Vài phút sau, Nam Bùi cùng 'cậu sinh viên' kia tiến vào phòng bao SVIP.

Bên trong phòng bao có thể dùng từ chướng khí mù mịt để hình dung, trong phòng đều là mấy tổng tài mới phất lên giống Nam Bùi, còn cả mấy nhà sản xuất cá mè một lứa với họ nữa, nói chung đều thuộc tầng lớp tư bản người người chán ghét của giới giải trí. Bọn họ chào hỏi Nam Bùi:

"Anh Nam đến rồi à, mau qua đây làm hai ly."

"Anh Nam lại dẫn theo người mới hả? Trông cũng không tệ nha."

"Úi chà, trên cổ áo anh Nam còn vết son kìa......"

Nam Bùi rõ ràng nhíu mày một cái.

'Cậu sinh viên' bên cạnh liếc thấy biểu cảm trên mặt cậu, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Sau đó, Nam Bùi dùng một giây nhập vai, cười ha ha nhập hội với đám nhà giàu mới nổi kia, như cá gặp nước.

'Cậu sinh viên' ngồi xuống kế bên Nam Bùi, Nam Bùi liếc anh một cái, nhỏ giọng nói, "Hay là em tháo khẩu trang xuống chút đi."

'Cậu sinh viên' trừng mắt nhìn Nam Bùi một lát, sau đó kéo khẩu trang xuống.

Sự thực chứng minh trực giác của Nam Bùi hoàn toàn chuẩn xác, vẻ ngoài của 'cậu sinh viên' này không thua gì đám minh tinh trong giới giải trí, ngũ quan rõ ràng, lập thể, đường cằm sắc bén như dao.

Có điều, anh vừa tháo khẩu trang, khí chất liền thành thục hơn vừa rồi một chút, cũng tăng thêm mấy phần mị lực khó diễn tả thành lời.

Ngay lập tức có người trêu chọc, "Anh Nam, tay vịn này của anh đẹp trai quá vậy, thế này thì cần gì phải phí công sức theo đuổi Lục Bách Nhiễm làm gì nữa, theo đuổi cậu ta luôn đi chẳng tốt hơn à."

Nam Bùi nghe vậy cười cười, có chút xấu hổ nói, "Tiểu Nhiễm......có tài năng." Nói xong, cậu vô thức liếc người bên cạnh một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

'Cậu sinh viên' dường như không lấy gì làm lạ với kiểu người đang theo đuổi người ta lại vẫn tới hội sở ăn chơi này, trên mặt không bày ra biểu cảm gì.

Nhưng trong lòng Nam Bùi lại có chút mất tự nhiên, cảm thấy mình ở trong mắt 'cậu sinh viên' kia đã trở thành một tên tổng tài thô tục ăn chơi đàng điếm.

Cơ mà nghĩ lại thì, thiết lập nhân vật của cậu chẳng phải là như vậy à, có gì mà phải mất tự nhiên chứ. Vì thế cậu nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin.

Đúng lúc này, có vài người thấy được vẻ ngoài xuất chúng của 'cậu sinh viên', lần lượt tiến lên mời rượu.

Nam Bùi vội vàng cản họ lại, "Cậu ấy không uống rượu."

'Cậu sinh viên' nhìn hành động của Nam Bùi, không nói gì, chỉ là khóe môi khẽ cong lên đôi chút.

Sau đó, Nam Bùi đưa cho anh một cốc nước cam, ghé sát tai anh nhỏ giọng nói, "Em uống cái này đi, mặc kệ bọn họ."

'Cậu sinh viên' cụp mắt nhìn cốc nước cam trong tay, không từ chối, đưa mắt nhìn Nam Bùi, ánh mắt như đang nói: Cậu xem tôi là con nít thật đấy à.

Nam Bùi bổ sung thêm, "Bất kể thế nào, sinh viên là không được uống rượu."

'Cậu sinh viên' nhìn sườn mặt Nam Bùi, lòng nghĩ, cho dù có nhìn thế nào, thì cũng thấy cái người này còn giống sinh viên hơn đấy.

Đúng lúc này, Lục Bách Nhiễm rốt cuộc cũng tới.

Ngoại hình Lục Bách Nhiễm sáng sủa, sạch sẽ, thường ngày thái độ ôn hòa, tính tình cũng nội liễm, ổn trọng, rất thích hợp lăn lộn trong giới giải trí.

Nhưng khi y bước vào phòng bao, sắc mặt vẫn ngay lập tức chuyển đen.

Sau đó, Lục Bách Nhiễm liếc nhìn Nam Bùi ăn mặc sặc sỡ như con công trong vườn bách thú, cùng người đàn ông trẻ tuổi rõ là làm tay vịn ngồi kế bên cậu một cái, chân mày nhíu chặt, trong mắt đều là bài xích, khinh miệt.

"Tiểu Nhiễm, cuối cùng em cũng đến." Nam Bùi đứng lên đón Lục Bách Nhiễm, "Mau qua đây ngồi......"

Nhưng mà Lục Bạch Nhiễm lại lịch sự đáp một câu 'Tôi không ngồi đâu', bảo trì khoảng cách không quá thân cận với Nam Bùi, nói, "Có chuyện gì anh cứ nói luôn đi."

Y một giây cũng không muốn ở lại cái nơi đáng ghê tởm này.

Nam Bùi có chút thất vọng, nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu Lục Bách Nhiễm cho mấy vị tổng tài, nhà sản xuất đang ngồi ở đây, còn biểu thị hy vọng bọn họ cho Lục Bách Nhiễm một cơ hội được đóng vai nam chính.

"Yên tâm đi anh Nam, cơ hội này chắc chắn thuộc về Lục Bách Nhiễm rồi."

"Tiểu Lục đẹp thế này, tùy tiện diễn cũng hút được fan."

"Cái mặt này của cậu ấy đúng là trời ban cho bát cơm này mà."

Tuy đều là lời khen ngợi, nhưng Lục Bách Nhiễm càng nghe sắc mặt lại càng tệ. Y mím môi không nói lời nào, bởi vì y biết, bây giờ mình không có vốn liếng gì để vả mặt cái đám ngu ngốc này.

"Vậy xem như một lời đã định nhé." Nam Bùi vui vẻ nói với Lục Bách Nhiễm, "Em được làm nam chính bộ phim thần tượng 'Mưa sao băng tình yêu' rồi đó."

Lục Bách Nhiễm đã xem qua kịch bản của bộ phim này rồi, rất rõ ràng đây là một bộ phim rác, sắc mặt y nhất thời càng trở nên đen thui, nhưng vẫn giữ được tia lý trí cuối cùng, hỏi, "Đây là tài nguyên anh tranh được cho tôi ấy hả?"

"Tiểu Nhiễm, bộ phim này có nhiều điểm hút người xem lắm đó." Nam Bùi chém đinh chặt sắt nói, "Mấy cái tình tiết kinh điển như là tam giác tình yêu, ngoại tình, đụng xe, mất trí nhớ......đều có cả, đến lúc chiếu kiểu gì cũng bùng nổ cho xem ! Em sẽ nổi tiếng ngay thôi !"

"Trong mắt anh, chỉ nổi tiếng mới có ý nghĩa thôi đúng không?" Lục Bách Nhiễm khắc chế cảm xúc của mình, nở nụ cười trào phúng, nói, "Anh cho tôi cái kịch bản này, tôi phải đội ơn anh đấy nhỉ?"

Nam Bùi vội vàng nói, "Tiểu Nhiễm, tôi cũng vì tốt cho em thôi, em bây giờ còn đang ở tuyến 18, được đóng nam chính không phải là điều em mơ ước bấy lâu à......"

Lục Bách Nhiễm hít một hơi thật sâu, chán ghét Nam Bùi ở trong lòng đã dâng lên đến cực điểm.

Bầu không khí trong căn phòng bao này khiến y cảm thấy vô cùng bẩn thỉu, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Nhưng điều Nam Bùi nói lại là sự thật, nếu như bây giờ không thỏa hiệp, chỉ dựa vào năng lực của y mà muốn đóng vai nam chính, thêm vài năm nữa cũng chưa chắc đã được.

"Cảm ơn anh Nam." Vì thế, Lục Bách Nhiễm khàn giọng, ngữ khí lễ độ lại xa cách nói, "Xin lỗi không tiếp chuyện được."

Nói xong, y thật sâu nhìn Nam Bùi một cái, quay người trực tiếp rời khỏi phòng bao.

Nam Bùi vội vàng đuổi theo ra cửa, "Tiểu Nhiễm !"

Đến khi bắt kịp, cậu dùng giọng thâm tình nói, "Tiểu Nhiễm, tôi thích xem em đóng phim, em biết mà. Sau này tôi cũng hy vọng em có thể tiếp tục đóng phim thần tượng, như vậy mới giúp em nhanh chóng trở nên nổi tiếng được."

Lục Bách Nhiễm cảm thấy mỗi một câu của Nam Bùi đều như đang bôi nhọ ước mơ của mình, nhưng y lại không có cách nào tránh thoát.

"Tôi không có ý kiến gì hết." Lục Bách Nhiễm quay đầu lại, treo lên mặt nụ cười ấm áp, cảm xúc nơi đáy mắt lại sâu không đong đếm được, "Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh Nam."

