Lúc Phó Như Niên ra khỏi phòng, Ôn Yến Minh đã rời đi.

Phó Như Niên rất nhanh đã trở lại ghế lô.

Đẩy cửa ra, Phó Như Niên nhìn Tống Quân.

Tống Quân vốn đã đứng dậy, thấy Phó Như Niên trở lại thì lập tức thở phào một hơi, đặt mông ngồi trở về: "Tôi còn tưởng rằng cậu rơi vào trong rồi, đang định đi kiếm cậu đây."

Phó Như Niên nhướng mày, trở tay đóng cửa ghế lô: "Vậy việc đầu tiên tôi nên làm lúc trở lại là ôm cậu một cái."

Tống Quân mở rộng hai tay: "Tới đây, tôi không chê cậu."

Phó Như Niên cười rộ lên, nghĩ rằng Tống Quân chỉ đang nói đùa.

Cậu đi đến bên cạnh Tống Quân, thấy hai tay Tống Quân vẫn đang giơ lên, một dáng vẻ mở rộng ngực về phía cậu, dứt khoát duỗi tay ra, đánh “ba” một cái lên tay Tống Quân.

Ai ngờ Tống Quân lại trở tay giữ chặt tay Phó Như Niên, đột ngột dùng lực, kéo người về phía mình.

Phó Như Niên không phòng bị, trực tiếp ngã nhào lên người Tống Quân.

Tống Quân cười lớn.

Phó Như Niên nhướng mày, chống nửa người dậy nhìn Tống Quân.

Nụ cười của Tống Quân lúc này rất tự nhiên, nhìn không ra hành động vừa rồi của cậu ta rốt cuộc có ý gì sâu xa hơn không. Đôi mắt Phó Như Niên nhìn chằm chằm Tống Quân một lúc, thấy vẻ mặt Tống Quân không có gì kỳ lạ thì mới đứng thẳng người.

Cậu và Tống Quân đã biết nhau từ lâu, trên phương diện tình cảm thì hai người không có vượt quá bất cứ quy tắc nào. Nếu Tống Quân thật sự có ý với cậu, chỉ sợ đã sớm biểu hiện ra ngoài, cũng không cần chờ đến bây giờ.

Có lẽ là cậu đã quá mẫn cảm rồi.

Chỉ là trò đùa giữa bạn bè mà thôi, cậu cũng không cần coi là thật.

Phó Như Niên nhìn thời gian, nhận thấy thời gian không còn sớm, liền nhỏ giọng nói: “Tôi về trước.”

"Không chơi thêm một lúc?"

"Không cần." Phó Như Niên lắc đầu: "Gần đây tôi làm việc và nghỉ ngơi khá bình thường, bây giờ buồn ngủ rồi."

Cậu và Tống Quân giao hẹn xong thời gian gặp mặt ngày mai, trước khi đi quét mắt một cái qua ghế lô, thấy ngôi sao nhỏ đang hát trước đó đã không còn trong ghế lô, đoán chừng là không có mắt nên bị Tống Quân đuổi ra ngoài.

Phó Như Niên cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nói: “Cảm ơn.”

Tống Quân vỗ vai Phó Như Niên: “Quan hệ của hai chúng ta là gì mà còn dùng đến câu cảm ơn? Người kia tính là thứ gì? Nào có quan trọng bằng cậu?”

"Vậy tôi không khách sáo với cậu nữa." Phó Như Niên chớp mắt.

“Không cần khách sáo!” Tống Quân cười nhạo nói: "Dù sao thì tôi cũng là anh trai tốt của cậu, cậu muốn cái gì mà lại không cho cậu."

Phó Như Niên không nhịn được mà bật cười.

Chiều ngày hôm sau, Phó Như Niên và Tống Quân đi dạo cửa hàng cùng nhau.

Ban đầu Tống Quân muốn mua cho Phó Như Niên một bộ thật tốt nhưng thời gian của tiệc đính hôn là ngày kia, khả năng cao là không còn kịp, chỉ có thể mua một bộ nhãn hiệu trước.

Tuy rằng dáng người của Phó Như Niên thiên gầy, nhưng cũng được gọi là một cái móc treo quần áo, thử vài bộ âu phục của mấy thương hiệu cao cấp ở trong cửa hàng, hiệu quả đều rất tốt, khi đưa ra lựa chọn cuối cùng thì có chút do dự.

Tống Quân thấy thế, trực tiếp vẫy tay, dứt khoát gói hết mấy bộ âu phục mà Phó Như Niên đã thử qua.

Tống Quân đưa thẻ cho người phục vụ rồi nói với Phó Như Niên: “Đừng cởi bộ trên người của cậu, trực tiếp cắt mác treo đi. Đẹp.”

