Tống Cảnh Sâm nói câu này xong, mọi người ở hiện trường đều ngây người.
Ai cũng không ngờ, Tống Cảnh Sâm lại làm khó Nam Bùi trước mặt bao người như thế.
Đáy mắt Trần Vũ cũng ánh lên nét kinh ngạc.
Tuy cậu ta quả thật có chuẩn bị quà giáng sinh cho Tống Cảnh Sâm, nhưng khiến cậu ta không ngờ là, Tống Cảnh Sâm lại chủ động đòi cậu ta quà.
“Tống tổng, quà của tôi ít tiền lắm, hay là anh cứ nhận của cậu Nam Bùi trước đi.” Nói xong, Trần Vũ dùng ánh mắt có chút sợ sệt nhìn Nam Bùi một cái.
Tống Cảnh Sâm lạnh nhạt nói, “Bây giờ tôi muốn nhận quà của cậu.”
Nam Bùi thấy vậy, ngón tay siết chặt, môi hơi hơi phát run, diễn ra dáng vẻ đau lòng nhưng vẫn cố giả vờ mạnh mẽ.
Tống Cảnh Sâm đương nhiên nhận ra sự khác thường của cậu, nhịn không được trộm vui vẻ trong lòng.
Hắn biết ngay Nam Bùi vẫn để ý mình, sẽ ghen với Trần Vũ mà, cậu tới tìm Lục Bách Nhiễm chẳng qua cũng chỉ để thăm dò Tống Cảnh Sâm hắn thôi.
Sau khi xác nhận được suy nghĩ của mình là đúng, tâm tình Tống Cảnh Sâm thoải mái hơn nhiều.
Nhưng như này vẫn chưa đủ, hắn còn muốn khiến Nam Bùi phải đích thân thừa nhận cậu ghen, cậu đố kị nữa.
Trước giờ, trong đoạn tình cảm này, vẫn luôn là Tống Cảnh Sâm nắm vị thế chủ đạo, nhưng bây giờ cảm xúc của hắn lại dễ dàng bị Nam Bùi tác động, đương nhiên hắn sẽ muốn thay đổi hiện trạng này rồi.
Vì vậy, Tống Cảnh Sâm lại tiếp tục kíc.h thích Nam Bùi.
Hắn khẽ nhướn mày, nhìn về phía Nam Bùi, giọng điệu trào phúng nói, “Sao thế, Nam Bùi, cậu có ý kiến gì với Trần Vũ hả?”
Nam Bùi cắn chặt môi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Sắp rồi.
Tống Cảnh Sâm nghĩ, Nam Bùi đã không còn kiềm chế được, sắp sửa để lộ suy nghĩ chân thật trong lòng mình ra rồi.
Chỉ cần Nam Bùi mở miệng nói muốn hắn đuổi Trần Vũ đi, hắn sẽ lấy đó làm điều kiện, để Nam Bùi hủy hợp đồng với Lục Bách Nhiễm.
Tống Cảnh Sâm nghĩ, mình cũng suy nghĩ chu toàn cho Nam Bùi thật chứ.
Đúng lúc này, Trần Vũ cẩn thận lấy ra món quà nhỏ mình dày công chuẩn bị.
Hộp quà không to như của Nam Bùi, giấy gói cũng không tinh xảo như thế.
Thấy Nam Bùi cắn môi không nói gì, Tống Cảnh Sâm lại có thêm động tác.
Hắn nhận lấy quà Trần Vũ tặng, giả vờ thỏa mãn ngắm nghía, sau đó nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, cong môi hỏi, “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Trước ánh mắt đồng tình của mọi người, Nam Bùi cuối cùng cũng mở miệng, “Anh Cảnh Sâm……”
Tống Cảnh Sâm nhìn cậu, vô thức ngồi thẳng người dậy, đáy mắt cất giấu chút mong đợi nho nhỏ.
Cậu ta sẽ nổi giận, hay làm nũng đây, cũng có thể sẽ khóc lóc cầu xin mình nhỉ?
Ngay lúc Tống Cảnh Sâm còn đang suy đoán phản ứng của Nam Bùi, cậu chầm chậm thu món quà lại.
Cậu nhìn Tống Cảnh Sâm, vành mắt hơi hơi đỏ lên, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi xuống, như thể những khó khăn gặp được trong thời gian này đã khiến cậu học được thế nào là kiên cường, ẩn nhẫn vậy.
Lát sau, Nam Bùi chậm chạp nói, “Nếu người anh thích là Trần Vũ, vậy em chúc hai người hạnh phúc.”
Tống Cảnh Sâm ngây người, hai mắt mở to, như là không dám tin vào tai mình.
“Cậu —-”
Tay Tống Cảnh Sâm run lên, giây tiếp theo, hắn nhịn không được đứng bật dậy, món quà Trần Vũ tặng cầm trong tay rơi xuống đất.
Hắn cau mày nhìn Nam Bùi, không thể tin nổi hỏi, “Cậu nói cái gì?!”
Mọi người đều không hiểu vì sao Tống Cảnh Sâm lại kích động đến thế —- dựa theo lý thuyết mà nói, Nam Bùi lựa chọn chúc phúc cho hắn và Trần Vũ, không phải là chuyện mà hắn hy vọng nhìn thấy nhất sao?
Nhưng khoảnh khắc này, trong lòng Tống Cảnh Sâm lại hoảng loạn vô cùng. Hắn không ngờ Nam Bùi có thể nói ra mấy lời như ‘chúc hai người hạnh phúc’ ấy.
Mà Nam Bùi lại đang sung sướng không chịu được.
