Trần Phi vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích về vụ thu hoạch lớn, mà Nam Cung Cẩn cũng đang ở nơi nghiên cứu thi thể của zombie, hai người đều nhập tâm quá mức nên không chú ý tới có người đã đi tới cửa.
Đột ngột nghe thấy tiếng động, Trần Phi xoay mạnh người đầy kinh hãi nhìn về phía sau, hắn phát hiện đứng ở cửa là một ông lão tóc hoa râm, theo sau ông lão còn có bà lão tóc cũng đã hoa râm.
"Ông Trương, bà Lý, là hai người ạ!"
Sau khi thấy rõ dáng vẻ của hai người lớn tuổi, Trần Phi mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới những người trong tòa nhà này mà Trần Phi rất quen thuộc, trừ Lục Tiểu Ca nhà đối diện, thì quen thuộc nhất là hai người lớn tuổi trước mắt hắn.
Ông Trương và bà Lý trước kia đều làm giáo viên trong lĩnh vực giáo dục, nghe nói là họ có một đứa con, sau khi đi du học nước ngoài thì khăng khăng ở lại nước ngoài phát triển, hiện tại đã định cư ở nước Mỹ, hẳn là đã trở thành người thành đạt, kiếm được tiền mua cho ông Trương và bà Lý một căn nhà lớn, nhưng mà cả năm không thấy họ trở về thăm hỏi ông bà.
"Là, là nhóc Trần Phi hả?"
Ông Trương khó nhọc nheo mắt nhìn Trần Phi từ trên xuống dưới, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên, lập tức bên trong hai mắt ông ta có chút ảm đạm.
"Ta còn tưởng là quốc gia phái người tới cứu bọn ta, ai… Những người này điên hết rồi!"
Trần Phi không muốn đả kích hai người lớn tuổi, không nỡ tàn nhẫn nói cho bọn họ biết quốc gia hiện tại có nhiều chuyện bề bộn, cho nên là căn bản không thể quan tâm hai người lớn tuổi, chờ đợi cứu hộ là hy vọng rất xa vời…
Nếu là người trẻ tuổi thì cần phải làm cho bọn họ nhận rõ sự thật, nhưng đối với hai người lớn tuổi mà nói, vẫn là nên cho bọn họ trong lòng còn ngọn lửa hy vọng mới khiến bọn họ có động lực sống sót, cho nên Trần Phi từ lời nói đến hành động đều ra vẻ vô hại, nói dối với thiện ý.
"Vâng! Quốc gia nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta!"
Lập tức Trần Phi chuyển đề tài, nhìn hai người lớn tuổi hỏi: "Ông Trương, nhà ông còn đủ lương thực không?"
"Khụ… Đủ rồi! Hai người bọn ta ăn ít, còn có một túi gạo, nửa túi bột mì, cái này đủ cho chúng ta ăn rất lâu." Người nói chuyện chính là bà Lý.
Trán Trần Phi nổi đầy đường đen, dựa vào một túi gạo và nửa túi bột mì cho dù có cứu hộ cũng rất khó chống chọi được đến lúc đó.
"Bà Lý, đồ ăn của hai người không đủ, hiện tại bên ngoài tình huống rất nghiêm trọng, chắc chắn chúng ta phải chờ đợi cứu hộ trong khoảng thời gian rất dài, chắc chắn phải chuẩn bị thật tốt đợi cứu hộ rất lâu."
Trần Phi nhìn bà Lý kiên nhẫn giải thích, nếu bây giờ đã gặp Trần Phi thì không có lý do mặc kệ chết sống của hai người lớn tuổi.
Vì thế, cơ bản là Trần Phi để lại đồ ăn có được từ nhà 1202 cho cặp vợ chồng già, hắn chỉ lấy một cái giăm bông và một hộp thịt khô, số đồ ăn từ nhà 1202 này cũng đủ cho hai người ông Trương và bà Lý ăn trong một năm.
Bởi vì tầng 12 tập hợp bốn người sống, hơi thở của người sống truyền ra càng thu hút nhiều zombie, tiếng đập cửa chống hỏa càng lúc càng dày đặc.
Trước loại tình huống này chắc chắn là không thể chạy ra đánh bừa với zombie, nếu chỉ có một hai tên thì không sao, nhưng bây giờ nghe tiếng động ở bên ngoài có ít nhất bảy tám tên, hiện tại dựa vào sức chiến đấu của Trần Phi và Nam Cung Cẩn căn bản là không duy trì được.
So với Trần Phi đang lo âu thì Nam Cung Cẩn có vẻ bình thản hơn nhiều, nhìn dáng vẻ kia cho dù bây giờ Trần Phi nói mở cửa cứu hỏa ra đánh bừa với zombie thì cô cũng không có ý kiến gì, tuy rằng Trần Phi không có lý tưởng gì cao cả, nhưng hiện tại trên người hắn có hệ thống, lúc trước còn chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì tận thế còn chưa hoàn toàn mở ra hắn cũng đã chết rồi, cái này nói ra thật sự là dọa không ít người.
Cách duy nhất có thể đánh vỡ cục diện hiện tại, chính là nghĩ cách tạo ra một số động tĩnh ở tầng khác, làm cho lũ zombie ở ngoài cửa rời đi một phần làm giảm bớt áp lực chiến đấu, nhưng mà cửa cứu hỏa đã bị phá hỏng, bây giờ Trần Phi muốn đi tầng khác cũng chỉ có thể dựa vào thang máy.
Nghĩ đến thang máy, Trần Phi càng nhíu chặt lông mày, ngoài tầng 11 hắn chỉ có thể ấn thang máy tầng 1 và tầng hầm 1, ba tầng này Trần Phi chỉ có thể xác định nơi duy nhất an toàn chính nhà của hắn ở tầng 11, đi thang máy đến tầng 11, tạo chút tiếng động ở tầng 11 có thể dẫn dụ lũ zombie ở chỗ này đi.
Phương án này về lý thuyết là khả thi, nhưng trong đó đã có một vấn đề rất lớn không xác định được, hiện tại thang máy đứng ở tầng 19, Trần Phi không thể xác định hắn có thể ấn thang máy xuống, bên trong thang máy có xuất hiện vài tên zombie xếp thành hàng chào đón hắn không.
Tóm lại là, sử dụng thang máy giải quyết tình cảnh nguy hiểm trước mắt nhất định có tính phiêu lưu, và cần vận may.
Trần Phi nói ý tưởng của hắn cho Nam Cung Cẩn, dựa theo phân tích của Nam Cung Cẩn về cư dân trong tòa nhà, khoảng thời gian tan tầm thì trong thang máy mới có nhiều người, bình thường chỉ có vài người mà thôi, cho nên đối với việc sử dụng thang máy giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại thì cô đồng ý.
Tuy rằng xác suất gặp được bên trong thang máy tràn đầy zombie là rất thấp, nhưng Trần Phi cảm thấy hắn vẫn nên đề phòng một chút, cho nên trước khi hai người động thủ, Trần Phi lấy trong nhà 1202 một cái sô pha và bàn ăn, đem chúng chắn ngay cửa thang máy, như vậy lỡ như gặp cảnh bên trong thang máy tràn đầy zombie thì bọn họ cũng có thể tranh thủ thời gian chạy trốn.
Chuẩn bị xong tất cả, Trần Phi dùng sức hít sâu một hơi, sau đó ấn nút thang máy…
Nhìn thấy thang máy đi xuống từng tầng, trái tim của Trần Phi cũng theo đó mà đập nhanh hơn, nhấc nỏ chữ thập nhắm ngay cửa thang máy chuẩn bị bắn.
Trái lại, biểu hiện của Nam Cung Cẩn bình tĩnh hơn rất nhiều, một chân đặt trên sô pha, hai tay cầm chắc thanh kiếm katana, giống như là nữ sát thủ gợi cảm trong phim điện ảnh.
Khi thang máy tới tầng 14, Trần Phi cũng nghe được từ thang máy phát ra tiếng kêu, điều này làm cho hắn có thể xác định bên trong thang máy nhất định có zombie!
Đinh…
Lại một tiếng kêu vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, mùi máu và xác thối xộc vào mũi, hai bóng người đầu tiên xuất hiện khi cửa thang máy mở ra giơ nanh múa vuốt lao tới, nhưng họ đã bị chặn lại bởi bàn ăn và sô pha.
