"Chỉ Y hình như có chuyện gì đó trong lòng." Hạ Dương Thù đột nhiên nói.
"Có phải là cô gái ở phòng bệnh trước đây không?" Hứa Phong hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Dương Thù đáp.
"Hôm nay cảm thấy cậu ấy rất kỳ lạ."
"Ê này, đúng rồi, Hứa Phong, hình như có một bức thư vẫn chưa đưa cho cậu, từ tuần trước." Lý Tân Ý đút hai tay vào túi quần nhìn thẳng về phía trước, thu hút sự chú ý của các bạn nữ.
"Này này, tôi nói chứ, nếu đó là một bức thư quan trọng thì sao?! Bây giờ cậu mới nói với tôi." Hứa Phong bước tới gần cậu ta, đối mặt với cậu ra rồi lại lùi về phía sau.
"Chắc là không đến mức đó đâu." Không một chút nghĩ ngợi rằng mọi chuyện có thể nghiêm trọng đến mức độ đó.
"Lúc về lấy thì lấy cho tôi xem ngay."
"Ừm, nếu vẫn không tìm thấy thì sao?"
"Tôi..." Từ Phong hoàn toàn không nói nên lời, sau đó nhìn Hạ Dương Thù đang nghịch điện thoại di động, "Cái gì? Cậu lại nhắn tin cho người yêu à?"
"Ừ." Hạ Dương Thù không chút do dự đáp lại.
Lý Tân Ý liếc nhìn Hạ Dương Thù, tuy không nói ra nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Em gái này, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cậu ta, cậu ta cũng không trả lời lại bao nhiêu, có đáng không?"
"Cái gì mà có đáng không? Người ta bận không có thời gian trả lời lại tin nhắn là chuyện rất bình thường."
Nhiều khi, chúng ta luôn có thể tìm ra nhiều lý do khác nhau để giúp đối phương lừa dối chính mình, thuyết phục bản thân, và thường thì chúng ta có thể thành công, cũng chỉ vì chúng ta yêu nhau quá sâu đậm. Sau khi gửi tin nhắn, Lý tiểu quỷ cất điện thoại vào túi xách, ngẩng đầu nhìn thấy một cửa hàng, vì vậy hai mắt dán chặt trên đó.
"Tiểu Thù, nhìn thấy gì vậy."
"Trò chơi ghép hình đó đẹp quá."
Theo ánh mắt của Hạ Dương Thù, trên cửa kính của cửa hàng có một bức tranh trên nền biển, ánh hoàng hôn làm cho hình dáng của một gia đình ba người rất dài, rất đẹp, trên hình ba người đầu rất ấm áp và vui vẻ. Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Dương Thù như vậy, Lý Tân Ý biết cô lại nghĩ đến bố mẹ mình, Hạ Dương Thù hiếm khi gặp được bố mẹ. Ở tuổi của họ, nhiều đứa trẻ không muốn bố mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Hạ Dương Thù không thể hiểu được cảm giác đó. Thật tuyệt vời biết bao khi bố mẹ ở bên cạnh mình, tại sao những đứa trẻ sống trong hạnh phúc mà lại không biết hưởng thụ? Mặc dù Lý Tân Ý hiếm khi nhìn thấy bố mẹ của mình, nhưng ít nhất cậu ấy đã có bà của mình ở bên cạnh, mặc dù bà nội đối với Hạ Dương Thù còn tốt hơn đối với Lý Tân Ý nhưng trong thâm tâm Hạ Dương Thù hiểu rằng, đó không phải là bà nội ruột của mình. Còn có Lý Tân Ý, mặc dù coi như anh ruột của mình, nhưng dù sao thì cũng không phải vậy. Rốt cuộc thì Hạ Dương Thù mong muốn một người thân như thế nào?
"Hạ Dương Thù." Lý Tân Ý gọi một tiếng.
"Cái gì?"
"Tớ luôn là người thân của cậu." Lý Tân Ý luôn dành cho cô sự dịu dàng của cả thế giới.
"Ừ~~" Hạ Dương Thù bịt chặt miệng, nước mắt lưng tròng, "Tân Nhất là người tốt nhất trên đời này." Vì vậy, cô ấy nhào vào vòng tay của Lý Tân Ý và sụt xịt.
Vẻ mặt Lý Tân Ý tràn đầy yêu thương, anh xoa đầu Hạ Dương Thù, “Được rồi, về nhà thôi."
"Ừm."
Hứa Phong nhìn bóng lưng của hai người họ, và lắc đầu thờ ơ.
