Thanh Xuân Ấy Có Cậu

CHƯƠNG 9: THỜI GIAN ÍT ỎI, CẬU CÓ THỂ CHO TÔI YÊU MỘT LẦN ĐƯỢC KHÔNG? (1)


2 năm

trướctiếp

"Sao cậu lại xuống đây đánh răng rửa mặt?" Hạ Dương Thù nhìn Lý Tân Ý vẫn còn đang mặc đồ ngủ.

Trên lầu không có kem đánh răng." Lý Tân Ý trả lời một cách mơ hồ, cầm bàn chải đánh răng của mình. Hạ Dương Thù liếc cậu một cái.

"Cậu quên mất rằng hôm nay cậu sẽ đi thi violin cấp 8 hả?" Lý Tân Ý sững sờ một lúc mới nhận ra, nhanh chóng lấy nước súc miệng, vội vàng lên lầu thay quần áo.

"Hạ Dương Thù, sao cậu không nói với tôi sớm hơn, hôm nay cậu không phải cũng thi piano sao?"

"Đúng vậy."

"Cậu thi cấp mấy vậy?"

"Giống như cậu vậy."

Chỉ nghe thấy cuộc nói chuyện vội vàng của hai người họ và giọng nói hỗn loạn trong nhà, Hứa Phong chậm rãi đánh răng, nhổ ra nước trong miệng, lấy khăn lau khóe miệng rồi cười bất lực.

"Hai con người bá đạo."

"Hứa Phong, chúng tôi đi trước nha." Lý Tân Ý và Hạ Dương Thù vội vàng xỏ giày vào.

"Ừm, lát nữa tôi sẽ đến tìm hai người sau." Ngay khi giọng nói của Hứa Phong vang lên, cả hai đã bỏ chạy không tung tích.

"Ây, hai người đã hoàn thành bài thi chưa?" Hứa Phong nhìn thoáng qua liền tìm thấy Lý Tân Ý trong đám đông.

"Ừm, tôi đã thi xong rồi, Hạ Dương Thù còn chưa thi." Lý Tân Ý nhìn Hạ Dương Thù đang ăn ở phía sau anh ấy.

"Dương Thù, không ngờ đến cả chuyện đi thi lớn như vậy cậu cũng quên. Cũng may là cậu đã mời tớ đi cùng cậu đi thi, nếu không, cậu đã trượt mất rồi." Dương Chỉ Y nhìn Hạ Dương Thù đang ăn không có giữ chút hình tượng nào.

"Hehe, bởi vì thi cùng với Lý Tân Ý, tớ nghĩ cậu ấy có thể nhớ, thì tớ chắc chắn nhớ, nhưng không ngờ cậu ấy lại không đáng tin cậy như vậy, nhưng cậu đáng tin cậy hơn nhiều, Chỉ Y." Hạ Dương Thù cười dễ thương.

"Mau ăn, ăn có bữa sáng cũng lâu như vậy nữa." Lý Tân Ý nhìn Hạ Dương Thù cười ngốc.

"Lát nữa vào trong chắc mùi bánh sẽ làm cho các giáo viên ngất xỉu."

"Cắt." Hạ Dương Thù trợn mắt nhìn cậu ta rồi nhét nốt phần bánh còn lại vào miệng.

"Cậu ăn rồi sao? Tôi còn tưởng các cậu vội vàng đến mức không có thời gian ăn." Hứa Phong cầm đồ trong tay lên, "Xem ra mua đồ ăn sáng không có ích gì rồi."

"Có Chỉ Y ở đây, không phải lo lắng gì cả." Hạ Dương Thù ôm eo của Dương Chỉ Y, nụ cười trở nên khó hiểu.

"Nhưng mà, Chỉ Y, làm sao cậu biết tớ không có bữa sáng?"

"Lúc gọi điện thoại cho cậu nghe thấy giọng nói của cậu có vẻ hình như mới vừa tỉnh dậy."

"Ồ." Hạ Dương Thù mỉm cười, "Nhìn người ta đi, cậu làm quản gia hầu hạ chúng tôi, Hứa Phong, cậu thật sự nên học hỏi."

"Chuyện đó liên quan gì tới tôi? Mà này, tôi làm quản gia khi nào?"

"Trước mặt mỹ nữ đề bạt thăng chức cho cậu không phải là tốt sao? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu chỉ muốn làm người hầu hả?"

"Hừ!"

"Dương Thù, cố lên nha." Dương Chỉ Y đưa cho Hạ Dương Thù một chai nước.

"Hừ." Hạ Dương Thù uống nước xong, đưa cho Dương Chỉ Y.

"Vậy tôi đi đây."

"Ồ, nhân tiện, để tôi giới thiệu với cậu. Lý Tân Ý đột nhiên nhớ ra mình đang đứng giữ Hứa Phong và Dương Chỉ Y.

"Không cần, chúng tôi có quen biết." Hứa Phong nở nụ cười thân thiện.

"Đúng không, Dương Chỉ Y"

"Cứ gọi tôi là Chỉ Y." Dương Chỉ Y có chút ngại ngùng, nhưng cô ấy rất rất vui, cô ấy rất vui vì Hứa Phong chỉ gặp cô ấy một lần mà đã nhớ tên cô ấy, nhưng cô ấy không biết rằng Hạ Dương Thù thường nhắc đến điều cô trước mặt bọn họ, nên cái tên Dương Chỉ Y không xa lạ với Hứa Phong.

"Hai người từng gặp nhau rồi sao?"

"Đúng vậy, là ở phòng bệnh của em gái."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp