Mục Mỹ Tình nói kế hoạch bỏ trốn này cho Trần Phi, Trần Phi nói rằng trong vòng 7 ngày hắn sẽ cùng với Nam Cung Cẩn lái xe tới đón cô. Mục Mỹ Tình suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tin tưởng Trần Phi, cô phân tích những hành động khác thường mấy ngày trước của Trần Phi, Mục Mỹ Tình nghĩ lại, cô cho rằng Trần Phi nhất định đã biết trước được điều gì đó, vậy nên khi Trần Phi quyết định tới đón cô chắc chắn cũng sẽ phải chuẩn bị một chút.

Y tá Tiểu Mỹ vẫn đang trốn ở dưới góc của bệ cửa sổ, sau khi đấu tranh dữ dội trong lòng, cô đột ngột đứng dậy, bước nhanh đến cửa, đặt một tay lên chốt cửa.

"Tiểu Mỹ! Cô định làm gì?" Mục Mỹ Tình kéo lấy tay của Tiểu Mỹ nhỏ giọng hỏi.

"Bác sĩ Mục, tôi đói quá! Tôi ... Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa! Hôm qua, tôi dùng WeChat để tìm kiếm những người gần đây, xác định được trong căn tin ở tầng 1 có người sống sót, chỗ của bọn họ có khoảng bảy tám người, có rất nhiều thức ăn, tôi nghĩ chúng ta nên đi đến căn tin để đợi trong lúc chờ cứu viện!”

Tâm trạng của Tiểu Mỹ suy sụp đến mức cô ấy chẳng thèm hạ thấp giọng khi nói chuyện nữa.

"Căn tin mặc dù có thức ăn, nhưng cô nghĩ chúng ta có thể toàn thây trên đường đi đến căn tin sao? Tôi đã quan sát tỉ mỉ và phân tích những người bị nhiễm bệnh này, tất cả những người bị họ cắn và cào đều sẽ trở nên giống như họ, cho dù chúng ta có may mắn đến được căn tin, nhưng nó ở dưới đất, nếu như cứu viện đến chúng ta cũng sẽ không thể biết, làm thế thì chúng ta có thể sẽ bỏ qua cơ hội được giải cứu!”

Mục Mỹ Tình vừa bình tĩnh phân tích, vừa ra sức an ủi tâm trạng của Tiểu Mỹ.

"Nhưng mà bác sĩ Mục, tôi đói! Tôi thực sự rất đói! Đêm qua tôi không thể ngủ được vì quá đói, cứ tiếp tục như vậy thì chưa biết cứu viện có đến hay không, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ phát điên lên vì đói mất, với lại ở bên dưới có nhiều người như vậy, mọi người tập hợp lại với nhau không chừng có thể sẽ nghĩ ra cách rời khỏi thì sao. Vị trí phòng khám bệnh của chúng ta rất gần với thang máy. Hôm qua, bác sĩ Vương ở tầng bảy đã dùng thang máy, thành công chạy trốn đến căn tin. Ông ấy nói với tôi rằng, thang máy số 3 có thể sử dụng được, bên trong không có những người bị nhiễm bệnh. Qua hai ngày chờ đợi, tôi đã đói đến mức không còn một chút sức lực nào nữa, tôi chỉ có thể ở đây chờ chết, bác sĩ Mục, chúng ta cùng nhau đi đi!"

Thái độ của Tiểu Mỹ kiên định lạ thường, thậm chí ngay cả Mục Mỹ Tình cũng có chút dao động trước lời nói của Tiểu Mỹ, nếu cô không hứa với Trần Phi sẽ đứng yên ở đây đợi hắn, hẳn là cô sẽ nghe theo lời đề nghị của Tiểu Mỹ.

Răng rắc...

Ngay khi Mục Mỹ Tình trong lòng còn đang rối bời, Tiểu Mỹ đã mở cửa rồi thò đầu ra ngoài, trong hành lang ngoại trừ đống hỗn độn và vết máu trên sàn ra thì không phát hiện người bị nhiễm bệnh nào.

Sắc mặt của Tiểu Mỹ vui mừng khôn xiết, cô thoát khỏi bàn tay của Mục Mỹ Tình lao ra khỏi phòng khám bệnh, chạy thật nhanh về phía thang máy, Mục Mỹ Tình kìm nén sự kích động, cô đã hứa với Trần Phi, thế nên cô không thể nuốt lời được!

Thang máy ở đoạn chỗ rẽ trong hành lang, khoảng mười giây sau khi Tiểu Mỹ bước vào, Mục Mỹ Tình nghe thấy tiếng thang máy mở, khi thang máy mở ra có tiếng bước chân dày đặc ở cầu thang cuối hành lang. Thông qua khe cửa, Mục Mỹ Tình nhìn thấy ít nhất có ba mươi mấy thây ma đang lao về phía thang máy, nhưng cô không nghe thấy tiếng hét của Tiểu Mỹ, điều này chứng tỏ Tiểu Mỹ đã vào thang máy thành công và đi đến căn tin dưới lòng đất.

Mục Mỹ Tình khóa cửa cẩn thận, ngồi trên ghế với vẻ mặt phức tạp. Có lẽ cô vừa bỏ lỡ một cơ hội...

Nhưng nghĩ đến lời căn dặn lặp đi lặp lại nhiều lần của Trần Phi, ánh mắt của Mục Mỹ Tình một lần nữa trở nên kiên định trở lại, cô nhất định phải tin Trần Phi!

Hiện tại trên người cô chỉ còn ba cái bánh quy và một gói khoai tây chiên, mặc dù cô đã đói đến mức không thể chịu được, nhưng nước trong bình đun vẫn còn đủ để cho cô uống thêm một lúc, Trần Phi đã hứa trong vòng bảy ngày sẽ đến đón cô, cho nên cô chỉ cần nhịn thêm ba ngày nữa là được, nếu như đến lúc đó Trần Phi không quay lại đón cô thì cô sẽ thử đi xuống căn tin dưới lòng đất, mặc dù sự thành công của Tiểu Mỹ phải cần rất nhiều may mắn nhưng ít ra điều đó cũng chứng minh cô cũng có tỷ lệ thành công.

........

Trần Phi từ tầng 12 xuống ăn một chút gì đó, sau đó hắn cùng với Nam Cung Cẩn lại đi ra ngoài, chuẩn bị tiếp tục dọn dẹp zombie ở các tầng khác, vì hắn còn phải đi đến bệnh viện để cứu Mục Mỹ Tình, thế nên hiện tại Trần Phi cần phải tăng tốc để hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt 50 thây ma, mở ra hệ thống thống trị thế giới.

Trần Phi không trực tiếp sử dụng chìa khóa vạn năng để đi thang máy lên các tầng khác, làm như vậy sẽ phải gánh chịu rủi ro kép, không chỉ cần cẩn thận với zombie ở ngoài hành lang, mà còn muốn phòng ngừa cửa cứu hỏa bị bao vây bởi thây ma nếu sau này cửa không đóng.

An toàn nhất vẫn là đi cầu thang bộ. Chỉ cần đóng cửa cứu hỏa trước, sau đó dọn dẹp các thây ma trong tầng, vậy thì cơ bản có thể đảm bảo an toàn của một tầng lầu, sau đó, có thể sử dụng thang máy để tạo ra tiếng động ở tầng an toàn để thu hút và giải tán những thây ma đang tụ tập, rồi nhân cơ hội này để đi lên các tầng khác từ cầu thang bộ.

Cách này tuy hơi rườm rà nhưng lại có hệ số an toàn cao nhất, trong một buổi chiều, Trần Phi và Nam Cung Cẩn đã dọn dẹp từ tầng 7 lên đến tầng 15. Trần Phi đã đem toàn bộ vật tư sinh hoạt của cư dân trên các tầng di chuyển đến đối diện cửa 1101, đem căn hộ 1101 làm thành nhà kho tạm thời. Trong khoảng thời gian này, Trần Phi đã gửi rất nhiều thức ăn cho ông Trương và bà Lý ở căn hộ 1201, còn có thêm hai bình gas, lỡ như mất điện thì cũng có thể dùng gas để nấu ăn, mà hai vợ chồng già cảm thấy đường ống đốt không an toàn nên họ đều sử dụng bình gas, Trần Phi đã đặc biệt lưu ý điều này, hắn thu gom tất cả những bình gas tìm được để ở cùng một chỗ.

Tầng 8 phòng 801 và 802 đều có người sống sót, nhưng khi họ biết Trần Phi không phải lực lượng cứu hộ, khuôn mặt của họ đầy cảnh giác, như thể Trần Phi sẽ lấy hết đồ nếu họ không đồng ý, Trần Phi cũng không thèm để ý đến họ, thậm chí ngay cả căn dặn họ một câu không được tùy ý ra ngoài cũng không có, cuộc sống này không ai nợ ai, làm gì có nhiều lời cảnh báo thiện ý đến như vậy.

Ở trong căn hộ 1402 cũng có một gia đình còn sống sót, họ là một cặp vợ chồng ngoài 30. Người đàn bà trông rất chua ngoa và xấu tính, người đàn ông thì khuôn mặt trông rất bỉ ổi, nhìn bộ dạng thì họ trông rất xứng đôi.

Sau khi Trần Phi và Nam Cung Cẩn dọn dẹp hết tất cả zombie giữa thang máy và hành lang ở tầng 14 cộng với hai zombie trong căn hộ 1401, theo thói quen họ vẫn tìm kiếm vật tư trong căn hộ 1401, chủ yếu là thức ăn và nước uống.

Vật tư dự trữ của Trần Phi bây giờ có thể nói là rất nhiều. Căn hộ 1101 bị hắn dùng làm nhà kho tạm thời, trong phòng khách chất cũng không ít vật tư, vì thế lúc phát hiện trong phòng còn có thức ăn, Trần Phi cơ bản là chẳng có cảm xúc gì, không hề có chút xúc động mừng rỡ nào.

Tuy nhiên, ở trong căn hộ 1401 Trần Phi có thu hoạch ngoài mong đợi, chủ nhân của ngôi nhà này xem ra là một người đam mê thể thao ngoài trời, trong nhà chuẩn bị rất nhiều trang bị ngoài trời, dây thừng dùng để leo núi, cuốc leo núi, lều đôi ngoài trời, túi ngủ và thứ mà làm cho Trần Phi thích nhất chính là bếp nướng ngoài trời và bếp năng lượng mặt trời, hai thứ này nghiễm nhiên sẽ trở thành vật dụng trong túi của Trần Phi.

Tuy nhiên, khi Trần Phi và Nam Cung Cẩn chuẩn bị vận chuyển những thứ này lên tầng 11, hai vợ chồng ở phòng 1402 ở đối diện đưa mắt ra nhìn!

Người phụ nữ xấu tính nói đây là nhà của bạn bà ấy, nên mọi thứ trong nhà đều thuộc về bà ấy, thậm chí còn bước vào nhà, đe dọa Trần Phi với tội danh cướp bóc và giết người, người đàn ông với gương mặt bỉ ổi cầm một con dao đứng ở đó ra vẻ, dùng điện thoại quay lại để làm bằng chứng.

Lúc đó Trần Phi nghĩ đến một câu nói nổi tiếng, tôi đã từng thấy nhiều người không biết xấu hổ, nhưng tôi chưa từng thấy người nào đặc biệt vô liêm sỉ như anh!

Cách xử lý của Trần Phi đối với loại người này cũng rất đơn giản và thô bạo! Hắn trực tiếp đặt nỏ vào trán của người phụ nữ đê tiện này, Nam Cung Cẩn thì gác thanh kiếm katana lên cổ của người đàn ông, sau đó trước ánh mắt đờ đẫn giống như cá chết của hai người kia, Trần Phi đã lấy hết vật tư ở trong căn hộ 1401 đi, thậm chí chai dầu chỉ còn một nửa cũng không tha!

Vừa nghĩ tới bộ dạng tức muốn đột quỵ của người đàn bà kia, trong lòng Trần Phi cảm thấy thoải mái, ác giả ác báo!

