Phó Như Niên cau mày.

Trên thực tế tính cách Tống Thế như nào không liên quan gì đến Phó Như Niên. Suy cho cùng cậu chỉ muốn ngủ với Tống Thế, chứ không phải cùng Tống Thế tranh chấp trên phương diện tình cảm.

Đối với Phó Như Niên, mấy vấn đề xoay quanh Tống Thế, ngược lại càng khiến cậu hứng thú hơn.

Cậu không coi trọng chuyện của Tống Thế, cũng không phản bác lại lời Tống Quân, chỉ nói: “Giúp tôi cắt nhãn ở đằng sau.”

Tống Quân ngừng lại, nói đồng ý, hỏi người phục vụ phía trước muốn lấy kéo.

Phó Như Niên quay lưng về phía Tống Quân, duỗi tay ra kéo nhãn hiệu. Có lẽ sợ Tống Quân làm không tốt, gây thương tổn cho mình, Phó Như Niên hơi cúi đầu xuống, để lộ phần cổ nhỏ trắng nõn.

Hai mắt Tống Quân không tự chủ dán lên đó.

Một lúc lâu sau, Tống Quân liền cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vội vàng chuyển tầm mắt, quay đi chỗ khác trấn tĩnh lại suy nghĩ.

Phó Như Niên đợi một hồi, thấy Tống Quân vẫn đứng phía sau mình, nhãn hiệu trên tay còn chưa bị cắt đứt, không khỏi quay đầu lại nghi hoặc: “Cậu làm gì thế?”

“À”. Tống Quân bỗng nhiên nói: “Vừa nãy không nhịn được nghĩ tới vài chuyện khác.”

Phó Như Niên nhướng mày.

Đợi khi nhãn trên quần áo bị cắt, hai người lại đến một nhà hàng gần đó ăn tối, lúc này mới tách ra.

Thời gian trôi nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức tiệc đính hôn.

Kể từ sau ngày mua quần áo, Phó Như Niên vẫn luôn làm ổ trong căn hộ suốt hai ngày, đâu cũng không đi, cả người đều sắp ngâm thành cá khô.

Buổi trưa hôm đó, cậu tùy tiện nấu gì đó trong căn hộ để ăn, sau đó lại nghỉ ngơi thêm một lúc rồi đứng dậy đi tắm.

Vị trí nhà chính của nhà họ Ôn cách khá xa, Phó Như Niên phải đi sớm một chút.

Cậu làm khô tóc, chọn một bộ tây trang màu lam sang, bộ đồ này phần eo khá ôm sát, có thể tôn lên vóc dáng hoàn mĩ của cậu, làm người trước mắt sáng ngời. Thêm nữa màu xanh lam so với những màu sắc quần áo khác, càng mang thêm phần lẳng lơ tùy ý.

Rất hợp với cậu.

Mặc tây trang đứng trước gương, Phó Như Niên khá hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.

Có lẽ bởi hai ngày này không thức khuya, ngủ đủ giấc, Phó Như Niên luôn cảm thấy làn da của mình đẹp hơn hẳn.

Cậu chải ngược tóc ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn.

Nghĩ tới mấy vị đại lão có khả năng sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này, Phó Như Niên mỉm cười.

Lại có trò hay biểu diễn rồi…

Đã là tiệc đính hôn của cậu cả nhà họ Ôn quyền quý giàu có, hiển nhiên những người đi dự đều là nhân vật có thế lực.

Nếu không phải Phó Như Niên với Thu Triều có quan hệ đặc biệt, lấy được thiệp mời, có khi ngay cả cửa lớn nhà họ Ôn cũng đừng mong đến gần.

Mà theo cốt truyện trong nguyên tác, Phó Như Niên nhận bao dưỡng của tổng giám đốc Trần, sau khi vào khách sạn bị giày vò quá sức, mấy ngày liền không thể xuống giường, đương nhiên cũng bỏ lỡ tiệc đính hôn lần này. Mà Thu Triều không nhìn thấy Phó Như Niên, lại lầm tưởng Phó Như Niên bởi vì thổ lộ bị cự tuyệt mà tức giận, vì thế còn lạnh nhạt với Phó Như Niên một thời gian dài.

Phó Như Niên khẽ nheo mắt, đưa tay sờ lên mặt mình: “Tác phong của người trong nguyên tác… Vẫn thật sự có chút không phù hợp với thói quen của mình.”

