Khu nam trung tâm thành phố Lục Tấn, bên trong biệt thự xa hoa nhà họ Tống đang tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật.

Một cái phao lớn hình thú một sừng trôi nổi giữa bể bơi, bên thành bể bày tháp champagne, cùng một chiếc bánh gato nhiều tầng, không khí bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Nhưng mà, một bóng người xuất hiện lại phá tan bầu không khí vui vẻ này.

Nam Bùi khoác trên người bộ Âu phục may đo đắt tiền, tay ôm một bó hoa hồng tiến vào biệt thự nhà họ Tống, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, mong đợi.

Vừa đến cách bể bơi không xa, mọi người đã chú ý thấy cậu, sau đó bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:

"Tống tổng ghét cậu ta như thế, mà cậu ta còn mặt mũi tới đây à?"

"Vứt hết mặt mũi theo đuổi Tổng tổng bao nhiêu năm, vậy mà còn chưa từ bỏ."

"Bình thường vênh váo tự đắc, ở trước mặt Tống tổng lại chỉ có thể là một tên simp hèn mọn, nhìn mà sướng hết cả người."

Nam Bùi không để ý đến những âm thanh ồn ã đó, cậu mím môi, tầm mắt lướt qua đám người đông đúc tìm kiếm bóng dáng người trong lòng, cuối cùng dừng trên người một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn.

Hai mắt Nam Bùi sáng lên, tiến về phía người đàn ông kia.

"Anh Cảnh Sâm —-"

Tống Cảnh Sâm là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, bộ dạng hắn cao lớn đẹp trai, vừa mới tốt nghiệp không lâu đã kế thừa công ty của gia tộc, vọt lên thành con rể rùa vàng được bao người săn đón ở thành phố Lục Tấn này.

Tống Cảnh Sâm vừa rời khỏi bể bơi, trên người hắn chỉ độc một chiếc quần bơi đen ôm sát cơ thể, vai khoác khăn tắm to rộng màu trắng, tóc ướt một nửa, bọt nước trượt dài trên làn da căng bóng chắc khỏe.

Khoảnh khắc trông thấy Nam Bùi, chân mày Tống Cảnh Sâm nhíu lại thật chặt, giọng nói lạnh đến thấu xương, "Cậu tới đây làm gì?"

"Anh Cảnh Sâm, sinh nhật vui vẻ." Nam Bùi đưa hoa hồng trong tay cho đối phương, mi mắt cong cong, "Đây là 99 bông hồng Juliet em đặc biệt cho người vận chuyển qua đường hàng không từ Châu Âu về đấy, mỗi bông đều đại diện cho tình yêu em dành cho anh......"

Nam Bùi nhỏ hơn Tống Cảnh Sâm hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, thoạt nhìn thanh tú trắng nõn, dưới sự tô điểm của những đóa hoa hồng còn dính sương mai, đôi mắt cậu càng có vẻ trong sáng vô ngần.

Ai cũng biết Nam Bùi thích Tống Cảnh Sâm, hơn nữa còn theo đuổi hắn mười mấy năm trời, nhưng vẫn luôn bị hắn cự tuyệt.

Giờ phút này, Nam Bùi có chút khẩn trương, trên mặt lại đong đầy vẻ mong chờ khích lệ.

Xung quanh yên tĩnh lại.

Tống Cảnh Sâm liếc nhìn hoa hồng trong tay Nam Bùi một cái, đột nhiên cười nhạo thành tiếng, trào phúng, "Đã là thời đại nào rồi mà còn tặng hoa hồng chứ?"

Như thể việc Nam Bùi tặng hoa cho hắn đáng cười lắm vậy.

Đám người xung quanh nhịn không được bật cười.

Nam Bùi thoáng ngẩn người, nhưng không bỏ cuộc mà nói tiếp, "Anh Cảnh Sâm, em còn chuẩn bị loại 'hoa' khác nữa."

Nói xong, cậu rút từ trong bó hoa ra một tấm thẻ đen, đưa cho Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, em biết gần đây anh đang thiếu tiền. Đây là 'hoa đồng tiền' em tặng anh, anh có thích không?"