Sau khi tận thế giáng xuống, phòng tuyến đạo đức cuối cùng của con người hoàn hoàn là vấn về do bản thân tu dưỡng, nếu như bọn họ chỉ hỏi một số việc hoặc nhờ giúp đỡ, cho dù không quen biết thì Trần Phi cũng không làm quá lên mà sẽ để lại cho họ một ít vật tư, nếu như bọn họ hết sức cầu khẩn thì Trần Phi sẽ hào phóng hơn.

Tuy nhiên, họ đã chọn làm một kẻ lưu manh, vậy thì xin lỗi! Trần Phi hắn thực sự không thể để bản thân phải chịu thiệt, tính mạng và cuộc sống của họ không liên quan gì đến hắn, nếu muốn có thức ăn thì hãy tự mình đi lên các tầng khác tiêu diệt zombie để tìm kiếm thức ăn, không làm mà đòi có ăn ở thời đại tận thế này, căn bản là không thể nào.

Sau khi dọn dẹp những tầng lầu này, Trần Phi tính toán số lượng thây ma mà hắn giết là 15 hoặc 16. Trần Phi không thể nhớ được con số cụ thể, hắn cũng lười suy nghĩ. Chỉ cần hắn giết đủ 50 thây ma thì coi như là hoàn thành nhiệm vụ, ngay lập tức hệ thống sẽ kích hoạt.

Ở tầng 13, Trần Phi phát hiện một hành lang cứu hỏa nối giữa bộ phận thứ nhất với bộ phận thứ hai treo bên ngoài tòa nhà. Mặc dù thứ này nhìn từ bên ngoài không đẹp, nhưng nó là yêu cầu của các tòa nhà cao tầng nói chung, vì trong trường hợp có cháy, những cư dân ở tầng cao hơn có thể chọn cách ẩn nấp trên hành lang cứu hỏa và chờ cứu hộ.

Trần Phi cảm thấy hắn có thể lợi dụng hành lang cứu hỏa này, nếu hắn dọn dẹp tất cả các tầng của bộ phận thứ nhất mà vẫn chưa đủ 50 thây ma, thì hắn có thể chọn đi đến bộ phận thứ hai để xem thử.

Đó là lý do mà một tòa nhà 30 tầng mà chỉ hai hộ gia đình mỗi tầng, cứ cho trung bình một hộ gia đình có ba người thì có ít nhất 180 người, Trần Phi muốn hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt 50 thây ma, nhưng thực tế phần lớn thây ma đều tập trung ở hành lang, bởi vì thây ma ở hành lang vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ đoán chừng sẽ có ít nhất là 30 thây ma.

Trần Phi và Nam Cung Cẩn đi dọn dẹp ở các tầng khác, họ đều đi thang máy để dẫn lũ thây ma lên tầng 7. Họ không dám đối đầu trực diện với lũ thây ma đó. Nếu không phải vì cầu thang hẹp, một khi ba mươi thây ma này trở nên điên cuồng, thì ngay đến cửa cứu hỏa cũng không thể chống lại những cú va chạm của chúng.

Mặt trời mọc ở phía đông và lặn ở phía tây, Trần Phi và Nam Cung Cẩn trở về nhà của họ ở tầng 11. Vào ban đêm, hoạt động của các thây ma sẽ trở nên mạnh hơn, nhanh hơn và hung bạo hơn ban ngày. Trần Phi không chắc chắn về tầng 1 liệu nó đã được đóng hay chưa, nếu nó đã đóng lại thì với cái cửa nặng nề đó, dù cho có bảy tám thây ma chặn ở cửa cũng không cần phải lo lắng gì cả, nếu chưa đóng thì các thây ma ở bên ngoài sẽ lao vào liên tục, thây ma khác cũng sẽ tập trung càng ngày càng nhiều hơn ở các hành lang.

Bên cạnh đó, mặc dù ban ngày những thây ma này không thích ánh nắng mặt trời, nhưng vào ban đêm, ngoài việc bị thu hút bởi âm thanh và mùi ra, chúng cũng sẽ tập trung vào những nơi có ánh sáng. Trần Phi nhìn đường phố từ cửa sổ, đâu đâu cũng là thây ma lít nha lít nhít, đây quả là một bữa tiệc thây ma trên đường phố lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play