Nam Bùi biết, giờ phút này, trong lòng Lục Bách Nhiễm đã gieo xuống mầm mống hận thù, chỉ đợi ngày sau có cơ hội sẽ trả thù mình.

Nhưng mà trên mặt cậu lại vẫn giữ nguyên thiết lập, cười nói, "Em vui là được, đến đến đến, uống cùng tôi vài ly đi......"

Lục Bách Nhiễm nhẹ giọng từ chối, "Anh Nam đã có người uống cùng rồi mà, còn cần tôi làm gì nữa."

Mắt Nam Bùi sáng lên, hỏi, "Em ghen đấy à?"

"Không." Lục Bách Nhiễm nhíu mày nhẹ đến khó nhìn ra, nở nụ cười lạnh nhạt, "Tôi lấy đâu ra tư cách để ghen chứ."

Nam Bùi tự tin mười phần nói, "Em đúng là đang ghen rồi."

Đối mặt cái tên nhà giàu ngu ngốc tự cho mình là đúng này, trong lòng Lục Bách Nhiễm đã chửi thề tám vạn sáu ngàn câu rồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, "Anh Nam thích đùa thật đấy."

Nói xong, Lục Bách Nhiễm như là không chịu được thêm nữa, trực tiếp quay người, tăng nhanh bước chân rời đi.

Đoạn tình tiết này cũng kết thúc ở đây.

Nam Bùi thở ra một hơi, lòng nghĩ, diễn cái loại vai này cũng mệt thật chứ.

Cậu quay người, định vào phòng bao kết thúc buổi tụ tập, lại vừa hay trông thấy 'cậu sinh viên' kia đang đứng trước cửa.

Nam Bùi thoáng ngẩn người, không biết cậu nhóc này ra đây từ lúc nào.

Bộ dạng mặt dày mày dạn vừa rồi của cậu, có phải bị cậu ta trông thấy hết rồi không?

Còn chưa đợi Nam Bùi nói gì, đối phương đã mở miệng trước, giọng lành lạnh nói, "Cậu kêu tôi tới đây diễn kịch, là để cho người kia ghen à?"

Nam Bùi ngớ người, vô thức lắc đầu, rồi lại gật đầu.

'Cậu sinh viên' nhíu mày, "Vậy là có ý gì?"

Nam Bùi đơn giản lười giải thích, nói, "Chính là như em nghĩ đó."

Nghe vậy, người đàn ông trẻ đối diện phát ra một tiếng cười nhẹ, như là trào phúng, lại như đang giễu cợt.

Nam Bùi tùy tiện nói mấy câu tạm biệt với đám người trong phòng bao, sau đó cùng 'cậu sinh viên' xuống lầu, ra đến cửa hội sở, cậu hỏi, "Để anh đưa em về nhé. Nhà em ở đâu?"

'Cậu sinh viên' tùy tiện nói ra một cái địa chỉ.

Nam Bùi tra bản đồ trong di động, không khỏi ngẩn người, nghi hoặc hỏi hệ thống, "Cái chỗ này......hình như ở khu bắc thành phố Lục Tấn? Không thuộc bất cứ quyển tiểu thuyết nào à?"

Hệ thống trả lời, "Đây có lẽ là một khu vực không quan trọng, là dữ liệu thừa ra khi ba thế giới hợp làm một."

Nam Bùi hiểu được, chỉ chỉ về phía xe của mình, nói với 'cậu sinh viên', "Lên xe đi, anh đưa em về."

'Cậu sinh viên' liếc nhìn nhãn hiệu xe, khóe môi khẽ nhếch, "Không cần đâu."

"Lên đi, gọi xe tốn tiền lắm." Nam Bùi khuyên nhủ, "Em kiếm được tiền cũng không dễ dàng mà."

Người kia nhìn Nam Bùi, đột nhiên hỏi, "Trông tôi giống thiếu tiền lắm à?"

Nam Bùi không cần suy nghĩ đã trả lời, "Không thiếu tiền thì sao lại tới đây làm tay vịn chứ? Đúng rồi, em gửi số thẻ qua cho anh đi, anh tài trợ em đi học......"

Người đàn ông trầm mặc.

Anh cảm thấy, cái người trước mặt này đúng là kỳ quặc.

Từ lần đầu tiên trông thấy Nam Bùi ở nhà vệ sinh, anh đã nghĩ như vậy rồi.

Rõ ràng bộ dạng rất ưa nhìn, lại ăn vận không phù hợp với mình chút nào ;

Rõ ràng là một tay mơ, lại vẽ vết son môi lên cổ áo vờ bày ra vẻ lão luyện ;

Rõ ràng đầu óc không tốt lắm, lại bộc lộ thiện ý trước mặt mình......