Nghe Nam Bùi nói xong, Tống Cảnh Sâm biến sắc mặt, "Cậu nói cái gì? Tôi thiếu tiền á?"

"Chẳng lẽ không phải?" Nam Bùi đầy mặt chân thành nói, "Anh Cảnh Sâm, em biết công ty anh gần đây đang gặp chút vấn đề về quay vòng vốn, nên em muốn dùng chỗ tiền này giúp anh vượt qua khó khăn."

Tiếng cười xung quanh im bặt, mọi người nhịn không được bắt đầu bàn tán về Tống Cảnh Sâm:

"Công ty của Tống Cảnh Sâm đang gặp vấn đề à?"

"Chắc không phải chứ, Tống Cảnh Sâm lợi hại lắm mà."

"Nam Bùi có phải đang nói phét không......"

Nam Bùi tuy là một tên simp, nhưng ngày thường tặng quà đều là siêu xe, đồng hồ đắt tiền các kiểu, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp tặng thẻ tín dụng.

Khiến Tống Cảnh Sâm có cảm giác bị sỉ nhục trước mặt bao người.

"Tôi cần cậu giúp chắc?" Tống Cảnh Sâm nhíu mày, lạnh lùng nói, "Chẳng qua chỉ là một dự án nhỏ gặp vấn đề thôi, cậu cho rằng mình hiểu rõ công ty tôi lắm đấy à?" Giọng điệu chứa đầy sự căm ghét.

Tống Cảnh Sâm biết, cái tên bình hoa Nam Bùi này chẳng hiểu gì về quay vòng vốn đâu, chỉ muốn mượn cơ hội tiếp cận mình thôi.

"Tuy chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng cũng có thể tạo thành ảnh hưởng lớn mà." Nam Bùi chân thành, thâm tình đưa thẻ tín dụng cho Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, kiểu gì cũng có lúc anh cần dùng đến chỗ tiền này, anh cứ nhận lấy đi."

Những lời này của Nam Bùi khiến Tống Cảnh Sâm càng thêm khó chịu.

Hắn sao có thể cần dùng đến tiền của Nam Bùi kia chứ.

Tống Cảnh Sâm lạnh lùng nhìn Nam Bùi, sau đó, hắn vươn tay kéo một cậu trai trắng nõn kế bên tới sát gần mình, thuận tay ôm eo cậu ta.

Cậu trai trắng nõn kia tên là Trình Vọng, cũng đang theo đuổi Tống Cảnh Sâm, từng bị Nam Bùi bắt nạt vài lần.

Trình Vọng được cưng mà sợ nói, "Anh Cảnh Sâm, anh như vậy có phải không hay lắm không?"

Nói xong, Trình Vọng nhìn về phía Nam Bùi, cái tên ngày thường ỷ vào gia thế bắt nạt mình kia, lúc này đang tức đến đôi môi run rẩy.

Nếu là lúc bình thường, Nam Bùi chắc chắn đã tức giận đập Trình Vọng một trận rồi.

Nhưng mà để duy trì hình tượng trước mặt Tống Cảnh Sâm, cậu chỉ có thể oán hận lườm Trình Vọng một cái, cắn răng nhịn xuống.

Tống Cảnh Sâm cong môi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Bùi, giọng điệu trở nên sung sướng, "Em tốt hơn người nào đó nhiều."

Nói xong, trong mắt Tống Cảnh Sâm dâng đầy khoái cảm vì báo được thù.

Nam Bùi không ngờ, Tống Cảnh Sâm lại khiến mình khó xử đến thế.

Mọi người xung quanh không ngừng chỉ trỏ cậu, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa.

"Anh Cảnh Sâm......" Nam Bùi gần như không đứng vững được, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở, "Sao anh có thể đối xử với em như thế? Rõ ràng em mới là bạn trai tương lai của anh mà......"

"Bạn trai?" Tống Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Nam Bùi, lạnh lùng nói, "Cậu cũng xứng sao?"

