Sau khi Bảo Bảo ra về thì Hàn Thương Mạnh ngắm bức tranh mà cậu bé vẻ một hồi rất lâu.
Hình như ông ta đang suy tính chuyện gì ở trong đầu mình.
“Cậu theo dõi hành tung của con bé đấy thật kỹ, và tìm hiểu thật kỹ giúp tôi sau khi ra nước ngoài con bé đã làm gì.”
Giọng điệu của ông rất điềm tĩnh, có vẻ như ông đã không quá bực tức khi nhắc đến Vũ Nhi nữa.
Sau khi về nhà thì vẫn như mọi khi, Hàn Thương Mạnh quan sát thật kỹ ở xung quanh và dẫn Bảo Bảo vô trong Phòng cậu bé, khóa chốt cửa lại và lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại khác.
Anh ấy bấm gọi điện cho Vũ Nhi.
“Mommy Bảo Bảo đây ạ.”
“Con nhớ Mommy lắm ạ.”
“Bảo Bảo ở bên cạnh ba có tốt không?”
“Dạ Ba ba chăm con tốt lắm ạ.
Ba Ba giống như mẹ vậy đó.”
“Bảo Bảo ở bên ba nhớ nghe lời ba nhé.”
“Dạ con biết rồi.
Mommy có khỏe không.
Bảo Bảo muốn gặp Mommy lắm.”
“Bảo Bảo ngoan nha.
Mommy và Ba ba sẽ tìm cách để gia đình mình được như trước.”
“Dạ Bảo Bảo hiểu rồi ạ.”
“Nhớ nghe lời Ba ba đấy Bảo Bảo.”
“Em cũng coi giữ gìn sức khỏe đi.
Anh có nhờ Trần Kiệt và Thiên Ngân hỗ trợ em thời gian tới.
Có chuyện gì em cứ gọi trực tiếp anh.
Anh sẽ tìm cố gắng tìm cách.”
Hàn Dương Phong cúp máy và cất điện thoại đi.
Anh ấy ôm Bảo Bảo vào trong lòng mình và xoa đầu cậu bé.
“Bảo Bảo phải chịu thiệt thòi rồi.”
Nói xong anh ta ra khỏi phòng để chuẩn bị bữa ăn, chỉ còn lại một mình Bảo Bảo ở trong phòng.
Cậu bé liền sử dụng máy tính mà Hàn Dương Phong cho cậu bé.
Cậu thao tác rất nhanh nhẹn.
Chăm chú vào cái máy tính.
“Bảo Bảo ra ăn cơm nào.”
“Dạ Bảo Bảo ra liền.”
Cả hai cùng dùng bữa tối với nhau, khuôn mặt ai cũng thể hiện lên nổi buồn.
Một người thì muốn cùng người mình yêu sống trọn đời bên nhau, cả hai cùng xây dựng một mái ấm.
Còn một người thì muốn có đầy đủ cả ba và mẹ.
Ở trong một nhà hàng bốn sao, Hàn Minh Nguyệt đang ngồi ở đấy đợi ai.
Cô ấy ngồi với tư thế rất hưởng thụ.
Như một con thú mới săn được một miếng mồi lớn vậy.
“Chào cô, tôi cùng với vợ sắp cưới đã đến rồi.
Mong cô thứ lỗi vì đã để cô đợi quá lâu.”
“Ngồi đi.
Tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
Thì ra là Thiên Vương, cô ấy gọi anh ta ra là để lên kế hoạch trả thù với Hàn Dương Phong.
Cả ba người cùng nhau dùng bữa, sau khi dùng bữa xong thì Hàn Minh Nguyệt bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
Sáng nay hợp đồng ký kết của anh với công ty đã xong cả rồi.
Hàn Dương Phong anh ta cũng có hỏi nhưng tôi đã giải quyết xong cả rồi.”
“Bây giờ anh nên tiếp tục kế hoạch của chúng ta, tạo sự tin tưởng đối với Hàn Dương Phong.
Vì dạo gần đây anh ấy rất là bận rộn với chuyện tình cảm cá nhân của anh ấy.”
“Để có được sự tin tưởng thì anh cứ hoàn thành tốt công việc của anh, tôi sẽ nói thêm vào để được sự tin tưởng này.”
Thiên Vương cứ gật đầu khi nghe Hàn Minh Nguyệt nói.
Sau khi nói xong thì Diệu Linh không khỏi tò mò về chuyện của Hàn Dương Phong và Vũ Nhi.
