Thanh Xuân Ấy Có Cậu

CHƯƠNG 7: TÌNH YÊU LÀ SỰ MÊ TÍN THIÊN THỜI ĐỊA LỢI.(3)


2 năm

trướctiếp

"Có lẽ người ta chỉ không muốn để ý đến cậu, rồi qua loa nói sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau." Lý Tân Ý nói với vẻ ghen tuông.

"Đừng nói thẳng như vậy chứ." Hứa Phong xen vào, "Nhưng đó phải là sự thật."

"Cậu còn thẳng thắn hơn." Hạ Dương Thù trợn mắt nhìn Hứa Phong.

"Không được phép nói những lời vô cớ như vậy."

Lý Tân Ý đưa mắt nhìn Hứa Phong không muốn vì Dịch Thiên mà cãi nhau với Hạ Dương Thù.

Từ Phong cũng ngầm hiểu ánh mắt của Lý Tân Ý, "Em gái, cậu và Dịch Thiên gặp nhau trong buổi hội hữu nghị năm hai trung học, đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng cậu không học cùng trường, làm sao biết cậu ấy đã có bạn gái chưa? Hoặc là, có thể trước đây hoàn cảnh không có, nhưng nếu bây giờ cậu ấy có người khác rồi thì sao? Bởi vì tôi nhớ khi cậu ấy còn là học sinh năm nhất, cậu ấy thường gọi điện nhắn tin cho cậu, bây giờ lại phớt lờ cậu." Hứa Phong nhìn Hạ Dương Thù đang im lặng, "Cậu chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy?"

"Tôi tin anh ấy." Hạ Dương Thù trả lời sau khi im lặng một lúc.

"Nhưng sự thật đang ở trong tầm mắt, sự thay đổi của cậu ta không đủ khiến cậu nghi ngờ sao?"

"Nếu như bạn gái cậu nghi ngờ cậu thì cậu sẽ cảm thấy như thế nào?" Hạ Dương Thù hùng hổ hỏi.

“Tôi không có bạn gái.” Từ Phong nhún vai.

"Có lẽ, đây là tình yêu. Không có lý do gì để yêu, và không biết lấy đâu ra niềm tin ấy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy, nghe giọng nói của anh ấy, sẽ cảm thấy hạnh phúc từ sâu thẳm trái tim mình." Niềm hạnh phúc trên khuôn mặt của Hạ Dương Thù.

"Có cần khoa trương vậy không?" Lý Tân Ý tỏ vẻ khinh thường.

"Các cậu còn nhỏ không hiểu chuyện." Hạ Dương Thù ngồi dậy vỗ vai hai người bọn họ.

"Chúng tôi không muốn nghe người nhỏ tuổi nhất như cậu nói." Hai người bọn họ nghiêng người nhìn Hạ Dương Thù đang vỗ vai, Nngồi nghiêng người về phía trước, chống hai tay xuống giường.

"Cắt." Hạ Dương Thù không quan tâm, "Hai người chưa nghe nói qua sao? Tình yêu là sự mê tín thiên thời địa lợi.

"Chưa nghe."

"Ai nói vậy?"

"Lưu Nhược Anh đó!" Hạ Dương Thù lại nằm xuống.

"Thực sự tin vào chuyện mê tín." Hứa Phong ngồi thẳng người.

"Mê tín, mê tín, có nghĩa là mê rồi đành phải tin."

"Chính vì những người như cậu nên là Marx mới tức chết." Lý Tân Ý

"Marx ông ấy chết vì mệt hiểu không?"

"Được rồi, ông ấy bị những người như cậu làm mệt chết được chưa."

"Vậy thì đó là vinh hạnh của ông ấy." Hạ Dương Thù lại nhấc điện thoại, mong Dịch Thiên gửi tin nhắn càng sớm càng tốt.

"Cắt! Có chơi nữa không đây?" Lý Tân Ý nói không lại cậu ấy, đành phải bỏ qua chủ đề này.

"Đừng chơi nữa, nếu chơi nữa, Hứa Phong kiếp sau cũng phải nhận thua chúng ta."

Hứa Phong làm mặt quỷ bước xuống giường, "Vậy được thôi, đi ngủ, ngủ ngon." Sau đó, rồi ngôi nhà im lặng vang lên tiếng của Hứa Phong từ từ nhỏ đi bước xuống lầu.

(Giải thích cách bố trí của ngôi nhà: Ngôi nhà nhỏ này có ba tầng, có một khu vườn nhỏ khi cửa bước vào. Tầng một là nhà bếp, phòng ăn, phòng khách, ban công ngoài trời, phòng vệ sinh và một phòng ngủ, Hứa Phong ngủ ở đó; tầng hai là hai phòng ngủ, một phòng vệ sinh, một phòng sách và một phòng khách, mặc dù đây là nhà của Lý Tân Ý, Hạ Dương Thù sống trong phòng ngủ chính với ban công lớn; tầng ba là tầng gác mái, căn nhà bên cạnh của Hạ Dương Thù cũng có cách bài trí giống như căn này, vì vậy tiền thuê nhà cho nuôi thêm Hứa Phong vẫn còn dư dả.)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp