*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thạch Hạo Hãn liếc nhìn Tây Môn Phong Vân một cái, rồi lạnh lùng khinh thường hừ một tiếng.
“Được rồi anh Thạch, đừng tức giận nữa.”
Advertisement
Vương Trọng Vân dần không trấn an nữa, rồi nói: “Anh Thạch, anh cảm thấy Thạch Cửu Thiên, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Thạch Hạo Hãn lắc đầu nói: “Ôi, không qua được hai phần trăm.”
Advertisement
“Tuyệt Tuyệt Tử bỏ võ tu chân tuyệt như vậy mà.”
Vương Trọng Vân bùi ngùi, rồi nói ra một câu: “Anh Thạch, không phải buồn, Tuyệt Tuyệt Tử dù sao cũng là cao thủ một thời, cháu anh thua tên đó, cũng không mất mặt lắm.”
“Ừm.”
Thạch Hạo Hãn gật đầu, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự thất vọng.
Ban đầu.
Ông ấy cho rằng Thạch Cửu Thiên có thể dựa vào thần công Thái Sơn, tỏa sáng rực rỡ như ánh hào quang ở đại hội võ thuật trăm phái, thậm chí là đoạt được giải nhất.
Nhưng Thạch Hạo Hãn lại không nghĩ đến, đến mười người mạnh nhất cháu trai cũng không lọt vào được, chắc chỉ dừng lại ở top 20 người mạnh nhất thôi.
Keng!
Keng!
Keng!
Thạch Cửu Thiên chiến đấu với Lâm Uyên, vẫn tiếp tục đấu, mọi người ở hiện trường xôn xao, mắt không thèm chớp để xem hai người họ thi đấu.
Khoảng mười phút đồng hồ trôi qua, Thạch Cửu Thiên cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể vạm vỡ ngã đùng cái xuống đất, tạo nên một trận bụi đất bay đầy trên bầu trời.
Đợi hiện trường yên ổn lại, bụi đất bay đi, Thạch Cửu Thiên đã khôi phục lại về hình dáng ban đầu.
Thần công Thái Sơn nếu như không chủ động thu hồi, thì có thể duy trì một hai giờ.
Nhưng nếu như tại trong lúc này bị thương nặng, dẫn đến người thi triển hôn mê hoặc là tử vong, thì thần công Thái Sơn sẽ tự tiêu tán.
“Nhận thua!”
“Tôi vùng núi tế trời, nhận thua!”
Nhìn thấy cháu trai nằm trên mặt đất, Thạch Hạo Hãn ngồi không yên, vội vàng xuất hiện ở trước mặt Thạch Cửu Thiên, phát hiện cháu trai chỉ hôn mê thôi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngược lại.
Thạch Hạo Hãn chăm chú nhìn Lâm Uyên, tức quá thành giận nói: “Tuyệt Tuyệt Tử, lão già không biết liên sỉ này, thế mà lại báo danh tham gia đại võ thuật trăm phái, gây khó dễ cho hậu bối thì có gù là tài giỏi hả, có gan thì thi với tôi một trận đây này!”
Tuyệt Tuyệt Tử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT