Từ lúc vào trong nhà hàng đến giờ, ngoại trừ lúc ăn ra thì những lúc còn lại ánh mắt Hàn Dương Phong không rời khỏi Diệp Vũ Nhi một giây một phút nào.
Trần Vương liếc nhìn thì bắt gặp được đôi con ngươi sâu thẳm kia đang nhìn về phía bọn họ.
Qua ánh mắt của Dương Phong, Trần Vương có thể cảm nhận được anh ta không vui khi thấy anh ngồi ăn thân mật với Vũ Nhi.
Anh đưa con ngươi sâu thẳm của mình đối diện với đôi mắt sâu hun hút kia của Hàn Dương Phong, hai người bọn họ không ai nhường ai.
Trần Vương tiện tay cầm ly rượu trên bàn giơ lên đưa về phía Hàn Dương Phong như thay cho lời chào hỏi tự nhiên.
Hàn Dương Phong không có chút hứng thú nhưng cũng phải giữ thể diện của mình trước đám đông.
Anh ta bưng ly rượu lên coi như là đáp lại sự chào hỏi vừa rồi của Trần Vương.
Vũ Nhi cúi đầu ăn để tránh né cảnh tượng Dương Phong và Trần Vương mời rượu nhau.
Sau khi Trần Vương mời rượu Dương Phong xong thì để ý thấy Vũ Nhi đang dùng bữa, anh vội vàng lấy khăn lau nhẹ đồ ăn dư ở mép miệng của Vũ Nhi, cử chỉ của anh rất ân cần như cái cách quan tâm người yêu mình vậy.
Vũ Nhi cảm nhận được đây là hành động quá thân mật làm cho cô mất tự nhiên và hơi ngượng ngùng.
Dương Phong thấy được cảnh này trong lòng rất tức giận nét mặt khó chịu.
Biết được Trần Vương đang nhằm khẳng định Vũ Nhi là người phụ nữ của anh ấy.
Vì Dương Phong luôn để mắt đến Vũ Nhi nên vị hôn thê của anh ấy nhìn theo hướng mà Dương Phong đang để ý cũng bắt gặp được hành động thân mật này của Vũ Nhi và Trần Vương và cho rằng đây là bạn trai bạn gái.
Vị hôn thê của anh ấy cũng muốn nhận được những hành động như vậy nên đã bảo với Dương Phong rằng:
“Anh đang nhìn gì ở bàn bên thế Dương Phong”
“À..
Anh chỉ đang quan sát xung quanh thì bất ngờ có người đàn ông bàn đối diện chào hỏi nên nâng ly rượu lên để đáp lễ thôi em.
Có gì à”
“Anh nhìn cặp đôi bên bàn đó mà xem.
Người đàn ông ấy rất ân cần chăm sóc cho người phụ nữ có vẻ anh ta rất quan tâm đến người phụ nữ của anh ta.”
“Ừm….
Anh cũng thấy rồi.
Nhưng ý em nói vậy là sao? Bảo anh không quan tâm đến em à?”
“Chưa bao giờ em nhận được sự quan tâm đó từ anh luôn á”
“Vậy bậy giờ em muốn sao đấy?”
“Anh còn phải hỏi em nữa hả? Anh không biết phải làm gì nữa sao? Em cũng muốn được như người phụ nữ đó.
Được ân cần chăm sóc như vậy sẽ thật hạnh phúc khi bên cạnh mình có người chăm lo từng chút một.”
“Được rồi để anh.
Em cứ ngồi yên đó.”
Vị hôn thê của anh ấy nhõng nhẽo muốn được sự quan tâm của anh ấy như cái cách mà Trần Vương đối với Vũ Nhi.
Nhưng bây giờ trong lòng Dương Phong cảm thấy trống rỗng, dường như suốt bao năm qua anh đang đi tìm kiếm một ai đó rất quan trọng với mình.
Nhìn Vũ Nhi anh có cảm giác rất quen thuộc và gần gũi.
Dương Phong và vị hôn thê của anh ấy tiếp tục dùng bữa.
Không khí bên bàn Vũ Nhi và Trần Vương rất lẫn lộn và phức tạp.
Được một lúc sau thì bữa ăn cũng đã kết thúc.
Trần Vương mới nảy sinh trong đầu một ý nghĩ và nói với Vũ Nhi rằng:
“Này đàn em, anh thấy hình như người đàn ông bàn bên đang để ý em?”
“Làm sao có chuyện đó được chứ đàn anh?”
“Hay mình giả vờ làm một cặp tình nhân để anh ta hết cái suy nghĩ tán tỉnh em không biết có được không em nhỉ?”
Vũ Nhi chỉ cười cười, cũng không hề bài xích, coi như giúp người làm niềm vui.
“Cho anh mượn bàn tay này một lát nhé!”
Trần Vương kéo ghế, đưa tay của mình nắm lấy bàn tay của Vũ Nhi và nói.
“Hôm nay anh đưa em về nhà an toàn.
Em chỉ việc bên cạnh anh và hãy thật thoải mái nhất có thể.”
Vũ Nhi và Trần Vương cùng nhau rời đi như một cặp tình nhận đang rất hạnh phúc sau khi dùng bữa với nhau xong.
Cô vừa đi vừa mỉm cười tỏa ra sự hạnh phúc với người đàn ông bên cạnh mình.
Điều này làm cho Dương Phong rất tức giận khi thấy được bộ dạng thân mật Vũ Nhi và Trần Vương.
Sau khi ra khỏi nhà hàng Trần Vương cảm thấy Dương Phong và Bảo Bảo có nét rất giống nhau nên nghi ngờ hai người có liên quan gì với nhau.
“Cho anh hỏi một chút chuyện nhé Vũ Nhi?”
“Dạ có chuyện gì vậy đàn anh?”
Vũ Nhi nghĩ rằng có thể sẽ hỏi chuyện của mình và Dương Phong.
“Vũ Nhi…..
Em có quen người đàn ông ngồi bàn đối diện không?”
“Nảy em có nói với anh rồi nhìn rất quen nhưng có thể người giống người.
Và em đã cố gắng nhớ nhưng em chắc rằng người này em không quen.
Chỉ là người giống người thôi anh.”
“Vậy em có quen biết ai giống anh ta à?”
“Bạn học cũ của em thôi anh.
Nhưng người đàn ông ấy là người lạ.
Vì bạn học cũ của em đã mất lâu rồi.”
“À.
Vậy anh đưa em về nhà với Bảo Bảo để hai mẹ con nghỉ ngơi và mai bắt đầu một ngày mới nhé.”
Vũ Nhi khôn khéo trả lời với Trần Vương và phủ nhận.
Cô giữ kín bí mật này với tất cả mọi người kể Trần Vương.
Nói xong Trần Vương đưa Vũ Nhi về nhưng trong đầu anh cảm thấy hai người hình như rất liên quan với nhau vì giữa Bảo Bảo và Dương Phong thật sự rất giống nhau.
Cài đặt.