểu》này được. Chỉ là anh còn có một thân phận khác, là một họa sĩ trẻ tuổi, một họa sĩ trẻ tuổi khiến giới truyền thông nước ngoài và những người yêu thích hội họa chấn động.

Bọn họ cũng không lạ gì nghệ sĩ đang nổi nữa, nhưng một thanh niên có thể làm rạng danh nước nhà thì lại khác. Hơn nữa vài ngày sau, phim phóng sự về hội trao đổi nghệ thuật quốc gia sẽ được phát sóng, mà Công Tây Kiều cũng có mặt trong đó, lúc đó không những chỉ được đảm bảo về mặt lượt xem, mà bọn họ còn có thể mượn cơ hội này tuyên truyền về truyền thống thi họa, không còn gì tốt hơn nữa.

Tin Công Tây Kiều sắp tham gia《Tọa đàm thấu hiểu》đã được kênh 3 đài quốc gia số đưa tin, cho nên mười phút trước khi chương trình bắt đầu đã có rất nhiều Kiều fan ngoan ngoãn ngồi chờ trước TV.

8h40p tối ở Đế Dô, nhạc hiệu quen thuộc của chương trình《Tọa đàm thấu hiểu》vang lên, có nhiều gia đình đã quen với việc quây quần với nhau ngồi trước TV, hưởng thụ sự yên tĩnh sau một ngày bận rộn.

Nhạc hiệu vang lên, sau đó là một đoạn giới thiệu nhân vật. Phong cách biên tập của đài quốc gia từ trước đến nay luôn thận trọng, không hề sử dụng những từ ngữ quá khoa trương để giới thiệu khách mời, cách dùng từ của họ từ luôn rất trang trọng, đủ để cho từng người xem cảm nhận được dụng tâm của bọn họ.

Cuối cũng người giới thiệu kết thúc bằng tấm ảnh Công Tây Kiều vẽ tranh được truyền thông nước ngoài vây quanh, sau đó Lương Tĩnh xuất hiện trước mặt mọi người, dùng câu chào hỏi quen thuộc để mở đầu.

Công Tây Kiều ngồi bên cạnh mỉm cười tao nhã, chờ Lương Tĩnh dẫn dắt mở đầu xong, sau đó chào hỏi với ống kính.

Lương Tĩnh là một MC giỏi, giữ tiết tấu tốt, hơn nữa cử chỉ lẫn lời nói đều rất ôn hòa, không làm cho khách mời cảm thấy phản cảm. Công Tây Kiều muốn xây dựng hình ảnh mình là một thanh niên tao nhã nhưng không tẻ nhạt trước mặt người xem, cho nên lúc trò chuyện, anh vô cùng chú ý đến việc phối hợp với Lương Tĩnh.

“Hôm nay có thể được trò chuyện với Tiểu Kiều tôi thật sự rất vui,” Biểu cảm trên gương mặt của Lương Tĩnh cũng phối hợp với lời mình nói, lộ ra một nụ cười càng thêm tươi, “Cho nên tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết cậu có thể đồng ý được không.”

Công Tây Kiều nghe thấy thế, cười nói: “Mời Lương ca nói.”

“Nếu cậu đã đến rồi, vậy thì để lại quà lưu niệm cho tổ chương trình đi, tôi cũng không tham lam đâu, chỉ cần đưa cho chúng tôi một chữ đẹp là được,” Lương Tĩnh cười trêu, nói, “Cậu không biết đâu, sáng sớm hôm nay đạo diễn vẫn cứ luôn nhắc tôi đừng quên xin chữ cậu đó. Sau khi tiết mục bắt đầu, ông ấy vẫn cứ đưa bảng lên cho tôi xem mấy lần, tôi vẫn cứ giả vờ như không thấy.”

Thực tế, với địa vị của đài quốc gia, nếu thật sự muốn chữ của anh, vậy thì chờ sau khi chương trình kết thúc chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ không từ chối. Vậy mà Lương Tĩnh lại nhắc đến chuyện này trong chương trình, lại còn khoa trương như vậy, thật ra là có ý muốn nâng đỡ anh.