"Anh Cảnh Sâm, chúng ta lớn lên cùng nhau, mỗi lần anh gặp khó khăn em đều vươn tay giúp đỡ." Nam Bùi mở to hai mắt, không dám tin nói, "Anh lại chán ghét em tới vậy à?"

Nam Bùi và Tống Cảnh Sâm quen biết nhau từ nhỏ, nhà họ Nam là gia tộc giàu có lâu đời, còn nhà họ Tống chỉ mới phất lên gần đây, còn chưa có nền tảng vững chắc trong giới thượng lưu.

Những năm này, mỗi lần tập đoàn Tống thị gặp khó khăn, đều là nhà họ Nam hỗ trợ giải quyết, nhà họ Tống cũng nhờ vào quan hệ với nhà họ Nam mà dần dần hòa nhập được vào vòng thượng lưu.

Nhưng mà Nam Bùi lại là công tử nhà giàu điển hình, kiêu căng độc đoán, dốt nát vô học, xấu tính xấu nết, Tống Cảnh Sâm đương nhiên không thể coi trọng người như vậy rồi.

"Giả mù sa mưa nói muốn giúp tôi, nhưng mà mục đích thật sự là gì trong lòng cậu còn không rõ à ?!" Chán ghét trong mắt Tống Cảnh Sâm càng thêm dày đặc, "Cậu chẳng qua chỉ muốn dùng tiền để ép tôi phải ở bên cậu thôi."

Nam Bùi giúp đỡ Tống Cảnh Sâm và nhà họ Tống, mục đích là để theo đuổi được Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm đương nhiên không cách nào dung thứ cho hành vi ấy, càng hận Nam Bùi tới thấu xương.

Nam Bùi kìm nén nước mắt, nỗ lực duy trì chút tự trọng cuối cùng của mình, "Anh Cảnh Sâm, em có cưỡng ép gì anh đâu. Đến cha mẹ chúng ta cũng nói hai chúng ta rất hợp nhau mà...... Em chỉ muốn giúp anh phát triển sự nghiệp thôi."

Tống Cảnh Sâm nhíu mày.

Hắn cảm thấy có chút kì quặc, trước đây Nam Bùi luôn nói 'em muốn khiến anh hạnh phúc', nhưng hôm nay lại đổi thành 'em muốn giúp anh phát triển sự nghiệp'.

Tất nhiên, này ở trong mắt Tống Cảnh Sâm chẳng có gì khác biệt, đều sặc một mùi giả dối như nhau.

Nam Bùi thử thăm dò đưa hoa hồng và thẻ tín dụng trong tay cho hắn, "Anh Cảnh Sâm......"

Ngoài dự liệu của mọi người, Tống Cảnh Sâm đột nhiên vươn tay, nhận lấy.

Hai mắt Nam Bùi sáng lên, chuyện hằng mong đợi rốt cuộc thành sự thật, vui mừng gần như muốn tràn ra khỏi mắt cậu.

Giây tiếp theo...

"Tùm —-"

Tống Cảnh Sâm ném mạnh bó hoa hồng cùng tấm thẻ đen kia vào bể bơi.

Vô số bọt nước bắn tung lên, lướt qua nụ cười còn chưa kịp thu lại trên mặt Nam Bùi, trượt xuống theo gò má cậu.

Trong mắt người đàn ông là tức giận bị đè nén, nhìn người khiến hắn ghét cay ghét đắng trước mặt, nhấn mạnh từng chữ nói, "Thứ cậu tặng cũng rẻ mạt y như cậu vậy."

Với Tống Cảnh Sâm mà nói, sự theo đuổi của Nam Bùi không chỉ là bắt cóc đạo đức, mà còn là keo dán chó muốn vứt cũng vứt không được, khiến người ghê tởm.

Mọi người hướng mắt nhìn Nam Bùi, vị thiếu gia ngày thường kiêu ngạo, ương ngạnh kia, lúc này lại kinh hoảng, thất thố, quần áo cao cấp đắt đỏ trên người cũng biến thành một loại châm chọc.

"Anh Cảnh Sâm..." Nam Bùi hoảng loạn nhìn hoa hồng và thẻ tín dụng bị ném vào trong bể, "Đó là hoa em khó khăn lắm mới mua được mà, trong tấm thẻ kia cũng có rất nhiều tiền......"

