Lời tỏ tình được thốt ra trong một hoàn cảnh không được phù hợp cho lắm, không có quà, thậm chí một ánh nến cũng không có, nói chung là chẳng lãng mạn tí nào.

Tiếng sấm vang lên, sống lưng Tịch Khanh khẽ run, đôi mắt thâm thúy nhìn Công Tây Kiều, giống hệt như phạm nhân đang chờ phán quyết của tòa án vậy, đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

Công Tây Kiều mỉm cười nhìn Tịch Khanh vài giây, nói: “Anh thích tôi, anh ta kiếm chuyện với tôi, không lẽ anh ta thầm mến anh nên xem tôi là tình địch?”

Tịch Khanh có chút ngây ra, không phản ứng lại kịp, này là ý gì?

“Nếu là chuyện của anh, vậy thì tự anh giải quyết,” Công Tây Kiều tựa người lên khung cửa, lười nhác nói, “Tôi chỉ là nghệ sĩ nhỏ bé không chức không quyền, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa các thế gia các anh.”

“Cậu không cần quan tâm đến việc này,” Tịch Khanh dừng lời một chút, có chút do dự, “Vừa rồi, tôi…”

“Lời ban nãy anh nói tôi nghe rất rõ,” Công Tây Kiều ngoắc ngón tay với hắn, đợi đến khi Tịch Khanh ngoan ngoãn bước đến trước mặt mình, anh mới mỉm cười, nói, “Có câu gọi là đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà. Tuy con người tôi thường không để bụng nhiều chuyện, nhưng cũng không thích đùa giỡn tình cảm, anh rất ưu tú, cũng rất hợp tôi về mặt ăn uống. Nhưng tình cảm của tôi đối với anh cũng chưa đến mức phải cùng nhau trải qua cả quãng đời còn lại, mà anh cũng chưa hiểu rõ được tôi. Tôi không muốn đến cuối cùng anh lại trở thành nạn nhân của thứ tình cảm này vì không thấy rõ được bộ mặt thật của tôi. Cho nên chờ đến khi anh đủ hiểu biết về tôi rồi mà vẫn còn thích tôi, vậy thì hãy chuẩn bị ở bên tôi cả đời.”

Nghe xong những lời này, Tịch Khanh đưa ra được một kết luận, hình như lời tỏ tình của mình bị từ chối khéo rồi. Nhưng cũng may đối tượng tỏ tình cũng không ghét hắn, ngược lại còn có hảo cảm, chỉ là phần hảo cảm này vẫn còn phải quan sát kỹ.

“Tôi thích cậu là chuyện của tôi, tôi sẽ không để cho người khác vì việc này mà quấy rầy cậu, lại càng không làm cậu khó xử,” Tịch Khanh cười một cách thoải mái, “Tôi cũng rât nghiêm túc với chuyện tình cảm, đã quyết định thì sẽ là cả đời.”

Đây là người hắn thích, không đạo đức giả, cũng không ra vẻ thanh cao, tuy nói thẳng ra như vậy có hơi kiêu căng, nhưng Tịch Khanh cảm thấy phải là như vậy mới đúng, Công Tây Kiều mà hắn thích phải là như thế, không ủy khuất bản thân cũng không đi đùa giỡn tình cảm người khác.

“Anh có thể hiểu được là tốt rồi, tôi đi tắm đây, anh nghỉ ngơi sớm.” Công Tây Kiều nở một nụ cười hoàn hảo, sau đó không mạnh không nhẹ mà đóng cửa phòng lại.

Tịch Khanh nhìn cánh cửa trước mặt, đứng lặng im một lúc lâu, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười.

Tiểu Kiều có thể nói ra những lời này chứng tỏ trong lòng cậu ấy cũng có nghĩ đến việc chung sống cả đời với mình.

Nghĩ thế, hắn lại cảm thấy tỏ tình thất bại cũng chẳng phải chuyện gì to tát, mang tâm trạng tốt quay lại phòng đọc sách đọc các tin tức giải trí, thuận tiện tải vài video quảng cáo công ích về máy tính của mình.