"Hứa Phong, đi mua bộ ghép hình đó đi.” Lý Tân Ý chỉ về phía đối diện của con đường.
"Tại sao tôi phải đi?!"
"Cậu có ý kiến gì về việc ở trong nhà chúng tôi nhưng không trả tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt không?” Lý Tân Ý ngây người nhìn Hứa Phong.
"Ể~~"
Thấy Hứa Phong không có ý định phản bác nữa, Lý Tân Ý quay người rời đi cùng Hạ Dương Thù, thậm chí còn hét lên, đi chợ mua ít đồ ăn, không có ai ở nhà.
"Này! Cậu sao có thể quá đáng như thế!" Hứa Phong tức giận hét lên, đáng thương, một cơn gió lướt qua, không ai quan tâm.
"Tân Ý, tên đó giỏi sai người thật đấy, chỉ là ở nhờ thôi, không trả tiền nhà thì sao? Tất cả việc nhà đều là tôi làm! Hơn nữa làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nuôi một tý thì có làm sao?" Hứa Phong bước đến khu biệt thự với một túi lớn trong tay.
Bố mẹ của Lý Tân Ý và Hạ Dương Thù đều mua một căn nhà gỗ nhỏ trong khu biệt thự của thành phố, giống như ở khu phố cổ, họ cùng nhau mua. Bởi vì chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa Hạ Dương Thù là một cô gái sống trong một căn nhà lớn như vậy, có chút không an toàn, cho nên Hạ Dương Thù cho thuê nhà của mình, chuyển đến ở nhà của Lý Tân Ý. Sống cùng nhau như trước, và sự sắp xếp này là do bà nội ra lệnh trước khi bà qua đời. Trên thực tế, Lý Tân Ý và Hạ Dương Thù sẽ làm điều đó ngay cả khi bà không bảo làm như vậy. Về phần Hứa Phong, cậu ta có thể là một đại thiếu gia ở nhà, nhưng cậu ta đã bỏ nhà ra đi vì mâu thuẫn với gia đình, về mâu thuẫn cụ thể, Lý Tân Ý và Hạ Dương Thù không biết rõ, và họ cũng không hỏi nhiều, lúc đó Hứa Phong đang xách một túi hành lý nhỏ đi theo hai người bọn họ, họ cũng là bạn tốt nhiều năm, làm sao có thể từ chối.
"Hứa thiếu gia, sao cậu đi chậm vậy?" Lý Tân Ý nghe thấy âm các thanh mở cửa liền hỏi một tiếng.
"Chậm?! Cậu thử xem!" Hứa Phong thuận chân đóng cửa lại. "Em gái đâu? Không thể mua đồ chơi ghép hình cho cô ấy, nó đã được người khác đặt trước."
"Không phải chứ? !!!" Hạ Dương Thù nghe thấy ti không may từ lầu hai vội vàng xuống lầu đứng trước mặt Hứa Phong, "Cậu cái thằng này, chuyện đó cũng không làm được!"
"Em gái nhỏ, thứ lỗi cho tôi, người ta đã đặt trước rồi, còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn phải trả nhiều hơn giá ban đầu để mua lại từ tay người đó? Cái này quá ngông cuồng đúng không? Hơn nữa, tôi không có nhiều tiền như vậy, lại còn đang phải nhờ hai người nuôi, haizz, không đúng, đang làm việc, nhân công rẻ mạt, quá rẻ!" Hứa Phong cất đồ vào bếp.
Hoài niệm không phải là một cơn gió, một khi thổi qua, sẽ dừng lại. Hòi niệm là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Sau khi nghe Hứa Phong nói, Hạ Dương Thù rất thất vọng khi biết bức tranh thực sự không được mua lại, vì vậy hoài niệm đã lợi dụng sự trống trải và xâm chiếm trái tim cô một lần nữa. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ là khi nào? Hạ Dương Thù không thể nhớ rõ vì đã quá lâu. Đôi khi cô sẽ nghĩ rằng họ là những người thực sự độc ác, con cái của họ được giao cho nhà của người khác, họ thực sự yên tâm sao! Hạ Dương Thù ngồi xuống ghế sofa hai mắt thẫn thờ, rõ ràng muốn thứ gì đó, rõ ràng rất mong đợi, nhưng lại không thể có được, trên đời này còn có thứ gì đau khổ hơn là không có được thứ mình muốn?
"Ôi, mua về rồi, sao dễ bị lừa như vậy." Hứa Phong thấy Hạ Dương Thù mất hồn, không thể lừa dối thêm được nữa.
"Hả?" Hạ Dương Thù nhìn Hứa Phong, sững sờ một hồi, "Tưởng này vui vẻ sao? Hứa Phong, cậu thật quá đáng, tôi nói cho cậu biết, nếu sau này cậu lừa dối cảm xúc của tôi như thế này, tôi sẽ…"
"Thì sẽ làm sao?" Hứa Phong nhìn Hạ Dương Thù cả người tức giận, tự mãn cười hỏi.
"Không nói chuyện với cậu nữa, Dịch Thiên trả lời tin nhắn rồi." Hạ Dương Thù lắc lắc điện thoại trong tay, chạy lên lầu.
"Này~~" Hứa Phong nhìn bộ dáng đang nhảy dựng của Hạ Dương Thù, "Cắt! Lát nữa sẽ không gọi ăn cơm đâu nha!"
"Tùy."
"Cậu ấy đi đâu vậy?" Lý Tân Ý đi ra từ nhà bếp, trông rát đẹp trai với chiếc tạp dề.
"Bảo bối Dịch Thiên đã trả lời tin nhắn của cậu ấy, có lẽ đi gọi điện thoại."
"Ồ." Lý Tân Ý đáp nhẹ nhàng và quay trở lại nhà bếp. Hứa Phong nhìn cậu ấy, trong lòng thực sự rất đau khổ.
Có lẽ Lý Tân Ý thực sự không rõ là mình thích Hạ Dương Thù là tình cảm nam nữ, hay anh trai thích em gái mình, có thể đúng là như Hứa Phong nghĩ, chỉ là Lý Tân Ý không dám nói ra tình cảm thực sự trong lòng mình. Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, điều duy nhất rõ ràng mà chính là cậu ấy thực sự cảm thấy Hạ Dương Thù đang từng bước rời xa cậu ấy vì có sự can thiệp của Dịch Thiên.
"Tân Ý, ở lớp chúng tôi có quen không?" Hứa Phong đứng ở cửa phòng bếp, mặc dù Hứa Phong làm hết tất việc nhà, nhưng Lý Tân Ý phụ trách nấu ăn, chỉ vì lần đầu tiên Hứa Phong nấu ăn, Hạ Dương Thù tùy ý nói một câu, "Vẫn là Tân Nhất nấu ngon hơn."
"Không tệ, mặc dù cô chủ nhiệm không hài hước và thân thiện như Dương phu nhân, nhưng ít nhất cũng có hai người quen, cậu và thầy Dương." Lý Tân Ý cắt khoai tây một cách điêu luyện.
"Không ngờ thầy Dương dạy môn khoa học xã hội. Trường thật là biết sắp xếp để vợ chồng họ học cùng lớp."
"Nam nữ xứng đôi, công việc không mệt mỏi, và vì mối quan hệ của họ rất đặc biệt, nên sự hợp tác này càng dễ hiểu hơn."
"Ừ." Hứa Phong cầm lấy một củ khoai tây trên thớt và nghịch nó trong tay, "Tôi nghe nói từ những người bạn học của tôi từng học ở trường này, cả hai đều có tỷ lệ tập trung trong lớp rất cao. Cậu định thi vào đâu?"
"Chưa nghĩ tới." Lý Tân Ngư cầm lấy khoai tây từ trong tay Hứa Phong.
"Đã là học sinh năm hai trung học, chớp mắt đã là học sinh cuối cấp rồi. Cậu thậm chí không nghĩ về nó."
"Đến lúc đó thì hỏi Hạ Dương Thù."
"Cậu ấy học ban xã hội, cậu học ban tự nhiên, cùng học một trường đại học, một chút..."
"Vậy thì sao, chẳng sao cả."
"Tại sao lúc đầu không rủ em gái cùng học ban tự nhiên?"
"Cậu ấy không đạt điểm môn hóa. Tôi không thể ép buộc cậu ấy. Hơn nữa,..." Lý Tân Ý ngẩng đầu lên rồi đột ngột dừng lại, Từ Phong nhìn cậu ta và chờ nói tiếp, nhưng cậu ta không hề phản ứng, sau đó một lúc sau, cúi đầu tiếp tục công việc của mình, sau đó nói: "Thư của cậu ở ngăn kéo bên phải tủ TV."
Hứa Phong lập tức bị đuổi đi, cậu ta không nói nên lời và hoàn toàn bị Lý Tân Ý đánh bại, vì vậy cậu ta đành phải lấy bức thư của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT