Chương 22: Đưa về nhà

Cuối cùng doanh thu của 《 Anh họ đại nhân 》 đạt tới 630 triệu, so với 《 Phong Tiêu 》 nhiều hơn hẳn 150 triệu, thống kê vừa được đưa ra, liền vả nát mặt Mã Vinh.

Sau đó Mã Vinh chua chua nói một câu, hắn không so được với phú nhị đại, không có người giúp hắn bao rạp, nhưng lời khó chịu này vừa ra, ở trong mắt cư dân mạng chính là ăn nho không được lại chê nho chua.

Mà đoàn phim 《 Quốc Nghiệp 》 cũng chỉ còn lại vài cảnh quan trọng, tổ đạo diễn cùng dàn diễn viên đều căng dây thần kinh.

“Cảnh ba hội nghị quốc tế chuẩn bị,” đạo diễn Lý râu ria xồm xàm, ánh mắt lại vô cùng sáng sủa, “Diễn viên mau vào vị trí của mình.”

“Nhân dân Hoa quốc yêu hòa bình, phản đối chiến tranh, nhưng điều này cũng không đại biểu chúng ta sợ hãi chiến tranh,” Trịnh thượng tướng hai bên tóc mai đã hoa râm đứng thẳng lưng, nhìn các đại biểu quốc gia đang ngồi, “Là nước chiến thắng lần này, chúng ta có quyền xử trí những kẻ gây nên chiến tranh.”

Ông giơ cao hồ sơ trong tay: “Bên trong này đều là chứng cứ tội ác của kẻ xâm lược quốc gia chúng ta, các vị đang ngồi đây đều là người chính nghĩa, tôi tin mọi người sẽ đưa ra quyết định công chính.”

Máy chiếu phát lên từng tấm ảnh vô cùng thê lương, ảnh còn chưa chiếu xong, một ít nữ đại biểu đã đỏ hốc mắt, không đành lòng nhìn nữa, toàn bộ phòng hội nghị rơi vào yên tĩnh.

“Xử trí tội phạm chiến tranh không phải là để trả thù, mà là vì cảnh tỉnh người đời, kẻ phát động chiến tranh chính là kẻ có tội, hậu quả mang đến cũng rất đáng sợ,” vẻ mặt Trịnh thượng tướng ngưng trọng nhìn màn hình biến đổi, “Những dân chúng chết thảm đều là người vô tội, bên trong này có người già, có trẻ nhỏ, thậm chí có cả phụ nữ mang thai! Nhưng bọn họ lại trở thành món đồ mua vui dưới tay đao phủ. Bọn họ vốn có người thân, có cuộc sống an bình, nhưng tất cả đều bị những kẻ đao phủ kia phá hủy!”

“Nếu những tội phạm chiến tranh đó không bị xử trí theo công lý, thì những linh hồn của người bị hại làm sao ngủ yên được đây?”

“Cut.” Đạo diễn Lý trầm mặc gật gật đầu, “Đoạn này diễn không tệ, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Công Tây Kiều thở ra một hơi thật dài, toàn thân vô lực dựa vào ghế, mặc dù quay vào ngày đông nhưng y lại túa mồ hôi như tắm.

“Kiều thiếu, vừa rồi đoàn phim 《 Tiên Sơn Viện 》 gọi tới nói là đã bán bản quyền cho đài truyền hình, sau tết âm lịch sẽ công chiếu,” Hà Bằng nhận lấy cái ly không từ tay Công Tây Kiều, “Ý của đoàn phim bên kia là, nếu cậu có thời gian, hy vọng cậu có thể phối hợp quảng bá với họ.”

“《 Quốc Nghiệp 》 chỉ còn vài ngày là xong, nếu có thể sắp xếp thời gian, em sẽ phối hợp quảng bá với bọn họ,” Công Tây Kiều nhắm mắt lại nói, “Em chợp mắt một lát.”

Ngày hôm qua đoàn phim quay tới tận đêm, y cùng hơn 10 diễn viên khác chịu đựng tới ba giờ sáng. Sáng sớm hôm nay lại rời giường hóa trang thành người lớn tuổi, lúc này sắp không mở mắt nổi nữa rồi.