Cô ta không kiềm được miệng mình nên hỏi thẳng Minh Nguyệt.
“Hàn Dương Phong và Vũ Nhi, cả hai đang có chuyện gì à cô Minh Nguyệt.”
“Cô cũng biết Vũ Nhi à.”
“Cô ta không được lòng ba của tôi nên ông ấy đã cấm không cho Hàn Dương Phong tiếp tục cùng cô ấy.”
Diệu Nhi nghe được tin này liền mỉm cười.
Cô ta rất đắc ý với chuyện này khi xảy ra với Vũ Nhi.
Cả hai rồi đi trước.
Giờ đây trong nhà hàng chỉ còn lại một mình Minh Nguyệt, cô ta vẫn chưa về.
Hình như đang ngồi ở đây đợi ai đó.
Từ xa tiến lại gần bàn của cô đó là một ông già cũng phải ngang tuổi ba của cô.
Tướng đi cũng rất nhanh nhẹn.
“Chú Cường.
Mời chú ngồi.”
“Hôm nay cô mời tôi đến đây có việc gì?”
“Con biết được chú đã theo ba rất nhiều năm, tuy hai người không cùng quan điểm với nhau nhưng chú chưa bao giờ phản bội ba con.
Con xin kính chú.”
“Cô đi thẳng vào vấn đề đi.
Nếu nói tôi bán đứng ông ấy thì không bao giờ có chuyện đó.”
“Không.
Sao chú nói như vậy.
Con có cái này muốn cho chú xem.
Chú xem xong rồi mình đi vào vấn đề.”
Minh Nguyệt đưa điện thoại của cô ấy cho ông ta xem.
Ở trong điện thoại là hình ảnh đứa con trai cưng của ông ta đang dùng chất cấm, thác loạn cùng với các kiều nữ.
“Cô muốn gì.”
“Không không.
Chú đừng vội.
Còn nữa.”
Minh Nguyệt đưa tiếp cho ông ta xem đoạn video mà con trai ông ấy sau khi phê thuốc đã hiếp chết một cô gái.
Minh Nguyệt là một sát thủ hàng đầu của tổ chức thì những chuyện đe dọa hay nắm bắt tâm lý của đối phương cô thừa sức.
Sau khi đưa hai đoạn video này cho ông ta cô đã biết mình đang nắm cán dao, chỉ cần cô ấy đâm thì ông ta sẽ chết.
Do đó cô bắt đầu cao giọng với ông ta hơn.
“Chú Cường.
Con chỉ có một yêu cầu nhỏ này với chú thôi.”
“Chú phải giúp con mọi cách đá Hàn Dương Phong khỏi cái vị trí mà anh ta đang ngồi.”
“Chú làm được chứ.”
“Nếu chú không làm được thì chú biết rồi đó.
Sự thật nên để cho mọi người cùng biết chứ không thể chỉ dừng lại ở chú cháu mình.”
Minh Nguyệt nhìn thằng vào ông Cường và mỉm cười.
Cô biết chắc rằng ông ta sẽ phải đồng ý với mình thôi vì ông ta chỉ có một mình thằng con trai này thôi.
“Nếu không còn chuyện gì thì chú có thể về với con trai chú rồi.
Dặn nó chơi ít thôi.
Biết ăn thì cũng phải biết lau miệng chứ đừng để ba mình lau giúp mãi.”
Ông ta nghe được liền đứng dậy ra về.
Bây giờ cô ta đứng dậy, vẻ mặt rất vui vẻ.
Cô ấy gần như đã sắp đạt được mục đích của mình.
Sau khi bước chân ra khỏi nhà hàng thì cô ta liền liên hệ với những người bạn của mình để cùng đi vũ trường.
Vũ Nhi và ba cô ấy cuối cùng của đã trở về căn hộ của cô ấy.
Phòng của Bảo Bảo bây giờ tạm thời để cho Diệp Long Vũ nghỉ ngơi.
Cô cũng rất cảm ơn vì khoảng thời gian qua Trần Vương đã giúp đỡ cô ấy.
Cô cảm ơn vì Trần Vương đã luôn bên cạnh những lúc cô gặp rắc rối.
Nhưng trong lòng của cô chỉ có gia đình của cô ấy thôi.
Để tránh hiểu lầm nên cô ấy đã mời Trần Vương ngồi lại để nói rõ với anh ấy..