Cuối cùng, Đoàn Hành rất không tình nguyện chọn một tướng chơi đường trên có thể chống chịu sát thương. Như vậy, đường mà Đoàn Hành và Nam Bùi đi sẽ hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ lúc đánh đội, hai người cơ bản không có cơ hội chạm mặt.

Đoàn Hành vốn định đè nén khó chịu của mình với Hoắc Nghiêu xuống, đánh thật tốt trận này, dùng biểu hiện xuất sắc của mình dành được khen ngợi của Nam Bùi. Nhưng, vào trận không bao lâu, cậu ta đã phải nghe màn đối thoại của Nam Bùi và Hoắc Nghiêu.

“Nghiêu Nghiêu, anh trốn sau lưng em đi, em sẽ bảo vệ anh.”

“Em đỉnh thật đó, Bùi Bùi.”

“Chỗ em có buff đỏ nè, anh qua lấy đi, Nghiêu Nghiêu.”

“Thôi em cầm đi, tôi cầm cũng không có bao nhiêu tác dụng.”

“Đường dưới chân màu đỏ nhìn đẹp ghê.”

Đoàn Hành nghe được, nhất thời tức tới mức mất tập trung, bị đối thủ nhân cơ hội lấy mạng.

Hoắc Nghiêu lập tức bắt lấy cơ hội này, giả vờ tò mò hỏi, “Ô, ai đổ máu đầu tiên vậy?”

Nam Bùi liếc nhìn ảnh trạng thái của đồng đội, trả lời, “Hình như là Đoàn Hành thì phải.”

Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, nỗ lực khống chế cảm xúc, im lặng không nói gì. Tuy ngoài mặt cậu ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm chuột đã run lên khe khẽ.

Nửa ngày sau, cậu ta mới nghiến răng nói ra một câu, “Chỉ là sơ xuất thôi!”

Khoảng thời gian còn lại, Đoàn Hành phát huy hết năng lực vốn có của mình, cho dù đây là tướng cậu ta không thường chơi, vẫn có thể dễ dàng nghiền ép đối thủ.

Ngay lúc Đoàn Hành cong môi, đợi nhận được lời khen ngợi của Nam Bùi, màn hình đột nhiên nhảy ra thông báo, Nam Bùi trong phân đội nhỏ chạy đường dưới vừa lấy được một triple-kill.

Đáy mắt Đoàn Hành lóe lên tia kinh ngạc, nhưng bản năng vẫn cho rằng đây chỉ là may mắn thôi, dẫu sao bình thường Nam Bùi chơi game rất gà, toàn phải dựa vào cậu ta kéo mới thắng được mà.

Nhưng không lâu sau, Nam Bùi lại một lần nữa lấy được triple-kill, lần này Đoàn Hành ở cùng một phân đội với cậu. Cậu ta có thể thấy được rõ ràng, thao tác của Nam Bùi tốt hơn mình tưởng tượng rất nhiều, cậu và Hoắc Nghiêu phối hợp cũng vô cùng ăn ý.

Biểu hiện xuất sắc của Nam Bùi khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh ngạc, còn sự ăn ý của cậu với Hoắc Nghiêu lại khiến Đoàn Hành nhíu mày.

Cậu ta cảm thấy sự tồn tại của mình dường như chỉ là dư thừa, cảm giác ấy làm cổ họng cậu ta như nghẹn lại, khó chịu đến không thể nói thành lời.

Đúng lúc này, kẻ địch ở đường giữa mai phục trong bụi cỏ xông ra, Đoàn Hành và Hoắc Nghiêu đồng thời rơi vào nguy hiểm, Nam Bùi vừa hay ở ngay gần họ, chỉ cần cậu ra tay giúp đỡ, nhất định có thể giúp đồng đội tránh thoát kết cục tử vong, hiềm nỗi cậu chỉ có thể cứu được một người duy nhất thôi.

Và Nam Bùi không chút do dự lựa chọn cứu Hoắc Nghiêu.