Sáng hôm sau, Công Tây Kiều ngồi xe chuyên dụng của Tịch đại tổng tài đến chỗ quay《Tu chân》, lần thứ hai khiến cho nhân viên của đoàn phim biết được quan hệ của hai người tốt đến mức nào.

“Nhìn sắc mặt hôm nay có vẻ tốt hơn nhiều,” Trần Nghệ đưa tay nắm lấy vai của Công Tây Kiều, nói đùa. “Ngồi vào xe của Tịch tổng đến quay phim, nếu bị truyền thông chụp được chắc sẽ bị đưa mấy chục tin luôn đó.”

“Có chụp được hay không thì bọn họ cũng viết được bài báo sặc mùi tình cảm tốt đẹp mà,” Công Tây Kiều cũng không quan tâm đến việc bị báo chí đưa tin, “Nhưng cũng kệ họ, chỉ cần không bôi đen tôi quá là được.”

“Cậu cũng khoan dung ghê,” Hai người cùng nhau bước vào phòng thay đồ, để mặc cho thợ trang điểm vẽ loạn trên mặt, Trần Nghệ liếc mắc nhìn Công Tây Kiều một cái, phát hiện tâm tình hôm nay của anh rất tốt, nhịn không được mà hỏi, “Cậu vừa đầu tư vào một tác phẩm nào đó kiếm ra tiền nữa à, sao tâm tình tốt thế?”

Sau khi thân thiết với Công Tây Kiều rồi, anh ta cũng rõ, mỗi khi rảnh rỗi Công Tây Kiều sẽ đầu tư vào một vài tác phẩm, có khi là chương trình giải trí, cũng có khi là tác phẩm truyền hình hoặc điện ảnh, thậm chí còn có phim chiếu mạng nữa. Cũng không biết là do anh may mắn về tiền bạc hay là tinh mắt, các tác phẩm anh đầu tư đều khá là ổn, ngay cả phim chiếu mạng cũng thu lời được không ít tiền.

“Mấy tác phẩm em đầu từ vẫn chưa được lên sóng, kiếm tiền đâu ra,” Công Tây Kiều cười cười, “Tối hôm qua ngủ ngon nên tâm tình em tốt.”

Trần Nghệ bật cười hai tiếng, nhưng ngại việc xung quanh đều là các nhân viên của tổ trang điểm nên cũng không hỏi nhiều.



Các nhân viên tổ hóa trang đều là những người đã làm việc lâu trong giới này rồi, tự biết rằng có một số chuyện có thể nghe nhưng cũng không thể hỏi, càng không thể nói chen vào. Cho nên dù là có hứng thú với việc Công Tây Kiều đầu tư vào các tác phẩm truyền hình, điện ảnh, bọn họ cũng sẽ không mở miệng.

Giữa trưa quay xong, Công Tây Kiều và mấy diễn viên khác trong đoàn ngồi chung với nhau ăn cơm hộp, Quý Ngọc Minh uống một ngụm trà, nuốt xuống thức ăn có chút dầu mỡ, rồi nhìn Công Tây Kiều, nói: “Nghe nói tối nay cậu sẽ tham gia buổi phát sóng trực tiếp của《Tọa đàm thấu hiểu》à?”

Công Tây Kiều gật gật đầu,《Tọa đàm thấu hiểu》là chương trình của một đài quốc gia, lượt xem trong vài năm nay luôn rất tốt, trong giới thậm chí còn có tin đồn, nếu nghệ sĩ tham gia được chương trình này phần lớn sẽ rất hot. Mấy người đang ngồi đây như Mã Thiến, Đới Ny, Quý Ngọc Minh cũng đều đã tham gia chương trình này.

