Chương 23: Mời?

Trần Khoa thông qua điện thoại xác nhận với ba mẹ Công Tây Kiều rằng Công Tây Kiều đã về nhà xong liền xoay người nhìn về phía Hà Bằng đang ảo não: “Cậu Hà, lúc trưa tôi đã gọi điện thoại qua, cậu cũng đã nói sẽ đến đúng giờ đón Tiểu Kiều, nhưng vì sao hơn 9 giờ tôi gọi cho cậu, cậu mới bắt đầu xuất phát?”

Sắc mặt Hà Bằng thoáng xấu hổ, buổi chiều hắn cùng bạn ăn lẩu xong rồi mới chạy đến khách sạn, ai biết nửa đường lại bị tông xe, di động cũng không biết ném đến chỗ nào, khiến cho Công Tây Kiều say rượu lại không có người đón.

“Bây giờ sự nghiệp của Tiểu Kiều đang lên cao, khẩu chiến trên Weibo trước đó vừa lắng xuống, truyền thông đang cố đào scandal trên người cậu ấy, nếu lúc đó không có ai tới khách sạn đón, lại đúng lúc bị truyền thông chụp được cậu ấy say rượu, ngày mai chỉ sợ liền truyền ra tin tức Tiểu Kiều có chút danh khí liền kiêu ngạo tự mãn, ở khách sạn say xỉn này kia, vậy hình tượng phú nhị đại ưu nhã mà công ty đắp nặn trong thời gian vừa qua liền bị phá hủy.”

“Làm một trợ lý ưu tú cho người nổi tiếng, không phải chỉ khi nghệ sĩ gặp rắc rối thì mới xuất hiện, mà là phải đặt chuyện của họ ở trong lòng, tất cả mọi chuyện đều phải được chuẩn bị thật tốt, nếu cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tôi nghĩ cậu không thích hợp làm công việc này,” Trần Khoa cũng không muốn nghiêm khắc như thế, dù sao Hà Bằng không phải là trợ lý do công ty sắp xếp. Nhưng hiện tại nếu không nói rõ với Hà Bằng, lấy thái độ làm việc của hắn, có khả năng trong tương lai sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa, “Trước khi 《 Anh họ đại nhân 》 được công chiếu, cậu có thể làm như vậy, bởi vì khi đó không có nhiều truyền thông theo dõi cậu ấy, nhưng là hôm nay đã khác với ngày xưa, hiện tại Tiểu Kiều chỉ cần tuỳ tiện nói với nữ nghệ sĩ mấy câu, ngày hôm sau liền biến thành nghi vấn đang cùng nghệ sĩ nữ nào đó yêu đương, càng miễn bàn tới chuyện say khướt xuất hiện ở cửa khách sạn.”

“Còn điện thoại của cậu, đây là tôi phát hiện ở ghế xe sau,” Trần Khoa đưa di động cho Hà Bằng, “Điện thoại của cậu ném ở đâu đều không thành vấn đề, nhưng nếu không cẩn thận quăng bừa bãi di động của Tiểu Kiều thì sẽ dẫn đến phiền phức như thế nào, cậu đã từng nghĩ qua chưa? Hơn nữa cho dù hôm nay không có người tông vào xe cậu, cậu chạy tới khách sạn thì cũng đã trễ, hành động như vậy thì được coi như là một trợ lý không đủ tư cách, tôi hy vọng về sau cậu tự giải quyết cho tốt.”

“Anh Trần, em đã hiểu,” Hà Bằng xấu hổ nói, “Gần đây bạn của em bị thất tình, mấy anh em liền ngồi với nhau trong chốc lát, lần sau em sẽ sắp xếp thời gian cho hợp lý hơn.”

Thấy thái độ Hà Bằng tốt, sắc mặt Trần Khoa ôn hòa hơn: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn nghiêm khắc như vậy, nhưng nghệ sĩ trong giới giải trí vốn không có bí mật, cho nên chúng ta làm người đại diện và trợ lý thì càng phải chú ý đến từng chi tiết nhỏ, để tránh cho paparazi có cơ hội.”

“Em biết anh Trần cũng là vì muốn tốt cho Kiều thiếu,” Hà Bằng gãi gãi đầu, “Nhưng mà xe công ty bị quẹt, giờ đang đi sơn lại, ngày mai Tiểu Kiều lại phải tham gia quảng bá 《 Tiên Sơn Viện 》, không có xe phải làm sao đây?”

“Không có việc gì, tôi sẽ nói công ty sắp xếp thêm một chếc xe,” Trần Khoa giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đi đón Tiểu Kiều.”

Chờ Hà Bằng rời đi, Trần Khoa mới thở dài, khách sạn mà đoàn phim《 Quốc Nghiệp 》 liên hoan vốn thuộc về danh nghĩa Tịch gia, Tiểu Kiều uống say ra cửa liền gặp Tịch Khanh, đây cũng quá trùng hợp rồi.

Càng làm cho hắn lo lắng chính là, trong vòng hào môn luẩn quẩn này đều không kỵ trai gái chay mặn, tuy rằng vị gia chủ Tịch gia này không có scandal, nhưng …….

Nghĩ đến gương mặt xuất chúng của Công Tây Kiều, Trần Khoa vuốt mặt một phen, hy vọng là do hắn suy nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau Công Tây Kiều tỉnh lại ở trên giường, phát hiện mình vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, y đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt thay quần áo xong thì chợt nghe tiếng gõ cửa.

“Kiều thiếu, ngài Trần đã đến.” Giọng nói của dì La vang lên ngoài cửa.

“Cám ơn dì La, cháu ra ngay đây.” Dùng tay bới bới mái tóc ướt sũng, Công Tây Kiều mở cửa phòng, cười với dì La một cái, sau đó đôi chân thon dài liền bước xuống lầu.



“Tiểu Kiều, anh nghe nói tối hôm qua cậu uống rượu, hiện tại cảm giác vẫn ổn chứ?” Trần Khoa đang uống sữa đậu nành liền bỏ ly xuống hỏi thăm Công Tây Kiều, “Lát nữa anh trực tiếp đưa cậu tới đài truyền hình thủ đô ghi hình, Tiểu Dao cùng Hà Bằng lát nữa tự tới sau.”

Công Tây Kiều gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trần Khoa, nhìn trứng chiên trong chén Trần Khoa đã bị ăn mất một nửa, vui đùa nói với mẹ Kiều: “Mẹ, anh Trần thường xuyên đến nhà của chúng ta cọ điểm tâm, chúng ta nên thu chút phí của anh Trần chứ nhỉ?”

“Nhóc thúi, nói hưu nói vượn gì đâu.” Mẹ Kiều vỗ lưng y, tiếng vang không nhỏ, nhưng độ đau đớn lại không cao, “Tiểu Trần đừng chấp nhặt với nó.”

“Cho dù tính tiền cháu cũng muốn ăn, đồ ăn với bánh bao dì làm rất ngon, so với mua ở ngoài quán thì ngon hơn nhiều,” Trần Khoa cắn vài cái, một cái bánh bao liền trôi vào bụng, bộ dáng lang thôn hổ yết này chọc cho mẹ Kiều hớn hở không thôi.

Công Tây Hùng ngồi ở sô pha giũ giũ tờ báo trong tay, ở trong lòng hừ một tiếng, tuổi trẻ không có ánh mắt, kia rõ ràng là ông làm, vợ ông chỉ làm bước cuối cùng là bỏ bánh bao vào lồng hấp mà thôi.

Công Tây Kiều quay đầu nhìn ba mình ra sức giũ tờ báo như muốn xé đôi nó ra, cúi đầu cười một tiếng.

Hai người ăn xong bữa sáng, sau đó ra cửa lên xe, Trần Khoa liền nói: “Tối hôm qua anh có gọi điện cho em, lúc biết được là gia chủ Tịch gia nhận điện thoại, anh sợ muốn nhảy dựng lên luôn.”

“Tối hôm qua may mà có hắn đưa em về nhà,” Công Tây Kiều đối với chuyện tối hôm qua vẫn còn ấn tượng đại khái, nhớ tới sự việc khi đó, y cau mày nói, “Lương Vũ Mạnh …..”

“Người như Lương Vũ Mạnh, anh đề nghị cậu không nên quá thân cận,” Trần Khoa đánh tay lái, giọng điệu trầm trọng, “Lúc trước ở Hoàn Tinh Entertainment có một nữ nghệ sĩ có scandal với hắn, không lâu sau nữ nghệ sĩ kia liền phong sát; mấy năm trước cũng có một nam nghệ sĩ muốn đạp hắn lăng xê mình, cuối cùng cũng bị biến thành thân bại danh liệt. Người phía sau hắn là ai anh không rõ lắm, nhưng thân phận người này chắc chắn không đơn giản.”

“Vậy là em gặp phiền phức rồi.” Công Tây Kiều nhướng mi, lắc lắc di động trong tay, có người đăng ảnh của y cùng Lương Vũ Mạnh lên Weibo.

Tổng cộng có 9 tấm ảnh, có ảnh y cùng với Lương Vũ Mạnh đi ra ngoài tản bộ trong lúc quay phim, có ảnh hai người cúi đầu nói chuyện với nhau trong nghi thức khởi động máy, có ảnh hai người cùng kề vai sát cánh đi ra khỏi khách sạn.

Tiểu hồng mạo bán cầu vồng: Thì ra Lương ảnh đế cùng tiểu sinh đang hot có quan hệ tốt như vậy, tui lại tin tưởng tình hữu nghị rồi!

Phía dưới Weibo có người khen hai người đẹp trai, cũng có người hâm mộ quan hệ hai người tốt, đương nhiên cũng có người nói Công Tây Kiều ôm đùi ảnh đế tự lăng xê, đương nhiên cũng có một đám người gào khóc nói là tình yêu, thật xứng đôi này nọ.