Một màn này khiến tim Đoàn Hành chùng xuống, người trước giờ vẫn quen bảo trì lý trí khi chơi game như cậu ta lại nhịn không được nói, “Nam Bùi, cứu phụ trợ thì có tác dụng gì chứ.” Đoàn Hành nghiến răng, nỗ lực che giấu đi ghen tị trong giọng nói.

Nhưng Nam Bùi không để ý tới cậu ta, Hoắc Nghiêu cũng không xem lời cậu ta nói ra gì.

Ở lần đánh đội kế tiếp, Đoàn Hành và Hoắc Nghiêu lại lần nữa cùng rơi vào nguy hiểm, Hoắc Nghiêu không chút do dự bán đứng Đoàn Hành, chạy thoát khỏi vòng vây.

Tuy sau đó Đoàn Hành không chết, nhưng vẫn tức giận lớn giọng mắng, “Họ Hoắc kia, một phụ trợ như anh mà sao chạy còn nhanh hơn tôi vậy hả, anh muốn làm gì?!”

Hoắc Nghiêu bình thản đáp, “Tôi mà chết, Bùi Bùi sẽ buồn đó.”

“Anh còn chưa chịu thôi phải không?” Đoàn Hành giận dữ nghiến răng ken két, nếu không phải trò chơi không cho phép giết đồng đội, cậu ta nhất định sẽ ra tay với Hoắc Nghiêu, “Thân là một phụ trợ mà có thể đánh thành như vậy, không chỉ để ADC phải cứu mình, còn bán đứng đồng đội nữa, anh không thấy xấu hổ à?!”

“Chắc là Nghiêu Nghiêu chưa rành thôi.” Nam Bùi ôn hòa mở miệng nói, “Đoàn Hành, cậu đừng nạt anh ấy nữa.”

Tay Đoàn Hành run lên, hai mắt mở to, “Anh ta đánh kém như thế mà anh còn bênh ấy hả?!” Bởi vì quá đỗi tức giận, lúc nói chuyện, cậu ta đánh trượt một kỹ năng, màn hình nhất thời đen thui.

Nam Bùi lại dùng giọng điệu cưng chiều nói, “Nghiêu Nghiêu dầu gì cũng là tay chơi nghiệp dư mà, đánh được như vậy đã giỏi lắm rồi.”

Đoàn Hành không ngờ Nam Bùi lại có thể tự lừa mình dối người như thế!

Cũng là lần đầu tiên cậu ta biết, chỉ chơi trò chơi thôi mà Nam Bùi cũng có thể khiến mình ghen tới mức độ này.

Tuy chỉ là một ván game, nhưng cái cảm giác bị lờ đi, không được chọn vẫn làm cậu ta nôn nao trong lòng.

Cậu ta không khỏi nhớ đến trước kia, lúc cùng Nam Bùi chơi game, mình cũng từng cố tình bán đứng Nam Bùi, cốt để cho cậu nhục mặt.

Đoàn Hành không ngờ, bây giờ mình còn khó chịu hơn cả Nam Bùi bị nhục nhã ngày ấy.

Cậu ta không kiềm được bắt đầu hối hận, vì sao khi đó mình lại không trân trọng cơ hội được cùng Nam Bùi chơi game cơ chứ?

Ván game kết thúc.

Ba người thuộc chiến đội TKT cùng Nam Bùi, Hoắc Nghiêu giành được thắng lợi, MVP tất nhiên là Nam Bùi.

Bấy giờ Đoàn Hành mới phản ứng lại, hóa ra Nam Bùi thật sự biết chơi game!

Cũng có nghĩa, thao tác nát bét của Nam Bùi lúc chơi cùng mình hồi trước đều chỉ là diễn mà thôi!

Đoàn Hành mím mím môi, không nhịn được nhìn về phía Nam Bùi, đột nhiên lại cảm thấy hết sức xa lạ.

Cảm giác này trộn cùng một chỗ với ghen tị, khiến cậu ta gần như không thể hô hấp.

“Anh……” Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, cất giọng khàn khàn nói, “Anh chơi giỏi như thế từ bao giờ vậy?”