"Quà tặng quý giá thế mà, đáng tiếc thật đấy." Trình Vọng nhìn Nam Bùi, cong môi, chầm chậm nói, "Nếu đã như vậy, chi bằng —- bây giờ anh nhảy xuống vớt hết chỗ hoa ấy lên, thế nào?"

Nam Bùi ngẩn người tại chỗ.

Đám con cháu nhà giàu xung quanh đều mang vẻ mặt chờ xem kịch vui, cười nói:

"Đúng đó, chẳng phải cậu thích Tống tổng à, xuống vớt đi."

"Không phải là không dám đấy chứ, vậy đừng rêu rao là hoa quý mất bao công sức chuẩn bị nữa đi, tôi thấy khéo là hàng rẻ tiền mấy trăm đồng thôi ấy."

"Đúng đó, trong tấm thẻ kia có tiền thật à?"

Nam Bùi bất lực nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, dường như hy vọng lấy được từ trên người hắn một chút thương xót.

Nhưng mà......

Tống Cảnh Sâm lại khẽ mở đôi môi mỏng, cười lạnh nói, "Ý kiến hay."

Khoảnh khắc nghe được ba chữ này, nước mắt Nam Bùi đè nén hồi lâu rốt cuộc rơi xuống.

Tống Cảnh Sâm lại chẳng có lấy một chút đồng tình nào, ánh mắt nhìn Nam Bùi vẫn lạnh đến đáng sợ.

Hoàng hôn dần buông, một vài vệt nắng cuối cùng đã biến mất gần hết, gió lạnh thổi tới từng cơn.

Hoa hồng trong bể tản ra, từng đóa từng đóa trôi nổi trên mặt nước, một cơn gió thổi qua, gần như bao phủ hơn nửa mặt bể.

Tấm thẻ đen lại từ từ chìm xuống đáy bể.

Bây giờ đã vào thu, tiết trời se lạnh, trên người Nam Bùi chỉ mặc một bộ Âu phục mỏng manh, xuống bể ngâm trong nước nhất định rất khó chịu.

Vào lúc tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Nam Bùi sẽ lùi bước...

Nam Bùi nhắm chặt mắt lại, như hạ quyết tâm nhảy vào trong bể, bọt nước văng lên tung tóe, khiến đám người kinh hô một trận.

Vừa chạm vào nước, cậu đã run lên cầm cập.

Trình Vọng thấy kế hoạch thành công, cảm kích nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, cũng nhích người lại gần hắn, "Anh Cảnh Sâm ......"

Nhưng mà Tống Cảnh Sâm lại hất cái tay đang dán lại gần của cậu ta ra, mặt không cảm xúc liếc nhìn người trong bể, sau đó xoay người rời đi.

Không mang theo chút do dự nào.

Trình Vọng bị Tống Cảnh Sâm lạnh nhạt, chỉ đành phát tiết lên người Nam Bùi, "Nam Bùi, động tác của anh sao lại chậm như vậy, vờ vịt cho ai xem thế hả? Tôi thấy chắc anh cũng chẳng phải thật lòng thích Tống tổng đâu nhỉ......"

Nam Bùi không nói gì, chỉ lặn xuống đáy bể, tìm nửa ngày mới tìm được tấm thẻ tín dụng kia.

Cậu như là đã bị nước bể đông cứng, cứng ngắc vớt từng đóa từng đóa hoa hồng, động tác cẩn thận vô cùng.

Nước trong bể thấm đẫm toàn thân cậu, lạnh đến khiến môi cậu run rẩy.

Đám người vây xem thấy cậu như vậy cũng không còn cảm thấy thú vị nữa, dần dần tản đi.

Trăng từ từ nhô cao.

Nam Bùi rốt cuộc cũng trèo ra khỏi bể.

Xung quanh bể bơi đã không còn ai, chỉ còn lại mình cậu cùng cái phao hình thú một sừng kia thôi.

Không khí thực tĩnh lặng.

Mà trò hề khôi hài, cẩu huyết này cũng hạ màn.

Nam Bùi ôm theo hoa hồng và thẻ tín dụng vừa vớt được, ngồi bên bờ, nhẹ nhàng thở ra.

Hoa hồng rơi rụng lả tả, lặng lặng nằm bên tay cậu, hương hoa trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng của bể bơi xộc vào mũi cậu.

Nam Bùi ngẩng đầu, nhìn vầng trăng cong cong trên trời, tiện tay chải tóc mái bị ướt ra sau đầu, Âu phục trên người đã nhăn nhúm đến không nhìn rõ hình dạng, nước trên mặt cũng phân không nổi là nước mắt hay nước bể nữa rồi.

Cậu có chút thất thần nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, cảm thấy như một giấc mơ.

Chốc lát sau, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Nam Bùi, gọi lại suy nghĩ của cậu, "Ký chủ, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, màn biểu diễn của ngài vô cùng thành công."

Nghe vậy, Nam Bùi thoáng trầm mặc, sau đó thở dài một tiếng.

Hệ thống thấy thế, hỏi, "Ký chủ, có phải ngài cảm thấy khổ sở thay cho 'Nam Bùi' trong nguyên tác không?"

Nam Bùi trả lời, "Ta chỉ cảm thấy tiếc hận."

Trong giọng cậu dẫn theo mấy phần đau đớn kịch liệt.

"Ký chủ, ngài nên quen dần đi, nhiệm vụ của ngài là đóng vai nam phụ si tình, ngài còn hai quyển sách khác cần gánh đấy, ngài cần phải thoát khỏi cảm xúc của nhân vật bất cứ lúc nào......"

Hệ thống đã thấy quá nhiều trường hợp cảm xúc của ký chủ bị cốt truyện ảnh hưởng, nhập vai quá sâu không thoát ra được, thậm chí yêu luôn nhân vật trong sách, dẫn đến thiết lập bị phá vỡ.

Nam Bùi lại thở dài thêm một tiếng, cắt lời hệ thống, nói, "Mi nói xem, một diễn viên thiên tài diễn xuất bùng nổ như ta, cmn sao lại ra đi sớm như vậy chứ? Cảnh khóc vừa rồi, giọt nước mắt canh đúng lúc Tống Cảnh Sâm nói xong rơi xuống —-"

"Nếu như ở thế giới gốc của ta, lên phim kiểu gì cũng phải giành được giải nam phụ xuất sắc nhất, đúng không?"

Hệ thống, "....."

Trước khi xuyên thư, nghề nghiệp của Nam Bùi là diễn viên, diễn xuất vô cùng tinh tế, đáng tiếc chưa đóng được bao nhiêu bộ phim đã gặp phải tai nạn giao thông.

Sau khi xuyên qua, cậu bị trói buộc với 'hệ thống nam phụ si tình'.

Hệ thống nói với cậu, thế giới này được hợp thành từ ba quyển sách.

Sau khi hợp làm một, bởi vì số mệnh trên thế giới có hạn, nên số mệnh phân chia cho từng nhân vật chính không đủ, dẫn tới sự nghiệp của họ đình trệ, không cách nào hấp dẫn được thụ chính.

Để khắc phục thiếu sót này, hệ thống đã để Nam Bùi đồng thời sắm vai nam phụ si tình bên người mấy vị công chính.

Trong cốt truyện gốc của ba quyển sách này, 'nam phụ si tình' chẳng qua chỉ là tên simp khiến người chán ghét.

Nhưng mà bây giờ, Nam Bùi phải lợi dụng thân phận simp này, trong quá trình theo đuổi các nam chính, cung cấp tài nguyên tốt nhất cho họ, thúc đẩy sự nghiệp của họ phát triển, giúp họ trở thành đại lão trong ngành.

Về điểm này, Nam Bùi cũng từng hoài nghi, "Tại sao nhất định phải thành simp mới có thể cung cấp tài nguyên được?"

"Để giữ vững sự ổn định của cốt truyện, để nam phụ si tình là người cung cấp tài nguyên là phù hợp nhất." Hệ thống trả lời, "Như vậy thì tính hợp lý mới không bị nghi ngờ, mà các nam chính cũng sẽ không nảy sinh hảo cảm với ngài."