“Không dám, không dám, Lương ca và đạo diễn coi trọng chữ của em như vậy là vinh hạnh của em, nếu mọi người không chê, vậy thì em sẽ biểu diễn chút tài mọn.” Đối phương đã bắc thang cho anh, anh không chỉ cần phải đi lên, mà còn phải đi lên một cách khiêm tốn, như vậy sẽ khiến mọi người đều đẹp mặt.

Nhân viên của tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ rồi, Công Tây Kiều đi đến trước bàn, nhấc bút lên chuẩn bị chấm mực thì phát hiện đây không phải là mực nước mà mực mài bằng tay, những dụng cụ khác cũng đều là đồ cổ, cực kỳ sang trọng.

Mời người khác để lại chữ, việc chuẩn bị các dụng cụ cần thiết có thể thấy được thái độ tôn trọng của người ta hay không,《Tọa đàm thấu hiểu》chuẩn bị những thứ này thể hiện sự tôn trọng rất lớn đối với anh.

Tôn trọng tôi thì tôi sẽ báo đáp nhiều hơn thế. Lúc Công Tây Kiều viết, thái độ của anh cũng trở nên thận trọng hơn nhiều.

Lúc anh chấp bút viết, ống kính cũng được đẩy đến gần, chữ viết đầy khí phách, hoàn hảo hiện lên màn hình TV.

“Minh nguyệt lãng lãng tinh vi bạn, ngân hà điều điều vân tự đào.”

(Tạm dịch: Trăng tỏ bầu bạn cùng sao sáng, ngân hà xa xôi mây tựa sóng)

“Hay!” Chờ Công Tây Kiều viết xong, Lương Tĩnh đứng bên cạnh nhịn không được mà hứng thú kêu lên một tiếng. Anh ta cũng rất hứng thú với thư pháp, mấy năm nay cũng được rất nhiều người khác tặng chữ cho sau khi tham gia chương trình hoặc là nhận được ở triển lãm thư pháp, nhưng so với chữ của Công Tây Kiều, chữ của bọn họ thiếu đi vài phần phong lưu và tao nhã.

Có đôi khi thư pháp cũng được xem như là một quan niệm nghệ thuật, những người tham gia chương trình hồi trước mỗi khi cho chữ đều rất cẩn thận, cứ sợ hãi mình viết không tốt hoặc bị bỏ sót gì đó. Còn Công Tây Kiều thì khác, sau khi đặt bút liền phóng khoáng viết ra hai câu, khí chất như một học giả nho nhã.

Có vài người viết chữ chỉ vì sở thích, có vài người viết thì để khoe khoang. Với điệu bộ của Công Tây Kiều đương nhiên thuộc loại thứ nhất, bởi vì thái độ viết chữ của anh tựa như ăn cơm, uống nước, đơn giản lưu loát đến mức không đáng nhắc tới.

Chữ được anh lưu loát viết ra cũng vô cùng đẹp, Lương Tĩnh cũng có thể gọi là một nửa trong nghề, thấy chữ như thế nhịn không được mà động lòng, chỉ muốn lấy chữ của người này viết đem về, tiếc rằng bên dưới còn có đạo diễn như hổ rình mồi, anh ta cũng không thể nào trước ống kính mà làm ra vẻ muốn cướp đồ được.

Ký tên đóng dấu xong rồi, Công Tây Kiều buông bút, nói với Lương Tĩnh: “Chút tài mọn, xin đừng chê.”



Người trong nghề đánh giá, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người xem ngồi trước TV tuy không biết rốt cuộc chữ của Công Tây Kiều đẹp ra sao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tán thưởng Công Tây Kiều.

Dáng đứng của thanh niên này đẹp, tựa như cây tùng bách nhỏ, rất thần thái.

Dáng vẻ cầm bút viết rất nho nhã, rõ ràng và sạch sẽ, nhìn qua thôi là biết được giáo dục tốt.

Chữ cũng đẹp, tuy không biết là loại thư pháp gì, nhưng người cũng đẹp!

Nói chung là sau khi viết những chữ đó, Công Tây Kiều lại thu về một đống fan bà, fan mẹ, khiến bọn họ lúc dạy con cái luôn kèm theo một câu: Không phải các con theo đuổi thần tượng sao, đứa trẻ Công Tây Kiều kia giỏi giang bao nhiêu, người ta không chỉ đẹp mà còn tốt nghiệp đại học xịn, chữ viết cũng đẹp, con không biết học hỏi người ta, còn không biết ngại mà theo đuổi thần tượng sao?

Vì thế, Công Tây Kiều lại nhận thêm vài cái biệt danh, nào là “nghệ sĩ con nhà người ta”, “thần tượng khiến cho các bà mẹ yên tâm”, “theo đuổi thần tượng thì phải theo đuổi Kiều thiếu”.

Thậm chí còn có phụ huynh đặc biệt viết thư cho đài quốc gia, ngỏ lời đài quốc gia nên mời thêm nhiều nghệ sĩ như thế tham gia chương trình, bọn họ cũng không phải lo con mình sẽ học theo cái xấu nữa, thuận tiện hỏi thêm một câu, nhà đài có biết bí quyết của thanh niên kia khi thi đại học là gì không?

Vì thế, vô tình Công Tây Kiều lại kéo thêm nhiều sự căm ghét từ đồng nghiệp của mình.

Anh trước ống kính thì hoàn mỹ, sau ống kinh thì lười biếng, đâu rảnh quan tâm chuyện này, sau khi quay xong chương trình, ngày hôm sau lại quay về đoàn phim tiếp tục nhận giày vò từ đạo diễn Tiêu.

Lúc này, anh đã quay xong phần diễn của mình, ngồi ở một góc nói chuyện phiếm với Trân Nghệ, Đới Ny, Trần Văn.

“Nghe nói sau khi quảng cáo công ích của cậu được chiếu, khá nhiều fan quyên góp tiền từ thiện cho những người câm điếc, hiệu ứng người nổi tiếng không nhỏ đâu,” Trần Nghệ mở một gói đồ ăn vặt, vừa ăn vừa trêu, “Thần tượng khiến các bà mẹ yên tâm ơi, xin hỏi cậu cảm thấy thế nào.”

Công Tây Kiều thò tay cướp đi đồ ăn vặt trong tay anh ta, nhướng mày nói: “Anh đừng trêu tôi, mấy hôm trước có người nào đó nhận được danh hiệu bạn trai hoàn hảo nhất mà.”

Lúc Đới Ny và Trần Nghệ mới công khai tình cảm, rất nhiều người không ủng hộ, nhưng sau khi xem được ảnh hai người ra ngoài do fan chụp, Trần Nghệ thậm chí còn cải trang để xếp hàng mua đồ ăn vặt cho Đới Ny, dần dần cách nhìn của mọi người cũng thay đổi.

Tuổi tác có vấn đề gì, chuyện hai người yêu nhau, đâu tới lượt người ngoài nói ra nói vào?

“Đúng đúng, nghệ sĩ bạn trai một trăm điểm,” Trần Văn cười tủm tỉm nhìn về phía Đới Ny, “Chị Đới, chị nói xem đúng không?”

Đới Ny bị cô nàng trêu chọc cũng không tức giận, ngược lại còn đưa tay nhéo má cô: “Đồ nhi to gan, dám trêu sư phụ, cẩn thận ta trục xuất người ra khỏi sư môn.”

Trong phim hai người sắm vai thầy trò, hơn nữa lại cùng công ty quản lý, quan hệ ngoài đời cũng tốt.

Trần Nghệ thấy thế cũng không xen miệng vào, ngược lại nói với Công Tây Kiều: “Nói thật, quảng cáo công ích cậu quay rất được, hiệu quả cũng tốt. Có quảng cáo công ích này mở đường, sau này con đường của cậu cũng dễ đi.” Nói anh ta không hâm mộ Công Tây Kiều là giả, nhưng mỗi người đều có vận mệnh riêng, thay vì đi hâm mộ người khác vô ích, thà tâm tính đoan chính, làm cho tốt việc của mình là được, “Bây giờ cậu có cơ hội phát triển, đừng bỏ qua nó. Trong giới này, nghệ sĩ muốn leo lên vị trí đầu rất nhiều, cơ hội lại chỉ thoáng qua, đừng lãng phí các tài nguyên tốt hiện tại của mình.”

Công Tây Kiều gật đầu, anh hiểu ý Trần Nghệ, đoàn đội của Công Tây Kiều cũng có ý phát triển cho anh đi lên nữa, cho nên trong hai năm này là thời khắc mấu chốt để anh phát triển.

Lôi di động ra lướt Weibo một chút, phát hiện có fan chụp màn hình đề hàm số gửi cho anh ở khu bình luận, hy vọng anh có thể giúp đỡ giải bài. Vô số fan cũng ùa vào góp vui, like cho bình luận này lên top.

Xem xong đề, Công Tây Kiều nhờ Tiểu Dao tìm giấy bút cho mình, viết soàn soạt các bước giải, thuận tiện còn liệt kê ra công thức cần sử dụng. Giải xong, anh chụp lại rồi trả lời bình luận của fan.

Làm cách nào để tạo đề tài mà không khiến người ta phản cảm, trong lòng anh rất rõ ràng. Cho nên loạt hành động giúp đỡ fan giải đề khó là một trong những cách hay.

Công Tây Kiều dự đoán không sai, sau khi anh trả lời fan này xong, chẳng mấy chốc đã được nhiều cư dân mạng chụp màn hình lại. Cũng đâu còn cách nào, giới nghệ sĩ quá ít học bá, giống như Công Tây Kiều có đề tài nhưng không bị bôi đen, khiến bọn họ vui vẻ vào góp phần.

“Hóa ra đề này có nhiều cách giải như vậy, tôi lại được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Học bá quả nhiên là học bá, loại đề này tôi đọc đến hoa mắt chóng mặt, vậy mà học bá còn có thể tìm ra được nhiều cách giải khác nhau, đó là sự khác biệt giữa học bá và học tra sao?”

“Kiều của tôi không phải là học bá mà là học thần, chữ anh ấy đẹp ghê, tôi cảm thấy ánh sáng của mấy chữ này có thể rọi lên được mặt tôi luôn á. Bạn fan may mắn được Kiều thiếu trả lời ơi, được Kiều thiếu đích thân trả lời câu hỏi rồi thì phải thi đại học được thành tích tốt đó nha, nếu không thì đừng có nhận mình là Kiều fan nữa đó. Thôi bỏ đi, không nói nữa, tôi phải đi xem vài sách toán để đèn nén sự hoảng sợ đây.”

Đoàn đội của Công Tây Kiều cũng nhờ việc này mà xây dựng lên hình tượng học thần cho anh. Gần đây không Công Tây Kiều không có phim điện ảnh hay truyền hình gì đang phát sóng cả, dựa vào chuyện này tạo nhiệt độ cũng được.

Trần Khoa xem xong bình luận trên Weibo nhịn không được cười cười. Công Tây Kiều chắc chắn là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong số các nghệ sĩ mà anh ta đã từng dẫn dắt. Lúc thì lạnh lùng, lúc thì gần gũi, không khiến cho người khác cảm thấy đây là cố tình, đánh mất khí chất thần tiên, cũng không khiến người ta cảm thấy quá diễn sâu, không có tính chân thật.

Bây giờ anh đã xác định vị trí của mình rất chính xác, đối với con đường phát triển sau này vô cùng có lợi. Có đôi khi nghệ sĩ gây dựng hình tượng của mình quá khác so với thực tế, điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc xác định vị trí của đạo diễn, làm mất đi nhiều vai diễn tốt. Mà nếu anh dựa vào việc giả vờ ngây thơ để có fan cũng không phải là phương pháp lâu dài, nếu không có tác phẩm hay, fan cũng sẽ dần dần rời đi, dù lúc đó có giải vờ ngây thơ đi nữa, mọi người cũng sẽ chỉ cười cho qua chuyện, rồi ai sẽ để anh trong lòng đây?