Nam Bùi nghĩ nghĩ, đáp, “Có lẽ vì hồi trước gà quá bị người ta ghét bỏ, nên mới có quyết tâm luyện tập để tiến bộ đó.”

Hối hận trong lòng Đoàn Hành càng thêm nồng đậm, cậu ta sốt ruột giải thích, “Sau này tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ anh nữa, chuyện trước kia……đều đã là quá khứ rồi, từ nay về sau, để tôi cùng anh chơi game không được sao? Cái tên Hoắc Nghiêu kia, anh cũng thấy rồi đó, căn bản không thể bảo vệ anh được!”

“Không cần đâu, Đoàn Hành.” Nam Bùi cong môi, chầm chậm nói, “Cậu vẫn nên chăm chỉ huấn luyện, chú tâm tới trận chung kết thì hơn. Nếu như không giành được giải quán quân, tôi sẽ phải suy xét giảm bớt tiền đầu tư vào TKT đấy.”

Nam Bùi từ chối đến là dứt khoát, khiến Đoàn Hành không khỏi ngây người.

Cậu ta không ngờ, mình nỗ lực bao nhiêu lại chỉ đổi được một câu ‘chăm chỉ huấn luyện’ của Nam Bùi.

Câu nói lạnh băng ấy khiến trái tim Đoàn Hành như rớt xuống vực thẳm.

Nam Bùi không hề để ý tới vẻ mặt ngơ ngác, tổn thương của Đoàn Hành, đứng dậy trực tiếp rời đi.

Cậu còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Mấy tuần nay, giá trị thị trường của tập đoàn Nam thị không ngừng tăng vọt, đạt tới con số chưa từng có trong lịch sử.

Không chỉ các nhân viên cảm thấy kinh ngạc, mà ba mẹ Nam Bùi cũng vừa vui mừng vừa không thể tin nổi.

Tập đoàn Tống thị lại hoàn toàn tương phản, từ ngày Nam Bùi rút vốn khỏi một loạt hạng mục, giá trị thị trường một đường giảm xuống, tốc độ suy giảm thậm chí còn nhanh hơn Nam Bùi tưởng tượng.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhà họ Nam hiện giờ như mặt trời ban trưa, căn cơ ngày càng vững chắc, mà Nam Bùi lại chủ động vạch rõ giới hạn với tập đoàn Tống thị, chẳng khác nào thông báo với ngoại giới, nếu muốn hợp tác với nhà họ Nam thì đừng nên thân cận với Tống thị.

Vì thế không ít doanh nghiệp lựa chọn theo phe nhà họ Nam nhất thời đều không dám hợp tác với tập đoàn Tống thị nữa.

Không chỉ có vậy, Nam Bùi ra tay gọn gàng, dứt khoát, mỗi lần đều có thể đánh trúng ngay chỗ yếu hại của tập đoàn Tống thị, khiến cho công ty của Tống Cảnh Sâm ngày nào cũng rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Người nhà họ Tống sốt ruột muốn chết rồi.

Ba mẹ Tống một mặt trách cứ Tống Cảnh Sâm vì sao lại đắc tội Nam Bùi, một mặt kêu hắn mau chóng dỗ dành cậu quay lại với mình.

Nguyên văn lời họ nói là:

“Đã sớm nói với con phải đối xử tốt với thằng nhóc Nam Bùi kia một chút rồi, sao con cứ không chịu nghe chứ?”

“Con rốt cuộc đã làm gì Nam Bùi, mà nó lại đột ngột rút vốn thế hả? Mau nghĩ biện pháp dỗ cho nó vui đi!”

“Thằng nhóc ấy si tình với con như thế, con dỗ dành nó một chút, không chừng có thể giải quyết được chuyện lần này đấy.”

Ba mẹ Tống thời gian gần đây cũng đã nghĩ mọi cách gặp riêng người nhà họ Nam để xin lỗi rồi, nhưng đều bị ba mẹ Nam Bùi cản lại ngoài cửa.

Tống Cảnh Sâm phải ứng phó với những tình huống đột phát của công ty đến gần như sứt đầu mẻ trán, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương Nam Bùi.

Với hắn mà nói, Nam Bùi không chỉ là trợ giúp đắc lực trong việc kinh doanh, mà còn là người hắn yêu sâu đậm nữa.

Cho dù thế nào, hắn cũng phải nghĩ được cách khiến Nam Bùi hồi tâm chuyển ý.

Hôm ấy, tập đoàn Nam thị đứng ra tổ chức một bữa tiệc từ thiện. Địa điểm là ở vườn hoa trên không của một khách sạn sang trọng, cảnh sắc trong vườn rất đẹp, ở giữa còn có một đài phun nước cực lớn, được bao quanh bởi hồ nước lấp lánh ánh sáng.

Được ánh mặt trời chiếu rọi, đài phun nước ngày đông thoạt trông tràn đầy sức sống.

Tuy Tống Cảnh Sâm không được mời, nhưng hắn vẫn tìm mọi cách lấy được thiệp mời từ tay người khác, đi tới nơi tổ chức tiệc.

Liên tiếp nhiều ngày phải tăng ca khiến Tống Cảnh Sâm thoạt nhìn có chút tiều tụy, sau khi đánh mất vận khí lấy được từ Nam Bùi, hắn dường như cũng không còn được ánh hào quang nam chính chiếu rọi nữa.

Tống Cảnh Sâm tiến vào bữa tiệc, theo sau là một đoàn người, trên tay mỗi người đều ôm một đống quà thật lớn.

Hắn biết, Nam Bùi không chịu gặp mình, người nhà họ Nam không cho mình vào cửa, dây chính là cơ hội duy nhất hắn có để bù đắp cho Nam Bùi.

Vì biểu đạt thành ý của mình, cả ba mẹ Tống cũng đến.

Sự xuất hiện của một nhà họ Tống thu hút không ít sự chú ý.

Người có mặt ở bữa tiệc đều đang bàn tán không biết giữa Tống Cảnh Sâm và Nam Bùi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nhà họ Tống mang quà đến xin lỗi Nam Bùi đấy à?”

“Trước kia không phải nói Nam Bùi hèn mọn theo đuổi Tống Cảnh Sâm hả, sao bây giờ nhìn thì lại thấy Tống Cảnh Sâm càng giống kẻ theo đuổi hèn mọn hơn vậy?”

“Nói như vậy cũng không sai, xem ra người đều phải mất đi rồi mới biết quý trọng nhỉ.”

Nghe được những tiếng bàn tán xung quanh, Tống Cảnh Sâm mím chặt môi, không nói gì.

Một nhà họ Tống còn chưa tìm được bóng dáng Nam Bùi, đã đụng phải ba mẹ Nam.

Tống Cảnh Sâm nhìn thấy họ, vội vàng bước lên nói, “Bác trai, bác gái, cháu đến hơi muộn. Khoảng thời gian này cháu đã suy nghĩ rất nhiều, sâu sắc nhận ra trước kia mình quả thực đã khiến Nam Bùi tổn thương, vậy nên bây giờ cháu muốn bù đắp lại cho cậu ấy đôi chút……” Giọng hắn cực kỳ thành khẩn, trong mắt cũng đong đầy tình cảm, áy náy dành cho Nam Bùi.

Nam Thành Thước lần đầu tiên trông thấy một Tống Cảnh Sâm như thế, đầu tiên ngây ra giây lát, sau đó có chút không vui nhìn hắn, nói, “Bù đắp? Những tổn thương cậu gây ra cho Bùi Bùi nhà chúng tôi, cậu cho rằng mình thật sự có thể bù đắp sao?!”

Tống Cảnh Sâm bị Nam Thành Thước nói đến á khẩu, hắn nuốt một ngụm nước miếng, chỉ đành nói, “Xin bác hãy tin, cháu đối với cậu ấy là thật lòng. Cháu mua rất nhiều quà cho cậu ấy, đều là thứ cậu ấy thích đấy ạ……”

“Mua có chút quà này thôi đã muốn Bùi Bùi quay lại với cậu ấy hả?” Lý Nhã khoanh hai tay trước ngực, nâng mắt đầy khinh miệt nhìn Tống Cảnh Sâm, nói, “Trước đây Bùi Bùi mua nhiều đồ cho cậu như vậy, có thấy cậu cho nó được sắc mặt tốt lần nào đâu, bây giờ lại nói là mình thật lòng, giả vờ cho ai xem thế hả?”