Cậu cười nhẹ một tiếng: “Cùng tổng giám đốc Trần… Cũng quá ủy khuất rồi.”

Nói xong, Phó Như Niên rũ mi xuống.

Cậu duỗi tay lấy chiếc kính râm đặt bên cạnh đeo lên, che khuất phân nửa khuôn mặt, lúc này mới xoay người ra cửa, chuẩn bị bắt taxi.

Vừa ra khỏi chung cư, Phó Như Niên đã nghe thấy tiếng chiếc Ferrari màu đỏ đỗ bên cạnh bấm còi hai lần.

Cậu nhướng mày nhìn sang, thấy người ngồi trên ghế lái là Tống Quân.

Cũng không biết đã đợi ở đây bao lâu rồi.

Tống Quân cũng mặc tây trang đeo giày da, thoạt nhìn cả người trông có tinh thần hơn hẳn. Hắn xuống xe, bước nhanh sang bên ghế phụ, vươn tay giúp Phó Như Niên mở cửa xe, khóe miệng mang ý cười: “Cậu chủ, mời lên xe.” Nói xong, hơi cúi người xuống.

Phó Như Niên nhướng mày, sống lưng vốn dĩ hơi chùng xuống lại thẳng tắp lên, khí thế cả người thay đổi, dáng vẻ giống như cậu chủ nhỏ, khẽ nâng cằm nói: “Không tồi, gần đây hiểu chuyện hơn nhiều rồi, không uổng phí tôi dạy dỗ một phen.”

“Còn có thể hiểu chuyện hơn đó.”

Tống Quân liếc nhìn vòng eo gầy nhỏ của Phó Như Niên, nói xong liền muốn ôm ngang eo Phó Như Niên.

“Đừng.” Phó Như Niên vội vàng tránh sang một bên: “Tôi sai rồi… Đây dù sao cũng là tầng dưới công ty chúng tôi, thường có paparazzi ngồi canh đấy!

Lúc này Tống Quân mới từ bỏ.

Phó Như Niên ngồi vào ghế phó lái, thấy Tống Quân kéo ra ghế điều khiển xe, nhịn không được cảm thán: “Cậu hai nhà họ Tống thật biết chơi.”

Cậu thắt dây an toàn lên: “Tôi cảm thấy cậu ở giới kinh doanh hơi lãng phí, hẳn là nên cùng tôi đến giới giải trí, bảo đảm sang năm cậu có thể ôm cúp vàng ảnh đế trở về.”

“Cảm ơn Như Niên cổ vũ, có cơ hội nhất định sẽ đi thử. Đến lúc đó Như Niên còn phải mang tôi theo đó.” Tống Quân nhanh nhạy tâng bốc.

Phó Như Niên lười biếng đáp: “Tài nguyên của cậu hai khẳng định so với diễn viên nhỏ như tôi tốt hơn nhiều, tới lúc đó còn phải dựa vào cậu hai dẫn dắt.”

Tống Quân cười cười: “Chẳng qua cũng thật kỳ quái, cái đùi vàng tôi đây ở ngay chỗ này, cậu thế mà nhất quyết không ôm.”

Phó Như Niên liếc cậu ta một cái.

Vấn đề không phải ở đây sao?

Một cái đùi lớn như thế đặt ở chỗ này, Phó Như Niên trong nguyên tác không đi ôm, thế nhưng lại dễ dàng đáp ứng tổng giám đốc Trần tai to mặt phệ… Cũng không biết tác giả nghĩ cái gì, coi cậu là đồ ngốc sao?

Phó Như Niên thở dài.

Còn may cậu thoát khỏi kịch bản, nếu không thật đúng là đủ kinh tởm.

Xe vững vàng chạy ra khỏi tiểu khu.

Tiệc đính hôn của cậu cả nhà họ Ôn cực kỳ được coi trọng, được tổ chức tại nhà chính nhà họ Ôn. Vị trí nhà chính tương đối xa, nằm giữa lưng chừng núi, lái xe tới đó ít nhất cũng phải mất hai giờ.

Phó Như Niên lướt điện thoại một lúc, vẫn cảm thấy rất buồn chán. Cậu ngáp một cái, trực tiếp dựa vào ghế sau: “Tôi nằm một lát.”

Tống Quân đáp một tiếng, giảm tốc độ xuống cho phù hợp, lái xe cũng ổn định hơn.

Ba giờ sau.

Phó Như Niên nửa mơ nửa tỉnh, bị Tống Quân đánh thức.