Phó Như Niên nhìn gương, quay đầu hỏi: “Trông tôi có giống loại ngôi sao nhỏ vừa mới bị cậu bao nuôi không.”

Tống Quân đánh giá Phó Như Niên từ trên xuống dưới, hầu kết khẽ chuyển động, không nói chuyện.

Phó Như Niên bước tới, đặt một tay lên vai Tống Quân, tiến lại gần tai Tống Quân mà trêu chọc nói: “Cho tới nay thì cậu hai nhà họ Tống đã ngủ được với bao nhiêu người rồi?”

Tống Quân đẩy tay Phó Như Niên ra, xoa lỗ tai có chút ngứa: “Nói cái gì đấy.”

Hắn liếc Phó Như Niên một cái: “Tôi bao bọn họ không có việc gì chỉ là trò chuyện…”

"À." Phó Như Niên nhướng mày.

Cậu đứng thẳng người, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Xem ra là tôi trách nhầm cậu rồi.”

Tống Quân hừ một tiếng: “Hơn nữa, không phải người nào tôi cũng bao. Ánh mắt của tôi rất cao.”

Phó Như Niên sờ cằm: “Vậy cậu hai nhà họ Tống thật là rất lịch sự tao nhã. Người ta bao ngôi sao nhỏ đều là bồi ngủ, cậu bên này lại chỉ cần trò chuyện là được, mua bán kiếm lời.”

“Cậu muốn tham gia thử không?” Tống Quân hỏi.

Phó Như Niên xua tay, chỉ bộ âu phục trên người: “Vậy thì quên đi, hiện tại tôi cũng không kém, không cần trò chuyện với cậu cũng không cần lấy tiền ra."

Hai người đang nói chuyện cười đùa thì vẻ mặt Tống Quân đột nhiên biến đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm về một hướng.

Phó Như Niên sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của hắn.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng cách đó không xa.

Người đàn ông đó mặc một bộ âu phục nhạt màu, cả người rất hấp dẫn, cố ý có một loại cảm giác công tử như ngọc.

Trên mặt hắn mang theo ý cười nhẹ, đang nói chuyện với hai người có dáng vẻ chủ quản phía sau anh ta, khoé mắt liếc thấy hai người Phó Như Niên thì hơi sửng sốt, đi về phía bọn họ.

Phó Như Niên nhìn người nọ, cảm thấy có chút quen mắt, đợi người đến gần, nhìn thấy dáng vẻ người nọ mới nhớ ra, chính là ngày Phó Như Niên bày tỏ với Thu Triều, đụng vào ở quán cà phê liền nhân tiện câu dẫn người một chút…

Ánh mắt người đó nhìn Tống Quân, ấm áp nói: "Sao em lại đến đây?"

Tống Quân hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, nơi này quá cao quý nên người như tôi không đến được?”

Tính khí Tống Quân lúc riêng tư thật ra rất tốt, chưa bao giờ nói chuyện mang ý châm biếm như vậy, theo Phó Như Niên biết, cậu ta chỉ ở trạng thái này khi đối mặt một người...

Hiển nhiên, người đàn ông trước mặt này, chính là người anh trai Tống Thế giống Tống Quân kia.

…Không nghĩ tới tùy tiện vừa ý một người, thân phận lại không bình thường.

Phó Như Niên hơi rũ lông mi xuống, thầm nghĩ, hy vọng người này dễ quên, không thì có khi nhìn thấy cậu lại nhớ tới hành động của cậu trước tiệm cà phê.

Cậu không muốn Tống Quân biết rằng cậu từng quyến rũ anh trai cậu ta.

May mắn thay, anh trai Tống Quân, Tống Thế dường như thật sự đã quên sự việc ngày ấy, anh ta chỉ liếc mắt nhìn Phó Như Niên một cái, hơi mỉm cười coi như chào hỏi, sau đó lại một lần đặt tầm mắt lên người Tống Quân: “Anh không có ý này, chỉ là em tới đây, anh có chút vui mừng. Người này là bạn em sao? Không giới thiệu một chút sao?”

Tống Quân chưa kịp trả lời thì người quẹt thẻ lúc trước đã quay lại.

Cô dường như biết thân phận của Tống Thế, khuôn mặt ửng đỏ và sống lưng thẳng tắp, nói với giọng ngọt ngào,:"Ngài Tống, đây là thẻ của ngài, bộ quần áo ngài mua cho quý ông này đều đã được gói xong."

Tống Thế sững sờ.

Anh ta lại nhìn Phó Như Niên lần nữa, trong ánh mắt mang theo dò xét.

Phó Như Niên: "..."

Phó Như Niên có chút xấu hổ.

