Diệp Vũ Nhi và Hàn Dương Phong, hai người lời qua tiếng lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng len lỏi qua từng khe cửa chíu rọi vào mặt cô.
Diệp Vũ Nhi trở người sang bên trái thì thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình vẫn còn đang say sưa ngủ.
Thú thật hôm qua Vũ Nhi uống say nên chẳng thể nhớ được đêm qua cô ấy đã làm những hành động điên rồ gì.
“Ai chết tiệt! Hôm qua mình đã làm chuyện gì vậy chứ? Vũ Nhi mày điên rồi!”
Diệp Vũ Nhi vội vàng ngồi dậy nhặt những bộ quần áo vương vãi khắp sàn nhà kia.
Nhưng trước mắt cô không phải là quần áo mà là những mảnh vụn của quần áo do anh ta xé tan tành trong lúc đêm hôm qua.
Cô rất tức giận.
Sao anh ta có thể nôn nóng đến mức xé tan tành quần áo như thế? Hay là đã quá lâu rồi anh ta chưa được động vào phụ nữ nên anh ta thèm khác như vậy? Dù cho là như vậy thì cũng không nên nôn nóng vậy chứ.
Loại người như anh ta chẳng khác gì thú đội lốt người cả.
Thật là kinh tởm!
Cô vừa tức giận vừa lấy đồ của quầy bar đã chuẩn bị sẵn đi vào nhà tắm.
Trong phòng tắm có một chiếc gương rất to.
Trong lúc tắm, cô tiện ngắm mình trong gương một chút.
Nhưng hôm nay sao trên người lại toàn là những vết đỏ như thế kia? Thì ra tên khốn vừa rồi là người gây ra những dấu hôn nhỏ trên người cô.
Dù chỉ cử động nhẹ thôi cơn đau ở giữa hai chân đau thắt đến giữa lưng làm cô vô cùng đau mà tuôn ra nước mắt.
Cô nén cơn đau.
Tắm thật nhanh để còn thoát ra khỏi nơi này.
Một lúc sau.
Diệp Vũ Nhi lấy tạm bộ đồ mà quán đã chuẩn bị sẵn để trong tủ mặc tạm rồi bước ra ngoài.
Tuy là đồ của quán bar nhưng cũng không đến nỗi quá tệ mà không mặc được.
“Mặc tạm rồi rời khỏi đây nhanh vậy.
Mình còn phải tính sổ mụ Thiên Hà kia.”
Diệp Vũ Nhi vừa đứng vừa lẩm bẩm một mình.
Diệp Vũ Nhi đứng khựng người lại nhìn về hướng Hàn Dương Phong đang nằm ngủ.
Dù là đang nằm ngủ thôi người ngoài nhìn vào cũng đủ thấy gương mặt đẹp trai của anh.
Vẻ lạnh lùng toát lên gương mặt của anh cũng đúng thôi là người đứng đầu của công ty ai mà không có nét mặt lạnh lùng như anh ta chứ?
Ánh sáng của ánh nắng len lỏi làm cho anh ta đẹp lại càng đẹp tựa như bức tranh tuyệt mỹ của hoạ sĩ nổi tiếng vẽ vậy.
Diệp Vũ Nhi vội vàng đi tìm tờ giấy và cây bút rồi ghi dòng chữ:
“Đây là tiền bán thân của anh.
Đồ cầm thú! Bye! Mong không gặp lại anh.”
Diệp Vũ Nhi đặt tờ một trăm tệ kèm theo tờ giấy cô vừa viết lên bàn.
Cô quay người lại nhìn anh ta một lần nữa.
“Dù sao hắn ta cũng không tệ lắm.
Coi như vui vẻ vậy.”
Nói xong, cô quay người đi.
Cạch!
Tiếng cửa phòng mở ra.
Diệp Vũ Nhi mở cửa phòng rồi dứt khoát rời khỏi nơi này không một chút lưu luyến.
Trước sảnh khách sạn, Diệp Vũ Nhi đang tìm một chiếc taxi.
Đợi mãi cũng đã có một chiếc taxi.
“Đưa tôi đến khu ngoại ô của thành phố.”
“Được!”
Diệp Vũ Nhi trên đường về nhà hình ảnh của tên khốn kia liên tục xuất hiện trong đầu cô.
Cũng tại mụ dì ghẻ mà cô mới ra nông nỗi như vậy.
Mà nói đi nói lại dù sao tên khốn vừa rồi cũng hơn đám người mà mụ dì ghẻ đã bán cô.
Quay trở lại khách sạn.
Hàn Dương Phong lúc này anh ta mới dụi dụi mắt tỉnh dậy.
“Cô gái kia đâu rồi?”
Hàn Dương Phong nhớ lại cảnh tượng tối qua hai người quấn quýt nhau mà không tài nào kiềm chế được.
Vật nhỏ của anh ta lại thấp thoáng sau lớp chăn kia.
Hàn Dương Phong nhìn bên bàn thì thấy tờ một trăm tệ và kèm theo tờ giấy mà Vũ Nhi đã viết lúc nãy.
Hàn Dương Phong hai mặt đỏ bừng, đôi con ngươi sâu thẳm của anh như muốn nuốt chửng Vũ Nhi.
“Ai cho cô dám xem thường tôi như vậy?”
Ngay sau đó, anh châm một điếu thuốc.
Anh chậm rãi nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ hé đôi môi mỏng, thở ra một vòng khói mờ ảo.
Sao lại thành như vậy?
Rõ ràng là tối qua, anh ta là người đã mua cô gái đó với giá một triệu tệ.
Hai người bọn họ quấn quýt nhau cả đêm không rời.
Mà trong khoảnh khắc vừa rồi, anh ta vô cùng tức giận khi thấy một trăm tệ và tờ giấy cô ấy đã đặt trên bàn trước khi rời đi.
Một trăm tệ...!
Trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng đêm qua.
Anh lại có cảm giác thèm thuồng nhưng cô gái kia đã biến mất lại còn chọc giận anh.
“Tôi thề nhất định tôi sẽ tìm ra được cô bằng mọi cách.”
“Cô hãy chờ đó.”
Hàn Dương Phong hai mắt đỏ bừng hiện rõ những tia máu, gương mặt trông rất hung tợn như thể tìm được cô gái ấy anh ta sẽ băm cô ta thành trăm mảnh sau đó sẽ cắn xé ngấu nghiến thân thể cô ta vậy.
Hàn Dương Phong đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lại rời đi khỏi nơi này.
“Đến Hoả Diệm đón tôi.”
“Được! Thưa tổng giám đốc.”
Trợ lý Trần Kiệt của anh nhanh chóng đưa xe đến đón.
Một lúc sau.
Chiếc xe sang trọng đã dừng trước cửa khách sạn.
Hàn Dương Phong lạnh lùng bước vào trong xe.
“Điều tra cho tôi cô gái tối qua là ai?”
“Được!”
Trần Kiệt vốn dĩ muốn mở miệng hỏi là cô gái ấy là ai mà phải điều tra.
Nhưng nhìn sắc mặt của Dương Phong anh ta chẳng dám hé miệng nửa lời.
Trên chiếc xe không ai nói tiếng nào.
Không khí trên xe vô cùng ngột ngạt khiến người khác nhìn vào thôi cũng đã thấy khó thở..