Đới Ny và Mã Thiến tuy không phải là nghệ sĩ cùng công ty, lại là chị đại trong giới, nhưng vì hướng đi khác nhau, thứ bậc vai diễn cũng không xung đột với nhau là mấy nên thật ra quan hệ của hai người không hề xấu như truyền thông đồn thổi. Ít nhất là trong đoàn phim《Tu chân》, tình cảm ngoài mặt của hai người khá tốt, hoàn toàn y như dáng vẻ của chị em vậy.

Hai người đã lăn lộn đến vị trí chị đại trong giới rồi nên cũng rất giỏi phán đoán tình huống. Trong mắt người ngoài, địa vị trong giới của Công Tây Kiều không thể bằng các cô được, nhưng trong lòng các cô hiểu rõ, thà là đắc tội mấy ảnh đế chứ không thể đắc tội với nhân vật như Công Tây Kiều, những người sau lưng ngươi này chỉ cần nói vài câu là có thể quyết định tương lai của các cô tươi sáng hay đen tối.

Bây giờ nghe thấy Quý Ngọc Minh nhắc đến《Tọa đàm thấu hiểu》, thân là người từng trải, các cô cũng vui vẻ nói thêm vài câu.

“Lương Tĩnh không chỉ là MC mà còn là con rể của giám đốc đài truyền hình, cách dẫn chương trình của anh ta vững vàng, cẩn trọng, là một người cực kỳ lịch sự,” Mã Thiến nhắc đến Lương Tĩnh, người dựa vào vợ để đi lên trong giới MC, nhưng thái độ của cô vẫn là ca ngợi, “Đề tài nói chuyện của anh ta rất nhiều, không cần phải lo anh ta sẽ đào hố cậu để lấy đề tài đâu, chỉ có điểm phiền toái duy nhất là tiết mục của anh ta sẽ không đưa kịch bản cho khách mời, chương trình lại là truyền hình trực tiếp nên lúc nói chuyện cậu phải chú ý chút.”

Hiện tại có rất nhiều chương trình giải trí vì muốn đạt được lượng người xem sẽ gây sức ép lên khách mời, cố ý đưa một số vấn đề không rõ ràng, đào hố khách mời để tạo đề tài, quả thật không có đạo đức. Cũng may với vị trí của họ hiện giờ, bọn họ không giống các nghệ sĩ kém nổi, bị tổ chương trình đùa giỡn như khỉ nhằm tăng lượt xem.

“Cám ơn chị Thiến đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.” Tuy đã khá hiểu biết về quy trình của chương trình, nhưng khi được Mã Thiến tốt bụng nhắc nhở như thế, Công Tây Kiều cũng thức thời nói lời cám ơn, quan hệ của anh và Mã Thiến không thân thiết lắm nhưng anh vẫn bày tỏ sự tôn trọng của một hậu bối đối với tiền bối.

Ăn uống xong, Công Tây Kiều buông hộp cơm xuống, áy náy nói: “Em đi vệ sinh ạ.”

Vốn đầu tư của đoàn phim《Tu chân》cũng nhiều, vì để đẹp mắt mà bọn họ đã bỏ ra không ít tiền dựng phim trường dùng để quay nội cảnh vô cùng lộng lẫy, cũng để cho các diễn viên tham gia bớt khổ hơn.

Vừa bước vào đóng cửa nhà vệ sinh, Công Tây Kiều chợt nghe thấy có hai người đi đến đang to nhỏ với nhau gì đó.

“Gì mà ảnh đế ảnh hậu, chẳng phải đều vây quanh một người mới sao?”

“Người ta cũng đâu phải là người mới gì, người ta là đại thiếu gia có thể xưng huynh gọi đệ với Tịch gia, ảnh đế ảnh hậu trước mặt truyền thông thì hào quang chói lọi, nhưng trước mặt Tịch gia thì là gì? Ngay cả vị ảnh đế Cố kia lúc đối mặt với vị thiếu gia này cũng phải khách sáo, miệng đầy lời khen, không phải sao?”