Cậu híp mắt nhìn ra bên ngoài.

Lúc này sắc trời đã dần tối lại, cả thế giới thoạt nhìn đều xám xịt, chỉ có đường chân trời dán sát lên đó, xa xa còn thấy một ráng mây hồng.

Phó Như Niên dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn mới mở cửa xe bước ra ngoài.

Nhà chính nhà họ Ôn vừa nhìn đã thấy xa hoa, là một tòa lâu đài kiểu châu Âu treo đầy đèn màu. Loại lâu đài như này mua thì rẻ, nhưng đắt ở phí bảo trì, dù là phí sửa chữa hay tiền thuế, đều không phải thứ người bình thường có thể chi trả, khiến người ta sau khi nhìn xong tòa lâu đài, càng không nhịn được trầm trồ về độ giàu có phô trương nhà họ Ôn.

Phía trước lâu đài là một vườn hoa không nhỏ. Vì toàn bộ lâu đài đều ở trên núi nên vườn hoa được sửa thành hình bậc thang, từ xa nhìn vào, vườn hoa hiện ra mấy chữ lớn “Hậu đức tải vật”.

Trước mắt Phó Như Niên và Tống Quân là vị trí bên ngoài, chắc là bãi đỗ xe trước vườn hoa.

Lúc này đã có rất nhiều người đến.

Phó Như Niên tùy tiện quét mắt ra xung quanh, liền nhìn thấy rất nhiều ông trùm kinh doanh quen mặt, bất kể là người nào xách ra ngoài, đều là đối tượng khiến người bình thường sùng bái ngưỡng mộ.

Ngoài ra, còn có những ảnh đế ảnh hậu nổi tiếng giới giải trí, cùng với một vài minh tinh đang bạo, chỉ là hầu hết bọn họ đều là bạn đồng hành của các đại lão kinh doanh.

Phó Như Niên líu lưỡi không nói nên lời.

Đây mới chỉ là một bữa tiệc đính hôn mà thôi… Chẳng trách Thu Triều lúc trước vẫn còn đối với cậu che giấu chút biểu tình hảo cảm, ngay sau khi quen biết Ôn Yến Minh, lưu loát gọn ghẽ đá cậu sang một bên.

Tống Quân khóa xe: “Đi thôi.”

Phó Như Niên: “Ừ.”

Cũng may Tống Quân cố ý đến đón cậu, nếu không để Phó Như Niên gọi taxi đến đây, phỏng chừng sẽ bị bu lại vây xem.

Hai người cùng nhau đi về phía lâu đài.

Trước cửa lâu đài trải thảm đỏ, mọi người bước qua vườn hoa, tập trung lại cùng nhau, lấy ra thiệp mời chậm rãi đi vào.

Trong lúc chờ đợi, một số doanh nhân nhận ra Tống Quân liền bước tới, hai bên trao đổi ánh mắt, mỉm cười thân thiện, mà bên này mấy người giới giải trí càng quen thuộc Tống Quân hơn, chỉ là bọn họ cũng không dám tùy ý tiến lên bắt chuyện với Tống Quân.

Cùng với đó, cũng có không ít ánh mắt đặt trên người Phó Như Niên.

Chẳng qua Phó Như Niên ở giới giải trí căn bản không gây được tiếng vang gì, không ai nhận ra cậu, lập tức cho rằng cậu là người tình mới của Tống Quân, chỉ đi theo thơm lây, đều không mấy để tâm.

Mãi cho đến khi Phó Như Niên lấy ra thiệp mời, mấy người đang mang tâm tư kia mới nhận ra rằng, Phó Như Niên thế mà là người được chân chính mời.

Tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, bộ đồ Phó Như Niên đang mặc là mẫu mới của một thương hiệu lớn năm nay, giá trị không nhỏ, dáng người cậu lại đẹp, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, hai mắt hơi chống lên khiêu khích, mang đến một cảm giác khác lạ.

Có vài người nhịn không được trầm giọng xuống, tiếng xì xào nghị luận ngay lập tức nổi lên.

Phó Như Niên không để tâm ánh mắt người khác, thoải mái tự nhiên bước vào lâu đài.

Tống Quân vốn dĩ muốn đi cùng Phó Như Niên, nhưng mà đi chưa được hai bước thì bị một đại lão giới kinh doanh quấn lấy: “Tống Quân à, hôm nay sao lại không thấy anh cậu thế?”

Ở bên ngoài Tống Quân vẫn luôn để mặt mũi cho Tống Thế, xét cho cùng cũng liên quan đến cả nhà họ Tống. Nhìn người phía trước mặt đầy tươi cười, Tống Quân không thể không tiếp lời, chỉ có thể dừng lại cùng ông ta trò chuyện, lại gửi một ánh mắt cho Phó Như Niên, để Phó Như Niên vào trong trước.

Phó Như Niên một mình bước về phía trước.

Cậu bước vài bước dọc lối đi, rẽ vào một góc theo biển chỉ dẫn, tầm mắt liền nhìn thấy nhân vật chính của tiệc đính hôn.

—Thu Triều mặc một bộ âu phục màu trắng, trên mặt mang nụ cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tràn đầy vui vẻ. Cậu níu lấy cánh tay Ôn Yến Minh bên cạnh, đang tiếp đãi khách khứa.

Phó Như Niên nhướng mày.

Nếu như lúc này bỏ qua vẻ mặt có chút không kiên nhẫn bị giấu đi của Ôn Yến Minh, hai người kia đứng cùng một chỗ quả là xứng đôi vừa lứa.

Rõ ràng trong nguyên tác, Ôn Yến Minh rất yêu Thu Triều, thậm chí vì Thu Triều, nguyện ý nhẫn nhịn chia sẻ cùng người khác, thật không ngờ mọi chuyện lại không phải như vậy…

Rốt cuộc là cốt truyện mơ thấy có vấn đề, hay là bởi vì những việc cậu làm gần đây, không giống với hồi trước, dẫn tới hiệu ứng cánh bướm?

Nhưng kết quả chuyện này lại tốt, ít nhất càng dễ dàng dan díu.

Phó Như Niên tiến lên phía trước.

Thu Triều vừa mới nhìn thấy Phó Như Niên, nụ cười trên khuôn mặt liền nhạt dần.

Cậu nhìn sang Ôn Yến Minh bên cạnh, nhẹ giọng giới thiệu: “Yến Minh, đây là bạn của em, Phó Như Niên. Em… Trước đây em đã nhắc qua với anh rồi.”

Ôn Yến Minh vừa ngước mắt lên lập tức nhận ra Phó Như Niên. Anh ta lập tức lộ ra biểu tình ngoài cười trong không cười: “Thì ra cậu chính là Phó Như Niên.”

Phó Như Niên chớp mắt.

Hiển nhiên, Ôn Yến Minh vẫn chưa quên chuyện xảy ra trong toilet ngày hôm đó, hình như anh ta vẫn còn ghi thù.

Thu Triều không biết hai người đã gặp nhau từ trước, nhìn vẻ mặt Ôn Yến Minh còn tưởng anh ta đang ghen, ý cười trên mặt Thu Triều càng lan rộng.

Phó Như Niên vờ như không thấy sắc mặt Ôn Yến Minh, quay lại nhìn Thu Triều, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: “Thu Thu, chúc mừng em.”

Thu Triều nghe vậy, mặt ửng đỏ, dáng vẻ như say đắm trong tình yêu.

Cậu ta liếc nhìn Ôn Yến Minh bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn. Đúng rồi, anh ở giới giải trí vẫn luôn bình đạm, không có thành tựu gì, hôm nay ở đây có rất nhiều tiền bối giới giải trí, còn có cả đạo diễn, anh nhất định phải nắm vững cơ hội.”

Phó Như Niên lười biếng đáp lại một tiếng.

Kể cả có tiền bối với đạo diễn thì thế nào?

Cậu chỉ là một minh tinh nhỏ mờ nhạt, nếu làm bừa tiến lên phía trước, người khác sẽ chỉ cho rằng cậu tới ôm đùi, lý lẽ gì cũng chẳng dùng được.

Trước đây Thu Triều từng nói qua mấy chuyện này với cậu, theo lý mà nói cũng có thể nghĩ rằng cậu vì chuyện này mà tới, nhưng cậu ta vẫn làm trò trước mặt Ôn Yến Minh nói những lời này, giống như cậu tới đây, chính là để ôm đùi người khác…

Phó Như Niên đột nhiên bật cười.

“Cảm ơn Thu Thu, có cơ hội tôi sẽ tìm bọn họ.”

Nói xong, ánh mắt Phó Như Niên hướng sang phía Ôn Yến Minh, đè thấp giọng nói: “Tôi muốn đi toilet, xin hỏi vị trí toilet chỗ các người là ở…?”

Lời này nói xong, Phó Như Niên chớp mắt nhìn Ôn Yến Minh.

Ôn Yến Minh sửng sốt một chút liền hiểu được ý tứ.

Anh ta thầm nghĩ, người đàn ông tên Phó Như Niên này, nhất định lúc trước không biết tên anh ta đại biểu cho điều gì, thế nên mới từ chối anh ta. Bây giờ nhìn thấy tòa lâu đài này, mới hiểu được đầy đủ rõ ràng khả năng tài chính của anh ta.

Này không phải là vội vàng tới nịnh hót sao?

Ôn Yến Minh cười lạnh một tiếng.

Chuyện lần trước Ôn Yến Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng, lần này nhất định phải khiến người này lăn lộn không xuống nổi giường! Nghĩ đến đây, Ôn Yên Minh chỉ về phía một toilet tương đối hẻo lánh: “Bên đó có.”

“Cảm ơn cậu cả.” Phó Như Niên nói xong liền xoay người rời đi.

Thu Triều tuyệt không nhìn thấy mấy hành động lúc trước của Phó Như Niên.

Cậu ta liếc nhìn bóng lưng Phó Như Niên, quay đầu làm nũng bảo: “Yến Minh, đây là người lúc trước vẫn luôn theo đuổi em, nhưng lại không muốn bỏ ra dù chỉ chút tiền. Anh vẫn còn nhớ chứ?”

Ôn Yến Minh nhướng mày: “Cũng quá keo kiệt rồi.”

“Đúng vậy.” Thu Triều bĩu môi: “Mà tính cách anh ta cũng cứng nhắc, chẳng lãng mạn giống anh tẹo nào…”

Mặt cậu như trẻ con, làm bộ bĩu môi như này, không hề có cảm giác không phù hợp, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu, chỉ là Ôn Yến Minh không thích Thu Triều kiểu này, thế nên một tí cảm giác cũng không có.

Tâm trí của hắn đều đang đặt trên người Phó Như Niên ban nãy…

Ôn Yến Minh liếm liếm môi, nhịn không được nới lỏng cà vạt, dặn dò bảo: “Bây giờ em ở chỗ này tiếp đãi, anh đi tìm chú Thành hỏi một chút tiến trình tiếp theo.”

Vẻ mặt Thu Triều có chút lo lắng: “Em, một mình em ổn không…”

“Em có thể mà.” Ôn Yến Minh xoa đầu Thu Triều, trong lòng lại có chút không kiên nhẫn.

Mấy động tác nhỏ Thu Triều làm sau lưng anh ta, Ôn Yến Minh đều để trong mắt, bây giờ thấy cậu ta giả vờ, thực sự khiến người phản cảm.

Thu Triều đỏ mặt, mắt trông mong nhìn Ôn Yến Minh nói: “Vậy anh nhất định phải nhanh trở về nha.”

“Ừ.”

Ôn Yến Minh thuận miệng đáp một tiếng, đi theo hướng ban nãy Phó Như Niên rời đi.

Nhưng mà, nhà vệ sinh đó lại không có ai.

Ôn Yến Minh nhíu mày, tâm trạng nóng nảy nhất thời dấy lên, thậm chí đầu óc nhất thời trống rỗng, nhưng hôm nay có quá nhiều người, anh ta không thể tùy tiện nổi giận.

Ôn Yến Minh đè lại cảm xúc.

Anh ta hít một hơi thật sâu, đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra từ hành lang bên cạnh.

“Cậu cả Ôn?”

Ôn Yến Minh quay đầu nhìn lại.

Hành lang dài này thông với nhà kính trồng hoa bên ngoài, không gian hành lang không lớn, thậm chí có chút chật chội, chiều rộng chỉ đủ một người đi qua, cũng không sáng sủa, cách cả một đoạt đường dài mới có một ngọn đèn mờ ảo.

Phó Như Niên đứng gần cuối hành lang. Trên đầu cậu là ngọn đèn vàng mờ nhạt, xung quanh đều có chút lờ mờ, chỉ có cậu là cả người sáng sủa.

Từ vị trí của Ôn Yên Minh nhìn sang, Phó Như Niên giống như một yêu tinh vô tình rớt xuống trần gian.

Yết hầu Ôn Yến Minh hơi lăn lộn, sớm đã quên cái người vừa rồi gần như phải làm nổ tung toàn bộ lâu đài mới áp chế được tức giận là ai.

Anh ta bước tới phía trước.

Phó Như Niên vẫn luôn đứng tại chỗ.

Cậu hơi cụp mi xuống, lộ ra hàng mi dày, dài lại cong cong.

Mãi cho đến khi Ôn Yến Minh tới gần, Phó Như Niên mới ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau.

Phó Như Niên bỗng nhiên mỉm cười.

Cậu chủ động tới trước mặt Ôn Yến Minh, đặt cằm lên vai Ôn Yến Minh, nghiêng đầu, hơi thở quẩn quanh giọng nói: “Hôm nay vốn là tiệc đính hôn của cậu chủ Ôn, sao anh lại có thời gian đến tìm tôi trò chuyện thế, không cần bồi bạn với người thương sao?”

Hơi thở của cậu phun lên vành tai Ôn Yến Minh, bụng dưới Ôn Yến Minh nhất thời căng thẳng.

Tiểu yêu tinh này… Rõ ràng là cậu dẫn anh ta tới đây trước, bây giờ còn nói mấy lời châm chọc như vậy?

Ôn Yến Minh nhướng mày.

Anh ta duỗi tay đỡ lấy eo Phó Như Niên, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng rất kinh ngạc… Thu Triều có biết cậu lẳng lơ như vậy không?”

Phó Như Niên cười rộ lên, từ tốn đáp: “Em ấy không biết.”

Ôn Yến Minh hừ một tiếng: “Tôi cũng nghĩ thế.” Nếu không Thu Triều cũng sẽ không nói tính cách Phó Như Niên cứng nhắc.

Cái này thì cứng chỗ nào chứ? Rõ ràng lẳng lơ sắp sập trời rồi.

Ôn Yến Minh nghĩ như thế, nghiêng đầu qua hỏi: “Thân là bạn của Thu Triều, cậu tiếp cận tôi là muốn làm gì?”

Phó Như Niên: “Tôi chỉ muốn biết, em ấy nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ, sẽ có biểu tình gì.” Trong nguyên tác, mấy người đàn ông này đều là của Thu Triều, một lòng một dạ yêu Thu Triều, nếu bọn họ không dựa theo cốt truyện hành động, Thu Triều sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị.

Huống hồ… Mấy người đàn ông này đều rất phù hợp thẩm mỹ của Phó Như Niên, mỗi một người đều lớn lên tuấn mỹ khó tìm, thân là một người cuồng nhan sắc Phó Như Niên cảm thấy, không thử câu dẫn một chút thì quá đáng tiếc.

Biết đâu mấy người đó cũng có hứng thú với cậu thì sao?

Lúc nói lời này, đầu Phó Như Niên khẽ chuyển động, tóc cũng theo đó mà phập phồng, khiến người ta muốn vuốt ve.

Ôn Yến Minh nghĩ như nào liền làm luôn thế đó.

Anh ta đặt bàn tay to lớn lên đầu Phó Như Niên, nhận xét: “Cậu thật sự có sở thích ác ôn.”

Phó Như Niên cười nhẹ, không đáp lại.

Đúng lúc này, ánh mắt cậu đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Sầm Dịch Ngạn.

Phó Như Niên gần như chỉ trong nháy mắt đã xác nhận được, sau đó thì sửng sốt.

Bấy giờ khách đến dự tiệc cơ bản đều tập trung ở trung tâm sảnh khiêu vũ, trước lúc Phó Như Niên tới đã quan sát một lúc, phát hiện chỗ này có rất ít người, thật không ngờ Sầm Dịch Ngạn thế mà cũng tới chỗ này, mà anh ta giống như phát hiện ra gì đó, vừa lúc nhìn sang bên này…

Suy nghĩ qua quýt, Phó Như Niên nháy mắt liền đưa ra quyết định.

So với việc dan díu với Ôn Yến Minh - vị hôn phu chưa cưới của Thu Triều, kẻ rõ ràng coi Thu Triều là ánh trăng sáng, Sầm Dịch Ngạn - cái người không có bất cứ quan hệ gì với Thu Triều tính ra càng quan trọng hơn.

Cậu nhanh chóng quyết định, đột ngột đẩy Ôn Yến Minh ra, giọng nói mang theo vẻ kiên nghị, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng thương, run rẩy nói: “Cậu chủ Ôn, xin anh tự trọng.”

Ôn Yến Minh: “???”

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thứ Năm ngày mai nghỉ ngơi không ra chương mới ~ Hẹn mọi người sáng ngày kia nha ~

Moa moa a ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play