Quảng cáo công ích vừa mới phát sóng, rồi tiếp theo là được thể hiện thần thái ở《Tọa đàm thấu hiểu》, ngay sau đó là giúp fan giải đề toán khó, kéo gần khoảng cách lại với fan, cứ vừa cao sang lại vừa gần gũi thế này cũng đủ giúp anh có một lượng fan chân chính nhất định.



Trăng sáng sao thức, vừa lúc đến cảnh đêm, hiện trường đoàn phim 《Tu chân》.

Công Tây Kiều đứng trên đài, mặc bộ đồ diễn màu trắng, biểu cảm cao lãnh xuất trần, tay áo bị gió thổi bay phất phới, cực kỳ tiên khí. Vừa diễn xong, anh vội nhảy khỏi đài, vén tóc giả vướng trên trán rồi nói với đạo diễn Tiêu: “Đạo diễn, gió to quá, thổi đến mức cháu muốn chảy nước mắt luôn rồi.”

“Chẳng lẽ cậu muốn nhân viên công tác cột dây vào áo cậu rồi kéo ra?” Đạo diễn Tiêu nhìn khinh bỉ, “Đoàn phim chúng ta không thể dùng phương pháp cứng nhắc như vậy, người xem cũng đâu có ngu, nhìn một cái là có thể nhìn ra là do dây kéo rồi, không đẹp tí nào.”

“Đẹp thì có rồi, nhưng mà mí mắt của em bị thổi muốn lật luôn rồi,” Công Tây Kiều xoa xoa mắt nói, “Thấy em vất vả như thế, hay là đạo diễn cho em xin nghỉ nửa ngày nha.”

“Đừng có mơ,” Đạo diễn Tiêu nhướng mày, “Đừng có lắm mồm với tôi nữa, leo lên đài đi, tiếp tục quay cảnh kế.”

Nhân viên công tác nghe thế cười vang, Quý Ngọc Minh lại nói, “Đạo diễn, đây gọi là bắt nạt con nít đó.”

“Tôi vẫn chưa làm gì cậu ấy mà, sao lại thành tôi bắt nạt cậu ấy rồi,” Đạo diễn Tiêu vuốt râu, “Mấy người đừng nhìn cậu ấy trẻ đẹp mà hùa vào bắt nạt tôi, hai mươi năm trước tôi cũng trẻ đẹp lắm đó.”

Công Tây Kiều đưa tay ra hiệu cho nhân viên công tác treo anh lên, nghe thấy câu này của đạo diễn Tiêu, chợt lập tức cười ra tiếng: “Nếu mọi người công nhận đạo diễn đẹp trai, vậy thì không phải đạo diễn cần mời mọi người đi ăn khuya à?”

“Đúng đúng đúng, đạo diễn Tiêu là đạo diễn đẹp trai nhất thế giới, cho nên bữa khuya hôm nay chú nhận thầu đi.” Mã Thiến cũng đang bị treo sờ sờ bụng, “Vừa hay cháu đang đói bụng.”

Đạo diễn Tiêu vừa giả vờ tức giận, vừa ra vẻ như không hề để tâm mà đồng ý, khiến mọi người lại thêm một trận cười vang.

Nhưng mọi người có cười đùa thế nào thì sau khi bắt đâu quay, ai ai cũng nghiêm túc. Đây cũng là nguyên nhân đạo diễn Tiêu thích những nghệ sĩ trong đoàn phim, mấy diễn viên này tùy tiện chọn một người ra ngoài cũng đủ khiến fan vây quanh chặn đường, nhưng vào đoàn, không ai kênh kiệu, càng không có chuyện ỷ vào thân phận mà đòi thêm đất diễn, vô cùng chuyên nghiệp.

Ngay cả đại thiếu gia Công Tây Kiều dù có quan hệ rất rốt với Tịch Khanh nhưng lúc quay cũng không hề than khổ kêu mệt, cho dù bị treo cả ngày trời, bị trầy da các kiểu cũng sẽ không nổi cáu, mỗi khi đạo diễn đề nghị gì anh còn rất nghiêm túc nghe theo.

Nếu nghệ sĩ bình thường nghe lời mình, đạo diễn Tiêu cũng sẽ không cảm khái như vậy, nhưng với thân phận của Công Tây Kiều vậy mà vẫn chuyên nghiệp, tôn trọng các nhân viên công tác, điều này cũng đủ khiến đạo diễn Tiêu xem trọng.

Có lẽ loại cảm nhận này đối với các nghệ sĩ khác có vẻ không công bằng, nhưng nếu là một người có thân phận cao mà có thái độ làm việc chuyên nghiệp như thế, sẽ dễ dàng khiến người ta có cảm nhận không giống với những người khác.

Việc phải làm và việc không thể làm nhưng vẫn cố gắng làm, đó là hai chuyện nằm ở hai mức độ khác nhau.

Lúc Tịch Khanh đến đoàn phim《Tu chân》, Công Tây Kiều vẫn còn đang bị treo trên dây đánh tới đánh lui. Sản xuất Chu nhìn thấy hắn, vội bước qua nghênh đón, “Ông chủ đến khảo sát à?”

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ đêm rồi, ông chủ đến khảo sát hay đến góp vui vậy?

“Còn bao lâu nữa mới quay xong?” Tịch Khanh thấy Công Tây Kiều được từ từ hạ xuống, cũng không đợi sản xuất Chu trả lời mà đi thẳng đến chỗ Công Tây Kiều.

Sản xuất Chu nhìn bóng dáng Tịch Khanh, lập tức cạn lời.

Nghe thấy nhân viên công tác hình như nhắc đến hai chữ “Tịch tổng”, Công Tây Kiều vừa ngẩng đầu thì thấy Tịch Khanh đang đi về phía mình, trên mặt anh lộ ra một nụ cười, “Anh đến rồi à?”

Tịch Khanh trầm mặc gật đầu, chờ nhân viên công tác tháo dây treo ra khỏi người Công Tây Kiều xong mới nói: “Tôi thấy đã muộn thế này rồi mà cậu vẫn chưa về nhà nên đến đây xem thử.”

Các nhân viên công tác xung quanh: …

Sao Tịch tổng biết Kiều thiếu chưa về nhà?

“Anh tới cũng đúng lúc, bọn tôi vừa quay xong, đạo diễn Tiêu chuẩn bị mời mọi người đi ăn khuya, anh có muốn đi cùng không?”

Tịch Khanh yên lặng gật đầu.

Công Tây Kiều mỉm cười nhìn về phía đạo diễn Tiêu, “Đạo diễn Tiêu không ngại khi em mang theo một người theo ăn ké chứ.”

“Không ngại, không ngại.” Đạo diễn Tiêu thầm nghĩ thật sự Công Tây Kiều rất nể mặt, các đạo diễn khác nghĩ đủ mọi cách cũng không gặp được người, còn ông thì do có Công Tây Kiều trong đoàn phim nên có thể coi như mình là một gương mặt quen thuộc đối với Tịch Khanh.

Tịch gia nể mặt ông ta đi ăn khuya chung, ông mừng còn không kịp, sao có thể để bụng chứ?

Đới Ny một bên mang ánh mắt phức tạp nhìn Tịch Khanh đang đi theo Công Tây Kiều đến nơi tháo phụ kiện, có mặt Công Tây Kiều ở đây, liệu Tịch Khanh có dễ gần hơn một chút không?

Tịch Khanh im lặng ngồi bên cạnh, nhìn Công Tây Kiều đang bị nhân viên trang điểm vây xung quanh tháo phụ kiện, ánh mắt hắn dịu dàng vô cùng.

Các nhân viên trang điểm ở đây lần nữa cảm thấy được quan hệ giữa Tịch gia và Kiều thiếu thật sự tốt không chịu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play