Thiên Ngân vừa nghe được thông tin từ Trần Kiệt cô đã buồn rầu rồi tắt máy.
Trần Kiệt rất lo lắng cho Thiên Ngân nhưng anh không biết phải làm thế nào.
“Thiên Ngân, anh phải làm sao để có thể bên cạnh em lúc này đây?”
“Trần Kiệt mày đúng là một thằng đàn ông vô dụng mà.”
Thiên Ngân ngồi một mình trong phòng bệnh.
Cô không biết làm gì ngoài khóc lóc rồi buồn rầu.
“Thiên Ngân, nếu Hàn Dương Phong đã tìm thấy được người mà anh ấy yêu thì cũng nên buông bỏ đi.”
“Thứ gì của mình sẽ là của mình, cố gắng tranh giành thì cũng sẽ của người khác thôi.”
“Hàn Dương Phong anh phải thật hạnh phúc với những gì anh đã chọn.”
Thiên Ngân không suy nghĩ linh tinh nữa.
Cô bắt xe đi về nhà.
Biệt thự họ Hàn.
Hàn Thương Mạnh đang ngồi uống trà đọc báo thì thấy Hàn Dương Phong gương mặt lạnh tanh đi vào trong nhà.
“Sao mày về rồi? Con bé Thiên Ngân đâu?”
“Ba, tại sao lại giấu con chuyện của bảy năm trước?”
“Sự việc xảy ra bảy năm trước là chuyện gì? Có gì mà tao phải giấu mày?”
“Bảy năm trước có gì xảy ra, ba là người biết rõ nhất.
Tại sao ba lại làm như vậy?”
“Mà sao mày lại hỏi chuyện bảy năm trước.
Mày không lo sức khỏe của mày mà còn quan tâm những chuyện đã qua làm gì?”
“Sức khỏe của con.
Con tự biết.
Thứ còn cần biết nhất lúc này là chuyện của bảy năm trước.
Có phải ba đã nhúng tay mình vào rồi không?”
“Tao còn không nhớ nổi bảy năm trước là vụ gì? Chỉ nhớ mày nhập viện hôn mê rất lâu.
Tao và Minh Nguyệt đã xử lý những công việc khi mày nhập viện.”
“Chỉ mỗi chuyện đó thôi đúng không?”
“Tao chỉ biết bao nhiêu đó.
Mày còn muốn biết gì thêm sao?”
“Cảm ơn ba.
Con có việc phải đi trước.”
Hàn Dương Phong nói xong liền ra ngoài và gọi Trần Kiệt.
“Trần Kiệt cậu đang đâu đấy.
Tôi cần sự trợ giúp từ cậu.”
“Cậu cần gì? Cậu hãy giữ bí mật giúp tôi chuyện Vũ Nhi và Bảo Bảo.
Vì hiện tại bây giờ chưa phải lúc để tiết lộ chuyện này.”
“Tôi hiểu rồi.
Cậu có dự tính gì với cô ấy và Bảo Bảo chưa?”
“Hiện tại tôi cần hạn chế không cho ai biết thân phân của mẹ con cô ấy.”
“Tôi… tôi….”
“Cậu đã nói với ai rồi sao?”
“Tôi đã lỡ nói với Thiên Ngân về chuyện của cậu.”
“Thế cô ấy phản ứng thế nào?”
“Tôi chỉ thấy cô ấy im lặng ra về với vẻ mặt rất u sầu.”
“Cậu thật là.
Không kín miệng gì cả.”
Nói xong Hàn Dương Phong cúp máy vội liền gọi cho Thiên Ngân.
“Thiên Ngân à? Em có đó không?”
Giọng Thiên Ngân nghẹn ngạo, vừa khóc vừa đáp lại Hàn Dương Phong.
“Em nghe đây.
Anh có chuyện gì à?”
“Hiện tại em đang ở đâu? Anh sẽ qua liền.
Anh có chuyện quan trọng cần nói với em.”
“Chuyện quan trọng của anh là chuyện anh, Vũ Nhi, Bảo Bảo à.”
“Tại sao em lại biết.”
“Không có người phụ nữ nào lại không điều tra người con gái bên cạnh người yêu mình cả.
Với lại Trần Kiệt cũng đã nói với em.”
“Nếu em biết thì tốt quá.
Anh tình nói với em để xem ý em thế nào?”
“Anh nói đi.”
“Hay là chúng ta hủy hôn lễ này đi.
Nếu cố chấp thì cả hai cũng sẽ không hạnh phúc đâu.”
“Anh thật sự yêu Vũ Nhi chứ? Hay chỉ vì Bảo Bảo, chính xác hơn là chỉ vì trách nhiệm mà anh hủy hôn lễ này.”
“Không.
Anh là vì cả hai.