Nam Thành Thước cười lạnh một tiếng, phụ họa, “Đúng thế, cái thật lòng của cậu đáng bao nhiêu đồng chứ?”

Từ trước tới giờ, Nam Bùi luôn bị Tống Cảnh Sâm xem như một kẻ theo đuổi hèn mọn, bất kể cậu đối tốt với Tống Cảnh Sâm thế nào, cũng không được hắn để mắt tới dù chỉ một chút.

Siêu xe, thẻ đen, vốn đầu tư tính bằng con số thiên văn, đều không đổi lại được trái tim của hắn.

Đối với chuyện này, Nam Thành Thước và Lý Nhã hận rèn sắt không thành thép, mỗi lần đều thay con trai cảm thấy không đáng. Hiềm nỗi khi ấy Nam Bùi bất kể khuyên nhủ ra sao cũng không chịu thanh tỉnh, bọn họ cũng chỉ đành hết lần này tới lần khác giúp đỡ tập đoàn Tống thị, cho cái tên Tống Cảnh Sâm kia chiếm hời thôi.

Bây giờ cục diện lại đổi thành Tống Cảnh Sâm muốn lấy lòng Nam Bùi, nhìn dáng vẻ mặt xám mày tro của tên nhóc trước mặt, ba mẹ Nam Bùi chỉ cảm thấy nở mày nở mặt, tâm tình vui vẻ cực kỳ, hận không thể lập tức chiêu cáo thiên hạ —- rằng Tống Cảnh Sâm mới là kẻ theo đuổi hèn mọn Nam Bùi nhà họ!

“Cháu biết những việc mình làm trước kia không chỉ tạo thành thương tổn cho Nam Bùi, mà còn khiến hai bác không vui nữa…… Nên cháu cũng chuẩn bị cả quà cho hai bác đấy ạ, có sừng hươu cùng nhân sâm ngàn năm phù hợp với người cao tuổi……”

“Cậu nói ai già cơ?” Lý Nhã trợn mắt, hỏi, “Nhân sâm sừng hươu nhà ai mà chẳng có mấy mẫu chứ? Không phải loại trồng trên mặt trăng thì tôi không nhận đâu.”

Ba mẹ Tống đứng kế bên tuy sắc mặt đã xám xịt nhưng vẫn phải duy trì nụ cười trên môi, “Bà thông gia nói đùa rồi, tình cảm của Bùi Bùi và Cảnh Sâm trước nay vẫn luôn rất tốt, đừng vì chút hiểu lầm nho nhỏ mà bỏ lỡ mất…….”

“Ai thông gia với mấy người?” Nam Thành Thước lườm đám người nhà họ Tống một cái, lạnh giọng nói, “Tôi không có thông gia như mấy người!”

Cả nhà bị sỉ nhục tới không còn mặt mũi trước bao người, Tống Cảnh Sâm tuy sắc mặt đã khó coi lắm rồi, nhưng vẫn muốn gặp được Nam Bùi, để đích thân bày tỏ tình cảm của mình với cậu.

Nam Bùi rốt cuộc cũng xuất hiện.

Hai mắt Tống Cảnh Sâm sáng lên, nhớ nhung, khổ sở tích tụ bao ngày vào giờ phút này đồng loạt dâng trào, khiến vành mắt hắn nhất thời đỏ bừng.

Hắn bước từng bước dài về phía trước, đè áp cảm xúc trong lòng, nói với Nam Bùi, “Bùi Bùi, tôi đã biết sai rồi, cho dù thế nào, chuyện trước kia cũng là tôi không đúng, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bù đắp cho cậu. Chỗ quà tôi mang đến hôm nay chỉ là một phần nhỏ thôi, sau này sẽ còn nhiều nữa……”

Nam Bùi liếc nhìn đống quà kia một cái, lạnh nhạt nói, “Không cần, mấy thứ kia còn chẳng đắt bằng đồ trước kia tôi tặng cho anh.”