“Chỉ là tôi thấy hơi bực thôi, một đám ảnh đế ảnh hậu mà phải phối hợp diễn với cậu ta, cậu ta mới ra mắt chưa được hai năm, tư cách gì mà diễn vai chính,” Ngữ khí nói chuyện của người này mang theo chút không phục, “Chúng ta liều mạng trong giới này bao nhiêu năm nay, vì để có được một vai diễn mà phải uống rượu đến xuất huyết dạ dày, vậy mà còn không bằng người ta ôm lấy đùi Tịch gia.”

Hai người vừa vào nhà vệ sinh, phát hiện có một buồng vệ sinh đã được đóng, lập tức ngậm miệng ngay, còn thầm mắng bản thân nói năng không cẩn thận, bây giờ bọn họ đang nói xấu người ta, nhỡ đâu tí nữa người bước ra từ buồng vệ sinh thật sự là người đó thì làm sao bây giờ.

Công Tây Kiều cũng không quan tâm hai người ngoài kia đang lo lắng thế nào, anh phủi phủi đồ diễn trên người mình, sau đó mở cửa, dưới ánh nhìn hoảng sợ của hai người mà đi đến chỗ bồn rửa tay.

“Kiều, Kiều thiếu.” Hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ đối tượng bọn họ nói xấu lại đang trong nhà vệ sinh này, điều đó có nghĩa là lời nói xấu nãy giờ của bọn họ đã bị đối phương nghe thấy hết rồi. Càng nghĩ càng sợ hãi, ngay cả một câu hoàn chỉnh mà bọn họ cũng không nói được.

Chậm rãi rửa tay xong, Công Tây Kiều rút một tờ khăn giấy lau tay đồng thời nhìn về phía hai người: “Hai người nói đúng, tôi ôm đùi Tịch gia nên mới có được vị trí này.” Nói đến đây, anh có chút tiếc nuối lắc đầu, “Nhưng mà biết sao được, ai bảo Tịch gia tự nguyện làm bạn của tôi, hai người thấy đúng không?”

Nói xong, anh cũng không quan tâm hai người kia nghĩ gì, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh biết những người trong đoàn phim khách sao với mình như vậy một phần là do diễn xuất của anh, phần còn lại là do Tịch Khanh. Nhưng anh cũng không cảm thấy đây là điều sỉ nhục gì, cũng sẽ không giận cá chém thớt với Tịch Khanh, anh đâu bị thần kinh.



Ỷ thế hϊếp người cũng được, dựa thế để nâng bản thân cũng được, anh cũng cảm thấy không có gì là không tốt cả. Nếu có người không hài lòng, vậy thì những người đó cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng thôi chứ sao giờ? Thay vì nói những người này không hài lòng vì anh ôm đùi thì thôi nói rằng những người này đang ghen ăn tức ở thì đúng hơn.

Nếu chỉ vì người khác nói mấy câu mà anh đi vạch rõ ranh giới giữa mình với Tịch Khanh rồi dựa vào thực lực của mình để có được địa vị trong giới giải trí, vậy thì hẳn là đầu óc anh có vấn đề hoặc là tự ái đến cực điểm rồi.

Quan hệ của anh và Tịch Khanh tốt không phải là do anh cố ý lấy lòng, mà tự nhiên nó thế. Vì cái nhìn của người khác mà đi xa lánh người bạn chân chính hoặc cũng có thể là bạn trai tương lai như Tịch Khanh, đây khác gì chà đạp lên tấm lòng của Tịch Khanh, tự ái này kia thật buồn cười.

Còn về chuyện người khác nói anh ôm đùi, vậy thì sao?

Có đùi chủ động đến để anh ôm, thì đó cũng là chuyện của anh, người khác không phục thì thôi. Mấy người này làm gì được anh bây giờ, bảo đùi của Tịch Khanh cách xa anh ra sao?

Chuyện quan trọng nhất là, hai diễn viên nói xấu anh trong nhà vệ sinh căn bản chỉ là hai diễn viên nhỏ không đáng để vào mắt. Tuy là không đáng để vào mắt nhưng cũng vào được đoàn phim《Tu chân》mà, không thể nào mà không biết nhà vệ sinh là nơi không hề thích hợp để đi nói xấu chứ.

Trên đường đến nhà vệ sinh có không ít người nhìn thấy anh, sau đó anh vừa bước vào nhà vệ sinh, một giây sau liền có người lượn đến nói xấu, mà nói gì không nói, lại đi nói đến chuyện anh ăn bám Tịch Khanh thế nào, còn tỏ ra muốn anh chứng minh bản thân mình trong sạch, trở mặt xa lánh Tịch Khanh. Nói đây không phải là đang châm ngòi ly gián anh cũng không tin.

Loại thủ đoạn này đời trước anh đã dùng rồi, mấy người này lại còn không biết xấu hổ mà giở lại trò này trước mặt anh, nghĩ anh chỉ là bình hoa di động chắc?

Chỉ bằng mấy câu này mà đòi châm ngòi ly gián, xem thường người khác quá rồi.

Trong căn phòng đọc sách đóng kín cửa sổ ở biệt thự Bạch gia, sắc mặt Bạch Trọng có chút xấu, gã ta đưa tay vào túi lấy ra một xấp ảnh chụp, cười lạnh nói: “Người ta cứ ca ngợi Tịch Khanh ưu tú thế nào, nhưng ai biết được cậu ta thế mà lại coi trọng một người đàn ông.”

Gã nhìn Công Tây Kiều đang mặc đồ diễn trong ảnh, áo trắng như tuyết, ngọc quan đội đầu trông thật sự nổi bật: “Dáng vẻ cũng không tệ, dù sao cũng là một phú nhị đại, vậy mà lại đi làm tiểu bạch kiểm*.”

(*Tiểu bạch kiểm: trai bao)

Thuộc hạ của gã do dự một chút, nói: “Bạch tổng, theo tư liệu tôi điều tra được, hình như Tịch Khanh vẫn chưa thành công.”

“Ồ?” Bạch Trong nghe thế sắc mặt tốt hơn rất nhiều, có chút khinh bỉ mà vứt ảnh chụp sang một bên, “Nếu vẫn chưa thành công, vậy thì đừng để hắn thành công, Không phải từ trước đến nay Tịch Khanh tính toán không bỏ sót gì sao, để tôi chống mắt lên xem người mà hắn thích càng ngày càng rời xa hắn, hắn sẽ như thế nào.”

“Bạch tổng yên tâm, tôi đã sắp xếp chuyện này,” Thuộc hạ của gã nịnh nọt, “Chỉ là…”

Bạch Trọng ngả người về sau, hai tay khoanh trước ngực: “Được rồi, không cần phải nói mấy lời vô dụng này đâu, làm xong việc thì đến tìm tôi nói tiếp.”

Thuộc hạ khẽ trả lời vâng, tên này cũng biết dạo gần đây công việc của Bạch Trọng không được thuận lợi lắm, không dám tiếp tục quấy rầy, sau đó tìm lý do rời đi.

Đợi thuộc hạ đi khỏi, Bạch Trọng cầm lấy tấm ảnh trên bàn lên, cuối cùng tầm mắt dừng trên tấm ảnh sự cố giao thông Công Tây Kiều từng gặp phải, không nhịn được mà cau mày.

Nghệ sĩ trẻ tên Công Tây Kiều này quả thật có thể hấp dẫn được người của tư bản, bảo sao loại người như Tịch Khanh vậy mà cũng động tâm.

Người đẹp luôn dễ dàng khiến người ta động tâm. Ngón cái gã miết nhẹ tấm ảnh, gương mặt đẹp như vậy là gã nhìn xong cũng có chút động lòng.

Nhưng một con hát như vậy mà cũng dám từ chối đại ngôn của Bạch gia gã, đây là chuyện khiến gã không thể vui nổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play