Nam Bùi, "Ta làm cha của mấy người đó chẳng phải cũng được à?"

Hệ thống, "......Tạm thời chưa có hệ thống sắm vai cha của nhân vật chính."

Sau đó, hệ thống truyền mô tả về thế giới vào trong đầu Nam Bùi, đồng thời nói cho cậu biết nội dung nhiệm vụ cụ thể:

Giúp nam chính tiểu thuyết tổng tài bá đạo trở thành nhà giàu số một, giúp nam chính tiểu thuyết e-sport giành được cúp, và giúp nam chính tiểu thuyết giới giải trí trở thành đỉnh lưu.

"Thời gian nhiệm vụ là nửa năm." Hệ thống nói tiếp, "Ngài phải dựa theo thiết lập trong nguyên tác, giúp thanh sự nghiệp của ba vị nam chính đạt tới 100%, hơn nữa không được làm ảnh hưởng tới cốt truyện, chỉ có như vậy, ngài mới có được cơ hội sống lại."

"Ngoài ra, ngài không được để ba vị nam chính phát hiện ra sự tồn tại của nhau, nếu không sẽ phá vỡ thiết lập, nhiệm vụ xem như thất bại."

"Độ khó của nhiệm vụ khá cao, nên sau khi hoàn thành, ngoài cơ hội được sống lại, ký chủ còn có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn nữa ---- tiền thưởng là bao nhiêu sẽ được quyết định dựa trên biểu hiện của ký chủ, cao nhất có thể lên tới một tỷ. Mong ký chủ cố gắng hết sức mình."

Vì thế, Nam Bùi tiếp nhận nhiệm vụ này.

Tống Cảnh Sâm là công chính trong quyển tiểu thuyết đầu tiên, được gán thiết lập tổng tài bá đạo tự luyến.

Chỉ là, bởi vì số mệnh không đủ, nên mặc dù hắn đã được thừa kế sản nghiệp của gia tộc, nhưng công ty lại phải đối mặt với nguy cơ thiếu hụt vốn, nếu như không có sự giúp đỡ của Nam Bùi, sự nghiệp rất có thể sẽ bị đình trệ.

Tham dự tiệc sinh nhật của Tống Cảnh Sâm, là nhiệm vụ tân thủ của Nam Bùi, mục đích là để làm quen với cảm giác là simp, đồng thời ngầm nhắc nhở Tống Cảnh Sâm chú ý tới vấn đề quay vòng vốn của công ty.

Đương nhiên, nếu thành công tặng được thẻ tín dụng thì càng tốt, đáng tiếc trước mắt Tống Cảnh Sâm còn chưa chịu tiếp nhận.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, Nam Bùi ngồi trên thành bể bơi, cả người ướt đầm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Nam Bùi không kiềm được xoa xoa Âu phục nhăm nhúm trên người mình.

Hệ thống nghĩ thầm, tuy Nam Bùi có vẻ lạc quan đấy, nhưng dẫu sao cũng ngâm trong nước lạnh lâu như thế, cơ thể chịu tra tấn cực lớn, vẫn cần an ủi đôi chút.

Vì thế nó nói, "Ký chủ, kiến nghị ngài vẫn nên về sớm một chút mà nghỉ ngơi, dù sao ngài cũng ngâm trong nước lâu như thế, rất dễ bị cảm......"

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Nam Bùi cởi áo khoác ngoài, để lộ ra áo sơ mi trắng dán đầy miếng giữ nhiệt, còn được bọc kín bởi màng giữ tươi bên trong. Cậu vừa lột miếng dán giữ nhiệt và màng giữ tươi xuống, vừa lẩm bẩm, "Lỡ dán nhiều quá, có hơi nóng......"

Miếng dán giữ nhiệt bị cậu ném sang một bên, xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Hệ thống hoàn toàn cạn lời.

Nó cảm thấy lo lắng của nó cũng giống như chính bản thân nó vậy, thừa thãi hết sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play