Có thể để Tống Quân mua quần áo cho, tất nhiên chính là những tiểu minh tinh Tống Quân bao nuôi trước đó, cậu không cần hỏi cũng biết bây giờ Tống Thế đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi đánh giá kỹ càng, Tống Thế cuối cùng cũng nhớ ra Phó Như Niên.

Anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn Tống Quân, muốn nói lại thôi.

Một dáng vẻ không biết nên khuyên như thế nào.

Tống Quân vừa nhìn thấy Tống Thế như vậy, càng lộ ra biểu cảm muốn bùng nổ, nhưng bây giờ đang ở cửa hàng, Tống Quân vẫn biết cái nào nặng cái nào nhẹ, không thể nổi giận với Tống Thế, chỉ có thể trừng người phục vụ bên cạnh một cái, lạnh lùng nói: “Bảo cô qua đây sao? Không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện bên này sao? Không có mắt như vậy?”

Người phục vụ đang mơ mộng tuổi dậy thì, mơ ước rằng Tống Thế có thể vừa ý cô ta, trực tiếp bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, bây giờ lại đột nhiên bị Tống Quân đứng một bên khiển trách một hồi, sắc mặt trắng bệch.

Phó Như Niên thấy người phục vụ kia mới hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ mới bước vào xã hội, nhịn không được mà duỗi tay kéo người phục vụ đó, khẽ nói: “Cô đi làm việc đi.”

Người phục vụ lộ vẻ mặt biết ơn, vội vàng rời đi.

Tống Quân chưa kịp xả hết cơn giận, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Phó Như Niên.

Phó Như Niên tỏ vẻ vô tội.

Biểu cảm của cậu lúc này thật sự rất phạm quy, khiến người ta không thể tức giận nổi.

Vốn dĩ Tống Quân còn muốn trách mắng Phó Như Niên hai câu, cuối cùng nửa chữ cũng không nói, đành phải nuốt hết uất ức vào bụng chính mình.

Tống Thế thấy thế, ánh mắt lại nhìn Phó Như Niên lần nữa, chỉ là giờ đây, lại mang ý nghĩa khác so với lúc trước.

Phó Như Niên mỉm cười lịch sự.

Tống Thế chủ động vươn tay ra: “Tôi là anh trai Tống Quân, Tống Thế.”

Phó Như Niên nhìn bàn tay thon dài trước mặt, nhịn không được mà ngước mắt, chớp mắt nhìn Tống Thế.

"Tôi tên Phó Như Niên."

Đôi mắt Phó Như Niên vốn đã hơi cong lên, khi nhìn người giống như đang quyến rũ người ta, bây giờ lại làm ra loại hành động này, hiển nhiên lực sát thương tăng lên rất nhiều. Chẳng qua, Phó Như Niên cũng không thể làm trò trước mặt Tống Quân, dù sao người trước mặt này là anh trai ruột của Tống Quân, cho nên hai người chỉ là đơn thuần nắm tay một chút.

Rất nhanh đã buông ra.

Tống Quân đứng ở một bên thúc giục: “Anh không phải làm việc sao? Hai người phía sau nhìn chằm chằm vào anh kìa, anh mau đi đi.”

Tống Thế nhíu mày, nhưng cũng biết tính tình Tống Quân vẫn luôn như vậy, liền hơi gật đầu với Phó Như Niên, xoay người rời đi.

Tống Quân nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Thế, lẩm bẩm: “Thật là đen đủi…”

Cậu ta nói xong thì nhìn Phó Như Niên: “Sau này cậu tránh xa anh tôi xa một chút. Nếu anh ta nói chuyện với cậu thì cậu nói bản thân có việc bận, đừng dài dòng với anh ta.”

“Sao thế.” Phó Như Niên nhướng mày.

Tống Quân nói: “Vừa rồi rõ ràng là anh ta có thiện cảm với cậu, anh ta có thói sạch sẽ, căn bản sẽ không chạm vào người bình thường… Hơn nữa anh ta là tên thần kinh! Dù sao thì cậu nhớ kỹ lời tôi nói là được rồi!”

Phó Như Niên không để trong lòng.

Trước đây khi đi chơi với Tống Quân, mỗi lần Tống Quân phàn nàn, cậu đều nói anh trai mình bị thần kinh.

Nhưng khi họ gặp nhau lần đầu, tính cách của Tống Thế khá nhã nhặn, nhìn có vẻ khá bình thường.

Tống Quân vừa thấy biểu cảm của Phó Như Niên thì liền biết cậu không tin, lại nói: “Tên thần kinh kia anh ta… Anh ta còn kỳ thị đồng tính.”

Kỳ thị đồng tính?

Phó Như Niên sửng sốt.

Cậu nhớ lại cảnh cậu quyến rũ Tống Thế lúc ở tiệm cà phê…

Cũng không thấy anh ta lộ ra vẻ mặt ghê tởm khi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play