Hạ Dương Thù không giỏi toán, đó là vấn đề chung của hầu hết các cô gái, tất nhiên, ngoại trừ Tiếu Hạ, Tiếu Hạ luôn giúp Hạ Dương Thù mô toán học. Bây giờ cô ấy không ở đây, nhiệm vụ đó là của Lý Tân Ý.

"Cậu thấy chưa, trên thực tế, góc này là góc vuông, vậy tam giác này là tam giác đều." Lý Tân Ý vẽ trên giấy, liếc nhìn Hạ Dương Thù, vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Này này, khó hiểu đến vậy sao?" Lý Tân Ý bất lực.

" Lúc thì thế này lúc thì thế kia càng làm cho tôi thấy phức tạp hơn." Hạ Dương Thù sắp phát điên rồi.

"Trước đó Tiếu Hạ giải thích một lát là tôi đã hiểu rồi, cậu quá ngu ngốc, giải thích cũng không rõ ràng."

"Tôi..." Lý Tân Ý cực kỳ oan ức.

"Tôi ngốc, cậu không ngốc, chuyện nhỏ như vậy cũng không hiểu được."

"Ây yo, cậu dám cãi lại phải không?" Hạ Dương Thu ngẩng đầu lên nhìn Lý Tân Ý

"Cậu có nghe không đây? Không phải nói cuối tuần này sẽ kiểm tra toán sao? Hơn nữa, kết quả kiểm tra môn toán của lớp các cậu là lần trước xếp thứ nhất từ dưới lên của toàn khối, giáo viên của các cậu rất, rất tức giận, với mức độ đó, nó giống như một quả mìn có thể được kích nổ bởi một cây kim. Đây không phải là lời lúc đầu của cậu sao?" Lý Tân Ý lạnh lùng nhìn Hạ Dương Thù.

"Cậu không sợ lần này cậu là cây kim đó sao?"

"Đó là lý do tại sao tôi nhờ cậu giúp tôi." Sự kiêu ngạo của Hạ Dương Thù biến mất không dấu vết, cô bỗng trở nên ngoan ngoãn, giáo viên dạy toán chính là người mà cô ấy không thích nhất, khi mới vào trung học, giáo viên dạy toán của họ chính là Dương Tử Cường, là chồng của Đường Dĩ Lâm, nhưng bây giờ thầy ấy không khoa học xã hội nữa, dưới sự hướng dẫn của Dương Tử Cường, môn toán của Hạ Dương Thù đã bắt đầu có một chút khởi sắc và bây giờ đã thay đổi giáo viên. Ngay lập tức rơi xuống vực thẳm, và giáo viên toán học họ Lưu này rất nghiêm khắc và lỗi thời, không có chút hài hước nào và luôn giữ vẻ mặt thẳng thắn cả ngày, Như thể tất cả mọi người đều nợ thầy ấy tiền. Chỉ cần thầy ấy ở đó, bầu không khí đó lập tức giảm đến mức không thở nổi.

Hạ Dương Thù trong lòng rất ghét thầy ấy, đối với bài kiểm tra này thầy ấy đã buông lời cay nghiệt.

"Học hành ở vấn đề thái đô, không tập trung thì muốn học giỏi cũng không được! Hơn nữa, các cô cậu là bạn học trong lớp cùng tập trung." Đây là câu cửa miệng của thầy ấy, tiếng phổ thông cực kỳ không đạt chuẩn.

"Nếu có bạn nào trượt kỳ thi này, thì chúng ta cùng chờ xem. Tôi không muốn môn toán trở thành môn học kìm hãm các cô cậu. Những môn toán mà tôi biết sẽ chỉ giúp cải thiện điểm số của mình." Những gì thầy ấy nói là chỉ thị của hoàng gia, và không ai trong lớp không tuân theo điều đó.

Vấn đề thái độ gì, cái gì mà nghiêm túc thì nhất định sẽ học tốt, Hạ Dương Thù chán ghét nhất những lời này, cô ấy trời sinh không có năng khiếu toán học, thật sự không phải lỗi của cô! Tuy nhiên, cô ấy thực sự sợ với kỳ thi này, cô ấy thường đạt 70 hoặc 80 điểm, thậm chí kỷ lục cao nhất là 89 cũng không bao giờ vượt qua giới hạn đó. Hơn nữa, thầy giáo này lại là một giáo viên điểm hình của việc, học sinh có điểm số sao sẽ đối xử tốt, học sinh có điểm số thấp sẽ đối xử không tốt, vừa hay Hạ Dương Thù lại thuộc nhóm học sinh điểm số không tốt, mỗi lần Hạ Dương Thù nghĩ đến việc thi trượt, lòng lại lạnh như tro nguội. Nhìn Hạ Dương Thù và Lý Tân Ý, Dương Chỉ Y tưởng tượng rằng đó là chính mình và Hứa Phong, mặc dù cô ấy là một học sinh xuất sắc trong mọi môn học. Tuy nhiên, cô không hiểu rằng nếu Hạ Dương Thù và Lý Tân Ý thân thiết như vậy, thì Hứa Phong sẽ không ghen sao? Tuy nhiên, Hạ Dương Thù luôn coi Lý Tân Ý như anh trai của mình, từ nhỏ cô đã lớn lên ở cùng một nhà, gọi bà nội của cậu ấy là bà nội, về tình huống này Dương Chỉ Y nghĩ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play