Nhìn thấy chỉ có hai zombie, Trần Phi kích động bóp cò nỏ chữ thập, một mũi tên trực tiếp xuyên thủng đầu zombie mặc trang phục học sinh tóc rối bù, không dừng lại, Trần Phi hơi chếch nỏ chữ thập trong tay, lại một mũi tên bắn ra, không hề ngừng lại mà xuyên thủng đầu một tên khác mặc trang phục nhân viên vệ sinh, dễ dàng giải quyết hai tên zombie.
Nam Cung Cẩn buông tay, nhìn Trần Phi cười nói: "Xem ra vận may của chúng ta cũng không tệ nha!"
Trần Phi không ý kiến gì, hắn gật đầu, kế tiếp hắn lại sắm vai kẻ nhặt xác, đưa tên zombie ở trong thang máy và tên zombie ở bên cạnh cửa cứu hỏa toàn bộ kéo vào trong phòng vệ sinh nhà 1202, về phần tên mập ở phòng ngủ chính, Trần Phi thật sự là lực bất tòng tâm.
Đánh chết hai tên zombie này xong, Trần Phi cũng không phải không thu hoạch được gì, hắn lấy được thẻ vạn năng có thể dọn tầng nào tùy ý từ trên người nhân viên vệ sinh, đây thật sự là đồ tốt, có cái thẻ này giống như Trần Phi nhận thầu thang máy cả tòa nhà, lợi dụng thang máy và cầu thang bộ hắn có thể sống sót xung quanh zombie.
Hoàn thành việc dọn dẹp cơ bản, Trần Phi lấy một hộp thịt khô, còn Nam Cung Cẩn ôm một cái jăm bông lớn rất ngon mắt, hai người đi thang máy về tầng 11.
Thả thịt khô vào nhà, Trần Phi đi đến bên cạnh cửa cứu hỏa, đưa lỗ tai ra nghe ngóng, xác định bên ngoài không có zombie mới đẩy cửa cứu hỏa ra, sau đó hắn hắng giọng rồi hét lớn: "Ăn cơm thôi!"
m thanh trong hành lang không chỉ vang dội mà còn rất lớn, nhưng mà đáp lại Trần Phi chính là tiếng bước chân bùm bụp, tiếng động làm cho da đầu tê dại, Trần Phi vội vàng đóng cửa cứu hỏa lại rồi thật nhanh chân lui về trong nhà.
…
Phòng khám bệnh số hai, lầu ba, bệnh viện thành phố Trung Nam…
"Bác sĩ Mục, đồ ăn của chúng ta đã ăn gần hết rồi, bên ngoài hành lang tất cả đều là người nhiễm bệnh, không ai đến cứu chúng ta, không ai cả!"
Sắc mặt của y tá Tiểu Mỹ tái nhợt, cô ta đang cuộn mình ở góc dưới cửa sổ, ba ngày qua cô ta và Mục Mỹ Tình, hai người chia nhau ăn hai cái bánh mì, ba gói bánh quy, bây giờ tiếp theo là gói khoai tây chiên, Tiểu Mỹ cảm giác rất đói, cô ta chỉ có thể không ngừng uống nước.
Nhìn thấy mực nước trong bình nước uống giảm nhanh chóng, Mục Mỹ Tình cũng mặt mày rối bời.
Cô đã gọi khoảng hơn trăm cuộc điện thoại báo nguy, kết quả đều là đường dây bận, căn bản là không liên hệ được cứu hộ. Mục Mỹ Tình từ cửa sổ đã chính mắt thấy những người dưới phòng khám bệnh bị cắn chết tươi, thậm chí là bị xé làm thức ăn. Lúc trước cô còn cảm thấy Trần Phi nói những người này đều biến thành zombie có chút quá đáng, hiện tại xem ra những người nhiễm bệnh này quả thật không thể gọi là loài người.
Trước khi mạng lưới liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn, Mục Mỹ Tình còn liên lạc được cha mẹ của mình, so với cha mẹ của Nam Cung Cẩn, thì cha mẹ của Mục Mỹ Tình may mắn hơn nhiều, bọn họ không bị nhiễm vi rút trở thành zombie, hơn nữa bọn họ sống ở nông thôn, trước mỗi căn nhà đều có một cái sân riêng, cho nên khi vi rút bùng nổ toàn diện thì ở nông thôn tương đối an toàn hơn nhiều, nếu tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, Mục Mỹ Tình nghĩ cách trước hết phải về nông thôn tìm cha mẹ, sau đó tìm kiếm sự che chở của chính phủ.
