Sau khi Thiên Vương rồi đi thì Vũ Nhi biết được xung quanh mình cũng khá là an toàn.
Vì cô đã được Hàn Dương Phong bố trí các vệ sinh xung quanh nơi cô sống.
Ở trong căn biệt thự của nhà họ Hàn thì Hàn Dương Phong đang ngồi với dáng vẻ rất trầm tư suy nghĩ.
Trước đó những thứ ông cho điều tra về Vũ Nhi bây giờ ông đã biết hết tất cả.
Tuy cô ấy có vẻ không tin tưởng nhưng thật sự là người có thể kiềm chế được sự ngông cuồng của Hàn Dương Phong.
Ông ấy đã làm mọi cách nhưng không tài nào khiến Hàn Dương Phong nghe lời ông ấy.
Nhưng cô gái này thì làm được điều đó.
Thật sự người làm ba như ông cũng chỉ muốn Hàn Dương Phong tốt hơn, sợ người ngoài đến với cậu ấy vì tài sản của ông ta.
Nhưng Vũ Nhi lại là một con người khác.
Ông đã có một cái nhìn nhận mới hơn về Vũ Nhi và cảm thấy cô rất thú vị.
Có thể thông qua cô mà hướng cho Hàn Dương Phong theo ý của ông ta cũng là một cách.
Sau khi suy ngẫm một hồi lâu thì ông ta quyết định đến tìm gặp Vũ Nhi.
Khi đi ông cũng không quên mang theo bức tranh mà Bảo Bảo đã vẽ ở trường đi cùng.
Đứng trước cửa nhà Vũ Nhi ông ấy bấm chuông.
Ở bên trong Vũ Nhi nghe được tiếng chuộng thì công ấy không biết đây lại là một sự làm phiền nào nữa đây.
Cô mở cửa với tâm thế chuẩn bị hứng chịu những điều tệ nhất có thể xảy ra với cô ấy.
Mở cửa ra cô thấy trước mặt mình là Hàn Thương Mạnh.
Cô thật sự rất bất ngờ vì sao hôm nay ông ấy lại đến đây.
Nhưng đi đôi với sự bất ngờ đó là trong lòng cô đầy sự lo sợ.
Sợ rằng ông ấy đến đây để mang đến những điều tồi tệ nhất cho cô.
“Cô yên tâm.
Hôm nay đến đây tôi có việc muốn nói với cô.”
“Vậy mời ông vào nhà.”
Vũ Nhi thấy được nét mặt của Hàn Thương Mạnh không khác những lần gặp mặt trước.
Luôn là vẻ mặt điềm tĩnh.
“Chuyện tôi nói cô suy nghĩ thì cô đã nghĩ đến đâu rồi.”
“Tôi không cần phải suy nghĩ.
Tôi sẽ luôn bên cạnh Bảo Bảo và Hàn Dương Phong.
Tôi không thể xa hai bọn họ được.”
“Vậy còn ba của cô thì cô tính sao?”
“Đối với tôi gia đình là tất cả.
Tôi sẽ liều mình để gia đình tôi được an toàn.”
“Không cần đến mức vậy đâu.
Tôi thấy cô rất thú vị rồi đấy, thảo nào con trai tôi lại thích cô đến vậy.”
“Cô xem đi.
Đây là Bảo Bảo vẻ.”
Vũ Nhi cầm lấy bức tranh của Bảo Bảo vẽ, ánh mắt cô nhìn Hàn Thương Mạnh một cách đề phòng.
Cô quan sát bức tranh thật kỹ thì thấy rằng đây là nét vẽ của Bảo Bảo nhà mình.
Nội dung bức tranh thì cô cũng hiểu quá rõ là Bảo Bảo muốn gì.
“Đấy là bức tranh cháu nội của tôi vẽ, tôi biết thằng bé rất muốn gặp cô và muốn chúng ta vui vẻ như trong bức tranh.”
“Do đó tôi cũng đã tìm hiểu về cô rất kỹ và thấy được quả thật cô có cũng rất thích hợp với vị trí làm mẹ của Bảo Bảo.”
Vũ Nhi bất ngờ trước câu nói của ông ấy.
Nhưng người như ông ấy thì làm sao mà không có điều kiện với cô ấy được.
“Ông hãy nói điều kiện của ông ra đi.”
“Quả thật cô khá là hiểu chuyện.
Tôi thích như vậy.
Điều kiện của tôi lần này rất đơn giản.”
“Ông cứ nói điều kiện ra đi.
Không cần phải vòng vo.”
“Tôi sẽ chấp nhận cho cô và Hàn Dương Phong bên nhau, cả hai sẽ cùng nuôi dưỡng Bảo Bảo cùng với tôi.
Nhưng đổi lại cô phải thay đổi Hàn Dương Phong.”
“Sao tôi lại phải thay đổi anh ấy.”
“Tôi nói thẳng với cô vậy.
Tính của nó rất bướng, trong nhà không nghe một ai cả.
Nhưng tôi thấy cô nói thì có lẽ nó sẽ nghe theo cô.”
“Anh ấy cũng có cuộc sống riêng của anh ấy.
Tôi không muốn can thiệp quá sâu vào tính cách của anh ấy.
Miễn anh ấy tốt với mẹ con tôi là được.”
“Nói đến đây rồi thì tôi nói luôn.
Tôi bị ung thư, có thể sẽ không còn thời gian nữa.
Tôi muốn nó đảm nhiệm trọng trách với gánh vác gia tộc họ Hàn này càng lớn mạnh, tiếp nối theo nó sẽ là Bảo Bảo.”
“Vì tính cách của nó bây giờ cũng còn khá nóng vội.
Chỉ cần đụng đến cô thì nó sẽ mất bình tĩnh và thiếu đi những quyết định chính xác.
Do đó tôi muốn cùng cô thay đổi nó.”
Vũ Nhi thấy được ánh mắt thật lòng mà người cha dành cho con từ Hàn Thương Mạnh.
Nhưng cô vẫn luôn đề phòng ông ấy vì trước giờ ông ấy luôn gây khó khăn cho cô.
“Cô yên tâm.
Tôi không còn thời gian nữa đâu.
Cô hãy cùng đi với tôi đến gặp ba con nó.
Cô cứ từ từ quyết định.”
Hàn Thương Mạnh nói xong ông ta đứng dậy ra về.
Ba của Vũ Nhi ở trong phòng đã nghe hết.
“Thì ra ông là người làm cho con gái tôi phải khóc những ngày qua.”
“Ông đừng tưởng nhà chúng tôi nghèo rồi ông muốn làm gì làm.”
“Thôi ba.
Con đi với ông ấy có tí việc.
Ba ở yên ở nhà đừng đi đâu nhé.”
Vũ Nhi đi cùng Hàn Thương Mạnh đến căn biệt thự của nhà họ Hàn.
Thông tin đã đến với Hàn Dương Phong.
Anh ấy vội gọi cho Hàn Thương Mạnh.
“Ba cũng tính gọi con nhưng xem ra con đã có bố trí xung quanh nhà Vũ Nhi rồi nhỉ.”
“Con mau đến đón Bảo Bảo và cùng với cháu nội của ta về nhà, ta có việc quan trọng muốn nói với con và Bảo Bảo.”
Ngồi trên xe của Hàn Thương Mạnh, Vũ Nhi cảm thấy được có thể đây là những gì mà ông ấy thật lòng nói ra.
Ông ấy cũng là một người ba, ông ta cũng chỉ là muốn tốt cho con của mình, nhưng cách làm của ông ta quá độc đoán.
Điều này làm cho Hàn Dương Phong cảm thấy khó chịu.
“Tôi sẽ đồng ý với ông về việc đó.
Nhưng đồng ý ở đây là đồng ý thay đổi để Hàn Dương Phong tốt hơn chứ không phải vì điều kiện của ông đã đặt ra với tôi.”
“Tôi biết cô cũng yêu Hàn Dương Phong không phải vì nó là con tôi.
Cô yên tâm.
Những gì tôi đã nói với cô tôi sẽ giữ lời.
Tôi sống ở trong thương trường bao nhiêu năm đều lấy uy tín làm đầu.”.