Hiện trường bống phát ra tâm thanh va chạm kim loại, sóng âm chiến đấu rất kinh khủng, những con sóng nhỏ lăn tặn dẩy ra xung quanh, người xem ở khoảng cách gần, cơ thể bắt đầu lung lay, vì lực phát ra quá lớn.   

“Cái gì!”  

Advertisement

Thạch Cửu Thiên không thể tin được, một thanh niên vô danh không có tiếng tăm, vậy mà có thể chống lại mình và thi triển thần công Thái Sơn thần công nữa, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.  

Nhưng rất nhanh thôi, Thạch Cửu Thiên liền nghiến răng nói: “Hừ, tôi lại muốn xem xem, ông có thể nhận được của tôi mấy chiêu!”   

Advertisement

“Ha ha, câu nói này cũng tặng luôn cho anh đấy!”   

Lâm Uyên phát ra tiếng cười lạnh lùng, sau đó bước ra một bước, bóng người sau lưng cũng đi sát theo sau.   

Keng!  

Keng!  

Keng!  

Cứ như vậy,Thạch Cửu Thiên ánh vàng chói loá và Lâm Uyên dùng toàn bộ sức mạnh, đấu với nhau một trận kịch liệt, cục diện vô cùng kinh hoàng, trong chốc lát khó mà phân thắng bại được.   

Nhưng người thông minh sẽ nhìn ra được, Thạch Cửu Thiên đang ở thế yếu, nếu cứ như thế, Thạch Cửu Thiên chắc chắn sẽ thua.  

Lúc này, ghế ngồi phía trên.   

“Thạch Hạo Hãn, thần công Thái Sơn không có gì hơn cái này à!” Tây Môn Phong Vân thấy vậy, mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng.  

“Hừ, Tây Môn Phong Vân, ít châm chọc lại đi, ông có muốn đấu với tôi một chút không?” Giọng Thạch Hạo Hãn lạnh lùng nói.  

“Ha ha.”  

Tây Môn Phong Vân liếc nhìn Thạch Hạo Hãn một cái, thản nhiên nói: “Thần công Thái Sơn không quá trăm năm, Thạch Hạo Hãn, theo tôi được biết, ông còn có thể sử dụng một lần thần công Thái Sơn nữa, sau một lần đó, cơ thể của ông sẽ nổ tung, ông chắc chắn muốn ra tay với tôi chứ?”   

“Muốn đánh thì đánh, nói mấy lời vô dụng đó làm gì!” Thạch Hạo Hãn lạnh lùng nói: “Có ông chôn cùng, tôi chết cũng được coi là vinh quang!”   

“Anh Thạch, ông chủ Tây Môn, bớt giận, có chuyện gì thì từ từ nói, tức giận làm gì.” Lúc này, Vương Trọng Vân hoà giải.  

“Tôi giữ thể diện cho ông chủ Vương.”    

Tây Môn Phong Vân đã hiểu, Thạch Hạo Hãn quả thực rất mạnh, dù bản thân là đỉnh phong trúc cơ, cũng không dám chọc vào.  

Vì Thạch Hạo Hãn thi triển thần công Thái Sơn, hoàn toàn chính một tên điên!”   

Tây Môn Phong Vân không nắm chắc phần thắng, đương nhiên không muốn đánh nhau với Thạch Hạo Hãn.  

Dù sao Thạch Hạo Hãn chỉ có một cơ hội nữa để dùng thần công Thái Sơn, nên bản thân ông ta cần gì phải đứng trên họng súng đúng không?  

Ngay lúc Vương Trọng Vân hoà giải, Tây Môn Phong Vân liền trốn thoát theo luôn.  

“Hừ, rùa đen rụt đầu!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play