Trần Khoa đậu xe ở ven đường, lấy di động nhìn thoáng qua, cau mày nói: “Team PR của chúng ta sẽ không dùng cách thức lăng xê thấp kém như vậy đâu, việc này anh sẽ liên hệ với đoàn phim 《 Quốc Nghiệp 》, nếu để bên kia nghĩ em muốn dựa thế lăng xê thì rất phiền toái .”

Người trong tổ đạo diễn 《 Quốc Nghiệp 》 đều là nhân vật tai to mặt lớn có cấp bậc trong giới giải trí quốc nội, nếu khiến bọn họ hiểu lầm Công Tây Kiều thì sẽ vô cùng bất lợi đối với sự phát triển sau này của Công Tây Kiều. Chuyện như thế này, giải thích sớm sẽ có thành ý hơn.

Tổ đạo diễn đang cùng hậu kỳ xử lý lại các thước phim, trợ lý của đạo diễn Lý đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Khoa cũng khá bất ngờ, hắn đưa di động cho đạo diễn Lý, thấy đạo diễn Lý nói vài câu với bên kia, sắc mặt từ bình thản biến thành nghiêm túc, cuối cùng lại trở về thoải mái.



Chờ đạo diễn Lý cúp điện thoại, đạo diễn Vương có quan hệ không tồi với ông nghi hoặc hỏi: “Phát sinh chuyện gì à?”

“Trên mạng có người lấy ảnh Lương Vũ Mạnh cùng Tiểu Kiều tạo scandal, người đại diện của Tiểu Kiều cố ý gọi đến giải thích một chút.” Đạo diễn Lý cười cười, “Người đại diện của Sâm Hòa Entertainment rất có trách nhiệm.”

Đạo diễn Vương dựa vào xưng hô của ông liền nhận thấy được sự khác biệt gần xa thân sơ, nhất thời cười nói: “Hiện tại trên mạng chuyện gì cũng có, người đại diện của Tiểu Kiều cũng quá cẩn thận rồi.”

“Tuy rằng quá mức cẩn thận, nhưng hắn lại là người thông minh,” đạo diễn Lý nhẹ nhàng nói, “Tiểu Kiều gặp được một người đại diện như vậy, coi như là vận khí tốt.”

“Đúng thế.” Đạo diễn Vương cười cười, sau đó lấy điện thoại ra tìm tin tức trên mạng, sau khi đọc xong liền thở dài trong lòng, việc này nếu bị vị Tôn tổng đứng phía sau Lương Vũ Mạnh kia biết, không biết sẽ còn ầm ĩ ra chuyện gì nữa.

Lúc trước nhân vật Lương Vũ Mạnh diễn vốn có ba người thích hợp, Lương Vũ Mạnh chính là một trong số đó, sau này do vị Tôn tổng tác động nhiều mặt, cuối cùng bọn họ mới quyết định để cho Lương Vũ Mạnh diễn vai nguyên thủ quốc gia quan trọng này.

Cho nên trong vòng luẩn quẩn trong này, lam nhan cũng là kẻ gây tai hoạ.

Công Tây Kiều cùng vài diễn viên chính trong đoàn phim 《 Tiên Sơn Viện 》 thu hình xong, lúc đi ra thang máy liền nhìn thấy hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đứng cách đó không xa, dưới ánh đèn của bãi đỗ xe, kính mắt màu trà trên mặt bọn họ vô cùng nổi bật.

“Ngài Công Tây, bà chủ của chúng tôi muốn mời ngài cùng ăn cơm trưa, hi vọng được ngài nể mặt.” Một người đàn ông mặc tây trang bước ra từ phía sau hai vệ sĩ, trên mặt mang ý cười lịch sự.

Công Tây Kiều nhận ra người này là người tới đón Lương Vũ Mạnh đêm qua, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc: “Xin hỏi bà chủ của mọi người là vị quý nhân nào?”

Trần Khoa cùng Hà Bằng lúc này bên tả bên hữu đứng cạnh Công Tây Kiều, cảnh giác nhìn ba người trước mắt, Tiểu Dao nhanh chóng lui về trong thang máy, đưa tay nhấn nút báo động.

Người mặc tây trang chú ý tới động tác của Tiểu Dao, mỉm cười mở miệng nói: “Vị tiểu thư này xin đừng căng thẳng, bà chủ của chúng tôi chỉ muốn mời Kiều thiếu ăn cơm trưa mà thôi.”

Công Tây Kiều cười lạnh: “Tuy rằng rất cảm ơn ý tốt của bà chủ anh, nhưng đáng tiếc là giữa trưa hôm nay tôi đã có hẹn.”

Người mặc tây trang kéo khóe miệng: “Kiều thiếu vẫn không nên để chúng tôi khó xử thì tốt hơn.”

“Tôn nữ sĩ khẳng khái hào phóng như thế, không biết có thể cho tôi vài phần mặt mũi, để kẻ hèn này tham gia náo nhiệt chung được không?” Ngay khi hai bên đang giằng co, chiếc xe màu đen bên cạnh đột nhiên có vài người đi xuống.

Người mặc tây trang thấy rõ người tới là ai, sắc mặt khẽ biến, nụ cười thờ ơ cũng biến thành đề phòng cùng tôn trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play