Khổng
Vũ đi đến cổng nhà máy, dây xích và ổ khóa trên cổng hàng rào đã hoen gỉ, nếu
không quan sát kỹ còn tưởng dây xích và ổ khóa là một.
Khi
đó, nhóm của Ngô Đại Lực phụ trách khóa cổng nên chìa khóa đương nhiên không nằm
trên người Khổng Vũ, bây giờ chỉ còn một cách duy nhất là đập khóa để phá khóa.
Khổng
Vũ nhìn xung quanh, nhặt một ống thép dài nửa mét từ dưới đất lên, tung lên để
xem chút sức nặng liền chuẩn bị dùng để phá khóa.
Sau
khi chuẩn bị tư thế xong, Khổng Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, trợn tròn mắt, lại
đặt ống thép xuống.
Nếu
sau khi đi ra ngoài gặp phải xác sống sau thì làm sao bây giờ?
Nếu
cánh cổng lớn bị phá hủy, sẽ không còn cái gì để ngăn chặn xác sống, cũng không
thể phát huy tác dụng bảo vệ.
Mặc
dù hành động hiện tại của họ có thể được coi là được ăn cả ngã về không, nhưng
họ vẫn phải chừa cho mình một đường lui, đây là lẽ thường tình cơ bản.
Trong
khi Khổng Vũ đang suy nghĩ trong khoảng thời gian trì hoãn này, Khổng Tường
Sinh và Khổng Tuyết đi bên cạnh cậu ta.
"Làm
sao vậy? Ổ khóa này không dễ phá hỏng sao?" Khổng Tuyết nhìn ổ khóa rỉ sét
hỏi.
"Cha!
Chị! Chúng ta ra ngoài là để sinh tồn, cũng không nhất định phải đập nồi dìm
thuyền liều chết đến cùng, được ăn cả ngã về không.
Ngộ
nhỡ bên ngoài đột nhiên gặp xác sống, chúng ta có thể rút lui. Tường nhà xưởng
chúng ta vừa cao vừa an toàn. Nếu ổ khóa và dây xích bị hỏng, lấy cái gì để chặn
cổng, em nghĩ leo tường còn đáng tin cậy hơn, tốn chút sức lực còn hơn là tự hủy
đường lui."
Hai
người Khổng Tuyết và Khổng Tư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.