Hà Bằng thấy y mệt mỏi, biết y vài ngày gần đây đều không ngủ đủ giấc, xoay người cầm lấy áo bành tô đắp lên trên người Công Tây Kiều, sau đó ôm di động ngồi ở bên cạnh lướt Weibo.

Làm trợ lý nghệ sĩ, lúc rảnh hắn sẽ lướt Weibo hoặc diễn đàn, đúng lúc phát hiện một ít ngôn luận về Công Tây Kiều, nhưng bởi vì gần đây reviewer Anh Ba cùng đạo diễn Mã Vinh đang đại chiến nước miếng với nhau, cho nên độ chú ý của Công Tây Kiều cũng càng ngày càng cao, ngoài chuyện đó ra, số lượng fan của Công Tây Kiều cũng từ hơn trăm ngàn biến thành mấy triệu người, đủ để thấy 《 Anh họ đại nhân 》 mang đến cho Kiều thiếu bao nhiêu nhân khí.

“Anh Hà,” Tiểu Dao ôm một cái túi ấm tay lại đây, thấy Công Tây Kiều đang ngủ liền hạ giọng, “Vừa rồi em nghe trợ lý tổ đạo diễn nói, còn khoảng 3 cảnh nữa là sẽ kết thúc.”

“Như vậy rất tốt, chú dì cũng không cần lo lắng Kiều thiếu sẽ không thể cùng họ ăn cơm đoàn viên năm mới nữa,” Hà Bằng bỏ di động vào túi áo, nhìn Công Tây Kiều đang ngủ, “Gần đây quay phim vất vả như vậy, cuối cùng có thể thoải mái một chút.”

Tiểu Dao gật đầu: “Lần này bộ phim của Kiều thiếu bùng nổ, Mã Vinh mỉa mai cũng bị người ghét, hiện tại lại bị mắng thành như vậy, để xem về sau ông ta lăn lộn ra sao.”



Hà Bằng bật cười: “Chờ việc đi qua, ông ta vẫn sẽ quay phim như cũ, cũng vẫn kiếm tiền, trên mạng nhiều chuyện mới lạ như thế, dân mạng sẽ không nhớ rõ đâu.”

“Vậy không phải là Kiều thiếu bị ông ta phê phán uổng phí sao?” Tiểu Dao không cam lòng, “Cho dù ông ta có quay phim bom tấn đi nữa thì cũng không thể khi dễ người khác như vậy chứ.”

Hà Bằng không trả lời vấn đề này của cô, chỉ lắc lắc đầu. Hai người không thấy Công Tây Kiều đang tựa vào ghế giật giật mí mắt, khóe miệng còn mỉm cười.

Vài ngày sau đoàn phim 《 Quốc Nghiệp 》 đóng máy, đoàn phim hào phóng mở tiệc mời tất cả mọi ở một khách sạn sang trọng, mọi người cụng ly chạm cốc, tổ đạo diễn mười ba người toàn bộ đều quá chén, cuối cùng được người đưa về nhà.

Bởi vì Công Tây Kiều diễn vai quan trọng cho nên không tránh thoát được mọi người mời rượu, cộng thêm tâm tình của y không tệ, cho nên uống nhiều thêm mấy ly, cuối cùng uống đến đầu óc choáng váng.

Cùng Lương Vũ Mạnh kề vai sát cánh đi ra khỏi khách sạn, y không nhìn thấy Hà Bằng đâu, vì thế xoa xoa trán, nói với Lương Vũ Mạnh cũng đã say bên cạnh: “Anh Lương, trợ lý của anh đã tới chưa?”

Lương Vũ Mạnh ngẩng đầu mờ mịt nhìn chung quanh, bỗng thấy một người đàn ông mặc tây trang đang đi tới: “Lương tiên sinh, ngài vẫn ổn chứ?”

Sau khi Lương Vũ Mạnh thấy rõ người tới là ai, phiền chán kéo kéo nơ: “Sao anh lại tới đây, cô ấy bảo anh tới à?”

Người mặc tây trang ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bà chủ nghe nói hôm nay cậu đóng máy, cho nên cố ý để cho tôi tới đón cậu về.”

“Tôi biết rồi,” Lương Vũ Mạnh trầm mặc một lát, sau đó buông bả vai Công Tây Kiều ra, “Tiểu Kiều, anh đi trước nhé.”

“Anh Lương đi thong thả,” Công Tây Kiều khoát tay, bày ra dáng vẻ đã quá say đi vào thang máy bên trong, bởi vì cước bộ lảo đảo, thiếu chút nữa còn đụng vào góc tường.

Người mặc tây trang đỡ Lương Vũ Mạnh, mắt lạnh nhìn Công Tây Kiều loạng choạng một mình đi vào, quay đầu nói với Lương Vũ Mạnh, “Lương tiên sinh đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, cho nên đừng tùy tiện qua lại thân thiết với minh tinh nhỏ.”

Lương Vũ Mạnh im lặng, người mặc tây trang thấy thế cũng không nói nữa.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, men say trong mắt Công Tây Kiều biến mất vài phần, lấy di động ra, còn chưa kịp bấm số gọi, thang máy liền dừng lại mở cửa, có hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào.

“Kiều thiếu?” Tịch Khanh đi vào thang máy, ngửi được mùi rượu trên người Công Tây Kiều, liền tới gần y hai bước, “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là uống hơi nhiều,” Công Tây Kiều xoa thái dương, “Thật không ngờ lại gặp được Tịch tổng trong thang máy lần nữa.”

Tịch Khanh trầm mặc một khắc, sau đó nói sang chuyện khác: “Đã trễ như thế, cậu lại uống khá nhiều, không bằng tôi đưa cậu về.”

Bởi vì nhiễm men say, trong mắt Công Tây Kiều phủ một tầng sương mù, y nhìn vẻ mặt nghiêm túc đủ để dọa con nít khóc của Tịch Khanh, chậm rãi gật đầu nói, “Vậy làm phiền Tịch tổng.”

“Có thể đưa thần tượng về nhà, chính là vinh hạnh của fan,” khóe miệng Tịch Khanh lộ ra ý cười, sau đó vươn tay đỡ lấy cánh tay Công Tây Kiều, “Cho nên cậu không cần nói cảm ơn tôi đâu.”

Vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cho Công Tây Kiều không biết phải nói lại như thế nào.

Bên trong xe rất an tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở ra thì không nghe thêm được gì cả. Tịch Khanh nhìn thanh niên bên cạnh đã ngủ say, nói với trợ lý đang lái xe, “Tốc độ xe không cần quá nhanh, nếu không sẽ khiến dạ dày người uống rượu khó chịu.”



“Dạ, ông chủ.” Trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ông chủ cởϊ áσ khoác tây trang đắp lên người của nghệ sĩ nhỏ kia thì vội thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều hơn nữa.

Mà lúc này Hà Bằng bị ngăn ở nửa đường cơ hồ là khóc không ra nước mắt, di động không biết đã bị trộm đi lúc nào thì không nói, nửa đường chạy xe còn bị người ta tông trúng, phải xui xẻo bao nhiêu mới đụng phải mấy chuyện này chứ.

“Người anh em, thật là ngại quá,” chủ xe bên kia gọi điện thoại xong, cười cười đi đến trước mặt Hà Bằng, “Việc này là do tôi không cẩn thận, ngài muốn bồi thường như thế nào thì cứ nói, tôi tuyệt đối không nói hai lời.”

Bị xe đối phương đụng phải, tuy rằng Hà Bằng một bụng tức giận, nhưng thái độ của chủ xe lại tốt như vậy, hắn cũng không phát giận nổi, đành phải mượn điện thoại của đối phương gọi cho Trần Khoa, lỡ như Kiều thiếu uống say không có người đón thì đó mới là phiền toái.

Bên trong xe an tĩnh, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tịch Khanh lấy điện thoại trong túi áo khoác Công Tây Kiều ra, nhìn hiển thị trên màn hình, bình tĩnh nhấn nút nghe.

“Xin chào, tôi là Tịch Khanh.” Tịch Khanh nhìn thanh niên ngủ yên lành bên cạnh, “Tôi đang trên đường đưa cậu ấy về nhà.”

“Không cần khách khí.” Tịch Khanh cúp máy, trả di động về chỗ cũ.

Đến nhà của Công Tây Kiều, Tịch Khanh nửa ôm nửa đỡ đưa Công Tây Kiều tới cửa, trợ lý thì bước lên ấn chuông.

Mở cửa chính là Công Tây Hùng đang lo lắng cho con trai, thấy con mình được một người lạ đỡ, ông bước lên giúp đỡ đưa người vào nằm trên ghế salon trong phòng khách, thấy Công Tây Kiều chỉ là say rượu thì nhẹ nhàng thở ra.

“Cảm ơn hai cháu đã đưa Tiểu Kiều về, mau ngồi xuống uống nước đã,” Công Tây Hùng nhìn con trai đang được vợ mình lau mặt cho, “Thằng nhóc thúi này, sao lại uống nhiều như vậy chứ?”

“Đoàn phim đóng máy, những người khác còn say hơn cả cậu ấy, không trách được,” Tịch Khanh nhìn Công Tây Kiều cao 1m8 lại ủy khuất cuộn tròn trên ghế salon, nhịn không được mở miệng nói, “Chúng ta đỡ cậu ấy lên giường ngủ trước đã, buổi tối chú dì nên nhìn cậu ấy nhiều hơn, lỡ như cậu ấy khát nước hay muốn nôn thì cũng có người chăm sóc.”

“Đúng đúng, cháu lại đây giúp bác một tay,” Công Tây Hùng cho rằng Tịch Khanh là bạn bè của Công Tây Kiều trong đoàn phim, cho nên không hề khách khí với hắn, bảo hắn cùng mình đỡ Công Tây Kiều lên lầu.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt Tịch Khanh là một căn phòng sạch sẽ, phong cách trang trí rất là ấm áp, trên giá sách để đủ thể loại sách, trên tường không hề treo poster của minh tinh hay là tranh ảnh kỳ quái nào, tổng thể vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Thấy Công Tây Hùng không tháo giày cho Công Tây Kiều mà lại đắp luôn chăn cho y, Tịch Khanh liền cúi người giúp Công Tây Kiều cởi giày, thuận tay kéo chăn xuống, để tránh chăn che miệng mũi Công Tây Kiều, sau đó mới theo Công Tây Hùng ra khỏi phòng.

Đi xuống lầu hắn liền nói với Công Tây Hùng cùng Kiều Lan Phân: “Chú dì, thời gian không còn sớm, tụi cháu cũng cần phải trở về.”

“Cháu chịu mệt đưa Tiểu Kiều nhà dì về, ngay cả nước còn chưa uống nữa mà,” Kiều Lan Phân bưng mấy ly sữa ấm ra, thấy Tịch Khanh muốn đi thì liền giữ lại, “Không bằng đêm nay ở lại nhà chú dì đi.”

“Cám ơn dì rất nhiều,” Tịch Khanh nói với Kiều Lan Phân, “Nhưng cháu không tiện quấy rầy mọi người nữa, tụi cháu có lái xe tới nên sẽ về nhà nhanh thôi.”

Kiều Lan Phân muốn giữ người lại, nhưng thấy thái độ Tịch Khanh kiên quyết, cuối cùng đành phải nhét vào tay Tịch Khanh một túi quýt, “Đây là quà mà bạn nhảy của dì mang từ nông thôn về, không hề xịt thuốc, hương vị ngon miệng còn thuần thiên nhiên, cháu cầm về ăn thử nhé.”

Cuối cùng, Tịch Khanh cùng trợ lý của hắn mỗi người xách một túi quýt thuần thiên nhiên đi ra khỏi cổng, sau khi lên xe, trợ lý mới vui vẻ nói: “Người nhà này thật là thú vị.” Thấy ông chủ mình bắt đầu lột quýt ăn, hắn lập tức sửa lời, “Đều là người rất nhiệt tình thành thật, khó trách có thể dạy dỗ ra một đứa con tốt như vậy.”

Tịch Khanh ngẩng đầu, bố thí cho hắn một nụ cười mỉm không dễ thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play