Chính là cái kiểu bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền nhỉ?

Còn về hành động lấy lòng Lục Bách Nhiễm của Nam Bùi, càng khiến người đàn ông kia thêm chắc chắn đầu óc Nam Bùi không được tốt.

Nam Bùi vẫn tiếp tục nói, "Em đừng ngại, anh đưa em về cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu mà......"

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao lẳng lặng dừng lại kế bên 'cậu sinh viên'.

'Cậu sinh viên' nhìn về phía Nam Bùi, rút một sấp tiền từ trong túi ra, tiến về phía trước, vươn tay nhét vào trong túi áo vest của cậu.

Nam Bùi ngớ người.

'Cậu sinh viên' cụp mi mắt nhìn Nam Bùi, khóe môi khẽ nhếch, giọng trầm trầm, mang theo mấy phần ý cười nói, "Cảm ơn ý tốt của cậu."

Nam Bùi ngơ luôn rồi, mãi tới khi đối phương lên xe, mới kinh ngạc gọi, "Nè, nhóc đẹp trai ! Không cần tiền công à ?!"

'Cậu sinh viên' ngồi lên xe, liếc mắt nhìn cậu qua cửa kính một cái, đáy mắt mang theo thâm ý.

Giờ phút này, trông anh không còn chút dáng vẻ 'sinh viên đại học' nào nữa, khiến Nam Bùi đứng hình tại chỗ.

Sau khi anh lên xe, tài xế kinh ngạc hỏi, "Hoắc tổng, sao ngài lại ăn vận thế này? Tóc không vuốt lên đã đành, còn mặc bộ vest...... không biết diễn tả thế nào này nữa, với cả cái balo kia là sao......"

Hoắc Nghiêu nhướn mày, hỏi ngược lại, "Làm sao? Xấu lắm à?"

"Không không không, Hoắc tổng mặc gì cũng đẹp hết." Tài xế vội vàng giải thích, "Hơn nữa như bây giờ trông lại trẻ ra vài tuổi, như sinh viên đại học ấy."

Hoắc Nghiêu không tỏ rõ ý kiến, "Vậy à."

Tài xế, "Ngài còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì mà. Không phải hôm nay ngài tới đây thị sát hội sở vừa mua lại à? Sao lúc ra lại nhếch nhác thế này?"

"Một nhân viên phục vụ không cẩn thận làm đổ rượu vang đỏ lên người tôi." Hoắc Nghiêu dùng giọng bình thản nói, "Quản lý mang tôi đi tắm gội, thay quần áo. Còn cái balo này, là dùng để đựng quần áo bẩn."

Tài xế hoảng hốt hô, "Cái gì, bọn họ lại dám đối xử với ngài như thế á? Đổ rượu vang lên người cũng thôi đi, còn kiếm cho ngài bộ đồ tệ hại này nữa ! Nếu không đuổi việc hết cái đám ấy đi, dù sao ngài cũng là ông chủ của hội sở rồi mà."

"Mới đầu đúng là có hơi bực thật." Hoắc Nghiêu vắt chéo chân, ngữ điệu tràn đấy hứng thú nói, "Có điều bây giờ lại cảm thấy......hình như cũng không tệ lắm."

Tài xế ngẩn người, khó có thể tin nhìn qua gương chiếu hậu, thế mà lại thấy được ý cười trên mặt Hoắc Nghiêu.

Gặp phải loại chuyện này......mà còn không tệ ấy hả ? ?

"Đúng rồi, mới nãy cái người đứng ngoài cửa......là ai vậy ạ?" Tài xế chuyển chủ đề, cẩn thận hỏi, "Tuy bộ dạng khá ưa nhìn, nhưng trông không giống như người có thể trở thành bạn của ngài lắm, vừa nãy tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ......"

Trên người khoác đồ của vài thương hiệu lớn, phối loạn cả lên, như sợ người ta không biết mình có tiền vậy, trước ngực còn đeo một sợi dây chuyền vàng thật lớn nữa.

Trừ cái mặt ra còn đâu không được điểm nào, hoàn toàn không phải kiểu mà người đến từ thế gia truyền thống như nhà họ Hoắc sẽ kết bạn.

Hoắc Nghiêu quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện bóng dáng người kia đã không còn thấy đâu nữa.

Một lát sau.

Anh quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh trả lời tài xế, "Uh. Bộ dạng không tệ thật." Nói xong, khóe môi anh lại khẽ cong lên.

Tài xế ngẩn người.

Vừa rồi hắn......có hỏi câu nàyđâu nhỉ?     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play