Mặt Tống Cảnh Sâm lúc đỏ lúc trắng, hắn có chút sốt ruột nói, “Bùi Bùi, tin tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ chuẩn bị nhiều quà hơn nữa cho cậu. Cổ phần của tập đoàn Tống thị, cùng những dự án lớn đang đàm phán, nếu như cậu muốn, tôi cũng có thể chia cho cậu, chỉ cần cậu quay lại bên tôi thôi……”

Ba mẹ Tống nghe xong bị dọa nhảy dựng —- thằng nhóc này nói cái gì thế hả? Cổ phần cùng dự án, sao có thể nói cho là cho được?!

Nam Bùi bũi môi, khinh thường nói, “Cổ phần nhà các người, tôi còn chẳng để vào mắt ấy.”

Sắc mặt Tống Cảnh Sâm càng thêm xấu xí.

Ba mẹ hắn cũng vậy.

Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần Tống Cảnh Sâm tùy tiện dỗ dành vài cậu, Nam Bùi sẽ quay về bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ, Nam Bùi đứng trước thế công của Tống Cảnh Sâm, không chỉ không cảm động, mà lòng dạ còn có vẻ cứng hơn cả sắt đá nữa.

“Con ngoan, mọi chuyện đều là lỗi của Cảnh Sâm, nhưng bác tin con vẫn còn yêu nó mà, sau này hai nhà chúng ta liên hôn cũng không thành vấn đề.” Mẹ Tống Cảnh Sâm vội vàng đứng ra hòa giải, “Đừng vì chút giận dỗi nhất thời mà bỏ lỡ mất chân mệnh thiên tử của mình.”

Ba Tống cũng góp lời, “Đúng đó con trai, liên hôn với nhà chúng ta vẫn luôn là mơ ước của con mà, chúng ta không phản đối đâu……”

Nam Thành Thước đứng kế bên giận dữ nói, “Ai muốn liên hôn với nhà các người chứ? Có biết xấu hổ không vậy!”

“Liên hôn?” Nam Bùi khẽ nhướn mày, nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, cất giọng trào phúng, “Anh cũng xứng chắc?”

Nói xong, cậu chuẩn bị rời đi.

Tống Cảnh Sâm biết, một khi bỏ lỡ cơ hội này, lần tới muốn gặp sẽ càng khó hơn. Vì thế, hắn nhất thời nóng đầu, vớ lấy một bó hoa hồng thật lớn tùy tùng phía sau đang cầm, rảo bước tới trước mặt Nam Bùi, chặn cậu lại.

Nam Bùi nhíu mày nhẹ đến không dễ phát hiện, lạnh lùng hỏi, “Anh muốn làm gì?”

“Bùi Bùi, tôi…tôi thật sự không cố tình tổn thương cậu đâu.” Trong mắt Tống Cảnh Sâm lúc này đong đầy hối hận, lo lắng, hắn không muốn mất đi Nam Bùi chút nào, “Đây là hoa hồng Juliet mà cậu thích nhất, tôi sai người vận chuyển theo đường hàng không từ Châu Âu về đó……”

Bó hoa hồng này của hắn so với bó Nam Bùi tặng trước kia càng thêm diễm lệ, đẹp mắt —- đương nhiên, nguyên nhân là bởi bó hoa hồng kia của Nam Bùi căn bản không phải được mua từ Châu Âu.

Nam Bùi thoáng ngây người, sau đó bình tĩnh nói, “Ngại ghê, tôi không muốn nhận, anh mang đi đi.”       

Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Nam Bùi, nghiêm túc nói, “Cậu nhất định phải nhận, đây là bồi thường của tôi dành cho cậu.”

Nam Bùi cảm thấy có chút nực cười, “Anh bồi thường cho tôi là tôi phải nhận à?”