Vì anh thích Vũ Nhi, vì anh muốn bù đắp cho mẹ con cô ấy và quan trọng nhất vì ở bên cô ấy và Bảo Bảo anh có cảm giác đây là một gia đình.”
“Nếu anh nói vậy thì em cố níu cũng chỉ thêm đau.
Em chúc hai người hạnh phúc.”
“Vậy em tính sao về ba anh và ba em.”
“Em đã có cách của em nhưng em cần anh trợ giúp.”
“Em cứ nói đi.
Anh sẽ giúp em hết sức có thể.”
“Em mượn Trần Kiệt vài hôm nhé.”
“Chuyện gì chứ chuyện đó đơn giản.
Anh cảm ơn em trước nhé.”
Thiên Ngân cúp máy sau đó liên hệ với Trần Kiệt.
Còn về Hàn Dương Phong anh ta liên trở về nhà riêng của mình.
Trong căn phòng nhỏ ở nhà Vũ Nhi.
“Vũ Nhi à.
Hàn Dương Phong tìm em có chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu anh.”
“Bình thường anh ta cũng đến tìm em ngoài giờ làm việc như thế này à?”
“Không anh.”.
Tì???? t????u????ệ???? ha???? tại ﹢ T????????????T????u ????e????.???????? ﹢
“Đã tan làm rồi mà chuyện gì có thể đến vào giờ này chứ.”
Trước lời gặng hỏi của Trần Vương, Vũ Nhi đứng lên kiếm cớ là gọt trái cây để bỏ đi.
“Chú Trần Vương ơi.”
“Sao thế Bảo Bảo?”
“Chú với mẹ con là người yêu với nhau đúng chứ?”
“Sao con hỏi thế?”
Trần Vương cười thầm.
Có khi Bảo Bảo đã thích mình rồi.
Mình sẽ có cơ hội đến với Vũ Nhi thông qua Bảo Bảo rồi.
“Tại con thấy chú cứ hỏi mẹ hoài về chuyện của chú Phong.”
Trần Vương liền bị cậu nhóc Bảo Bảo này dập tắt đi ý tưởng đó liền.
Quả là một đứa trẻ thông minh.
“Chú chỉ tò mò tại sao ngoài giờ làm việc mà sếp của mẹ lại đến tìm mẹ con thôi.”
“Dạ.
Sắp tới có hoạt động tham gia cần phụ huynh của học sinh đó ạ.”
“Vậy để chú đi cùng mẹ con nhé.”
“Dạ con cảm ơn chú.
Nhưng mà chú Phong đã nhận lời sẽ giúp con rồi.”
Trần Vương đang cảm thấy rằng có vẻ là Bảo Bảo đã thích Hàn Dương Phong hơn mình rồi.
“Con nói gì với chú Trần Vương thế.
Ăn cam đi này.
Món con thích này.”
“Dạ con cảm ơn mẹ.”
“Thôi cũng trễ rồi.
Cảm ơn anh vì những món quà cho Bảo Bảo.”
Vũ Nhi đang mời khéo Trần Vương về.
Người như Trần Vương cũng đủ tinh tế hiểu được cô ấy muốn gì.
“Thôi anh về nhé.”
“Chú đi nhé Bảo Bảo.
Hôm sau lại gặp con tiếp.”
Sau khi Trần Vương rời đi thì Vũ Nhi cùng Bảo Bảo dọn dẹp và vào trong phòng Bảo Bảo như mọi khi.
“Mẹ ơi.”
“Sao đấy bảo bối của mẹ.”
“Con hỏi mẹ cái này nhé.”
“Sao đấy.
Nghiệm trọng rồi à?”
“Mẹ có thích chú Phong không?”
“Tại sao con hỏi mẹ như thế? Mẹ với chú ấy chỉ là cấp dưới và cấp trên thôi.”
“Tại con thấy được chú ấy hình như rất thích mẹ đấy.”
“Con còn nhỏ mà.
Chuyện tình cảm không như con nghĩ đâu.”
“Chú Phong không thích mẹ thì tại sao nhận lời đi tham gia hoạt động cùng con và mẹ làm gì? Chú ấy có rất nhiều việc cần xử lý mà.”
“Thôi tuổi con là lo học lo ăn cho nhiều vào.
Chứ đừng bận tâm những chuyện đó.”
Vũ Nhi ngồi suy nghĩ, sâu kết những chuyện xảy ra.
“Tại sao anh ấy bị thương như vậy rồi mà lại chạy đến tìm mình.”
“Lúc nảy mình làm vậy có đúng hay không?”
“Mà thôi.
Dù gì anh ta cũng đâu có nhớ mình là ai.
Làm vậy là rất đúng.
Anh ta cũng có hôn thê rồi, họ lại còn sắp đám cưới.”
Sau khi nghe Bảo Bảo nói thì Vũ Nhi cũng suy nghĩ rất nhiều về Hàn Dương Phong..