Nhưng bây giờ Mục Mỹ Tình đã bị vây ở bên trong phòng khám bệnh của bệnh viện, ngay cả phòng khám bệnh còn không đi ra được, lại còn gặp phải nước hết lương thực cạn, không có cứu hộ thì cô chỉ có thể bị vây chết ở phòng khám bệnh khoa chỉnh hình.
Hai ngày nay, Mục Mỹ Tình nhìn ô tô đi lại trên ngang đường Ngô Đồng trước cửa bệnh viện, tất cả đều bị người nhiễm bệnh điên cuồng ngăn lại, chúng đập vỡ cửa kính thô bạo lôi người bên trong ra ngoài sau đó tràn lên, kế tiếp là cảnh tượng đẫm máu mà một bác sĩ học giải phẫu như Mục Mỹ Tình cũng không dám nhìn thẳng.
Tuy nhiên, Mục Mỹ Tình bị nhốt ở trong phòng, nhưng mấy ngày nay cô đã nghiên cứu được một số tập tính của người nhiễm bệnh và suy nghĩ phương án thoát hiểm. Đến bây giờ thật sự cô vẫn còn không thể chấp nhận Trần Phi gọi những người nhiễm bệnh này là zombie, bởi vì một khi cô chấp nhận cách gọi này rồi, lập tức chứng minh những người bị nhiễm bệnh này rốt cuộc không thể về nhà.
Thị lực của những người nhiễm bệnh này bị suy giảm, nhưng mà thính lực và khứu giác lại được tăng cường, chúng không thích hoạt động dưới ánh mặt trời, trừ khi xuất hiện mục tiêu công kích, vừa đến buổi tối chúng sẽ hoạt động bất thường, ban ngày những zombie trốn ở trong góc sẽ đi lảng vảng trên đường, về cơ bản những gì Trần Phi quan sát thấy thì Mục Mỹ Tình cũng quan sát tới rồi.
Giữa trưa ngày hôm qua, đi ngang qua đường Ngô Đồng trước cửa bệnh viện có một tiểu đội quân đội, bốn chiếc xe thiết giáp mở đường, đằng sau có một chiếc xe khách nhỏ, lũ zombie có thể dễ dàng chặn đánh xe riêng, nhưng với xe thiết giáp trước mặt thì không có năng lực chống cự, trực tiếp bị xe thiết giáp đánh bay hoặc là nghiền nát dưới bánh xe.
Sau khi chiếc xe của tiểu đội quân đội đi qua, Mục Mỹ Tình nghe được từng đợt tiếng súng kịch liệt phát ra từ tòa nhà thị chính, thật rõ ràng tiểu đội quân đội này đi cứu hộ một số nhân vật lớn, mà khi bọn họ trở lại, y tá Tiểu Mỹ ghé vào cửa sổ lớn tiếng kêu cứu, người lính cầm súng máy nằm trên nóc chiếc xe thiết giáp lúc ấy liếc mắt nhìn qua một cái, nhưng cũng không cứu hộ bọn họ.
Mục Mỹ Tình sau đó mới ý thức được cho dù quân đội có thể cứu hộ cũng phải ưu tiên lựa chọn một số người, cô phải tính toán cho tình huống xấu nhất.
Trước khi Internet bị gián đoạn, hai ngày qua Trần Phi liên lạc với cô qua Wechat, dặn dò cô nhất định phải ở tại chỗ chờ đợi cứu hộ. Thực ra nếu có thể, Mục Mỹ Tình rất muốn tự mình lao ra, lầu ba khoa chỉnh hình cũng không cao lắm, cô có thể dùng hai cái màn buộc lại làm dây thừng thoát hiểm, độ cao còn lại thì cô có thể trực tiếp nhảy xuống mặt đất.
Làm như vậy có thể tránh xung đột với người nhiễm bệnh ở trong hành lang, bước tiếp theo Mục Mỹ Tình chỉ cần có chiếc xe, là cô có thể rời khỏi bệnh viện, nhưng mà vấn đề xe cộ làm cho Mục Mỹ Tình căn bản không thể thực hiện kế hoạch của cô…