Cậu nói xong liền muốn vượt qua người Tống Cảnh Sâm, không ngờ lại bị Tống Cảnh Sâm túm cổ tay giữ lại. Hắn dùng sức rất lớn, lớn đến mức khiến cổ tay Nam Bùi ẩn ẩn đau đớn.

“Nam Bùi, cậu còn muốn tôi làm thế nào nữa đây?” Lòng bàn tay Tống Cảnh Sâm nóng lên, ngón tay dùng sức nắm chặt hơi hơi phát run, đến cả giọng nói cũng run lên khe khẽ, “Tôi đã vì cậu mà làm đến nước này rồi, cậu còn chỗ nào chưa hài lòng nữa hả?!”

Nam Bùi nâng mắt nhìn Tống Cảnh Sâm, thấy vành mắt người kia đã đỏ bừng, trong mắt đều là không cam tâm.

Đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Nam Bùi, tim Tống Cảnh Sâm không ngừng dộng mạnh vào lồng ngực, đau đến không thể hít thở.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lăn lên lăn xuống, đưa bó hoa trong tay cho Nam Bùi, hạ thấp giọng, dùng tư thái hèn mọn nói, “Bùi Bùi, tôi thích cậu, nếu cậu còn chỗ nào chưa hài lòng……thì nói cho tôi biết với, bất kể cậu muốn gì, tôi cũng sẽ làm cho cậu.”

“Cho dù anh có làm gì đi nữa, tôi cũng không thích anh đâu.” Nam Bùi bình tĩnh nói ra câu này, sau đó hất tay Tống Cảnh Sâm ra.

Tống Cảnh Sâm ngây người, câu nói kia như một con dao, đâm mạnh vào dây thần kinh, khiến đau đớn lan ra toàn thân hắn.

Tống Cảnh Sâm đã từng nói với Nam Bùi, “Cho dù cậu có chết trước mặt tôi, tôi cũng không thích cậu đâu.”

Bây giờ, hắn muốn theo đuổi Nam Bùi, lại bị cậu từ chối như thế.

Tuy lời Nam Bùi nói không quá đáng như Tống Cảnh Sâm hồi đó, nhưng lực sát thương lại lớn tới kinh người.

Trong lúc ngẩn người, tay bị hất ra, ngón tay Tống Cảnh Sâm bởi vì quá mức run rẩy dẫn tới buông lỏng, bó hoa tặng Nam Bùi đang cầm trong tay cũng theo đó bị hất văng đi.

Nam Bùi không chút lưu tình, dùng lực rất lớn, bó hoa hồng Juliet kia vẽ một đường parabol, rơi thẳng xuống hồ nước lớn ở chính giữa vườn hoa.

Hồ nước rất rộng, sâu hơn một mét, hoa hồng rơi xuống nhất thời tạo nên một đợt gợn sóng. Lớp giấy gói bên ngoài xổ tung, từng cánh hoa mỏng mảnh rất nhanh đã theo dòng nước tản ra khắp mặt hồ.

“Nam Bùi……” Tống Cảnh Sâm nhìn theo bóng Nam Bùi, ngón tay siết chặt, đáy mắt đong đầy kinh ngạc, bi thương, “Bó hoa đó tôi phải khó khăn lắm mới mua được, sao cậu…sao cậu có thể……”

Tống Cảnh Sâm gần như không thể nói trọn vẹn một câu.

Hắn không ngờ Nam Bùi lại đối xử với bó hoa hồng mình tặng như vậy.

Nam Bùi không để ý tới hắn, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Đúng lúc này, Nam Thành Thước ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Nếu bó hoa đó quý giá như vậy……rơi xuống hồ chẳng phải đáng tiếc lắm à?”

Nam Bùi nghe thế, thoáng ngây người, bước chân đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn Tống Cảnh Sâm.

Giây tiếp theo, Nam Thành Thước cười lạnh một tiếng, chầm chậm nói tiếp, “Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với Nam Bùi, chi bằng nhảy xuống vớt hoa lên đi, Tống Cảnh Sâm.”

Tống Cảnh Sâm ngẩn người, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Nam Bùi cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, không ngờ câu chuyện lại phát triển theo hướng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play