Cậu cũng không ngờ Tống Cảnh Sâm sẽ từ chối không nhận món quà mình tặng.
Vậy cậu có thể nhân cơ hội này, nói ra câu ‘chúc hai người hạnh phúc’, sau đó thuận thế rút lui rồi.
“Anh Cảnh Sâm……” Giọng Nam Bùi hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn cố giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, “Em từng nói rồi, chỉ cần sự nghiệp của anh thành công, chuyện gì em cũng có thể chấp nhận, nếu như anh gặp được người mà mình thích, em sẽ chúc phúc cho hai người.”
Cậu vừa nói dứt lời, Tống Cảnh Sâm đã như bị sét đánh trúng, ngây người tại chỗ.
Bầu không khí trong phòng bao đông cứng lại, mọi người đều rơi vào im lặng.
Bọn họ không ngờ một tên ‘công tử ăn chơi’ trong miệng người khác như Nam Bùi lại si tình với Tống Cảnh Sâm tới mức này.
Ngón tay Tống Cảnh Sâm nhịn không được co chặt, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng hắn.
Nam Bùi rốt cuộc đang nghĩ gì?
Hắn chỉ mới kíc.h thích Nam Bùi có chút xíu thôi, cậu ta đã từ bỏ là thế nào??
Tình cảm của cậu ta rẻ mạt như vậy à?!
Nam Bùi cất quà đi, cụp mắt, chầm chậm nói, “Anh Cảnh Sâm, chúc anh và Trần Vũ hạnh phúc, em đi trước đây.”
Tống Cảnh Sâm tức đến bật cười.
“Nam Bùi, có phải cậu cho rằng làm như vậy, tôi sẽ giữ cậu lại không?” Hắn cười lạnh một tiếng, dùng sức đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, “Trần Vũ xuất sắc hơn cậu nhiều, phụ trách dự án cũng tốt hơn so với cậu, tôi mời cậu tới đây chẳng qua chỉ là nể mặt cậu thôi, cậu tưởng rằng tôi quan tâm tới cậu lắm chắc?!”
Tống Cảnh Sâm bị lửa giận công tâm đã không còn khống chế được lời nói của mình nữa rồi. Hắn không tin Nam Bùi còn có thể chịu được.
Nam Bùi nghe vậy, vành mắt đỏ bừng, cố ép khóe miệng khỏi giương lên, nói, “Cậu ta xuất sắc hơn em thì tốt. Sau này em sẽ không tới làm phiền anh nữa.”
Nói xong, cậu quay người đi ra cửa.
Tống Cảnh Sâm không thể ngờ cậu dám đi thật! Nhất thời trong lòng hắn có chút hoảng loạn, nhưng đã bị lửa giận che mất.
Hắn nâng cao giọng, nói, “Nam Bùi, nếu như cậu có khí phách thì sau này đừng có tới gặp tôi nữa!”
Bước chân Nam Bùi khựng lại.
Lồng ngực Tống Cảnh Sâm phập phồng lên xuống, xung quanh không một ai dám mở miệng. Ánh mắt họ nhìn bóng lưng Nam Bùi đều mang theo mấy phần đồng tình.
Trần Vũ thở dài một tiếng trong lòng, cậu ta biết Nam Bùi đã bỏ ra rất nhiều cho Tống Cảnh Sâm, nhưng rơi xuống kết cục này, cũng chỉ có thể trách Nam Bùi vô dụng, không chiếm được trái tim của Tống Cảnh Sâm thôi.
Ở trước mặt người không yêu mình, có thâm tình đến đâu cũng có tác dụng gì chứ.
Tống Cảnh Sâm đang đợi Nam Bùi quay đầu lại.
Nhưng mà, khiến hắn không ngờ là, sống lưng Nam Bùi cứng ngắc vài giây, rồi chỉ để lại một câu ‘tạm biệt’ liền nhấc chân rời khỏi phòng bao.
Hai mắt Tống Cảnh Sâm mở to.
Cậu ta……đi thật hả?!
Lúc này, Candy bên cạnh cố lấy dũng khí, hỏi Tống Cảnh Sâm, “Tống…Tống tổng…… có cần tôi đuổi……”
Tống Cảnh Sâm nhắm mắt lại, nghiến răng nói, “Không cần! Mọi người tiếp tục dùng bữa đi!”
Nam Bùi yêu hắn như thế, sao có thể thật sự từ bỏ hắn được?
Tống Cảnh Sâm tin là không bao lâu nữa, Nam Bùi sẽ tự quay lại thôi.
Candy nuốt nước miếng, không dám nói thêm nữa.
Về phần Nam Bùi, sau khi rời khỏi đó, khóe môi không kiềm được cong lên.
Cậu không ngờ lại có thể rút lui thuận lợi như thế.
Bữa tiệc mừng công của Tống Cảnh Sâm hãy còn tiếp tục, người tới bữa tiệc này có rất nhiều là các đại lão trong giới kinh doanh, trong đó không ít là do Nam Bùi âm thầm mời đến, để giúp cho sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm ngày sau thuận lợi phát triển.
Nhưng chuyện này chỉ mình Candy biết.
Cậu ra khỏi khách sạn chưa bao lâu, thanh sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đã đạt đến 90%.
Mọi thứ đều tiến triển theo đúng kế hoạch của cậu.
Rời khỏi khu tiểu thuyết bá đạo tổng tài, Nam Bùi thay bộ một bộ đồ khác, chuẩn bị tham dự tiệc đóng máy của Lục Bách Nhiễm.
Nếu bên Tống Cảnh Sâm tốc độ phát triển với Trần Vũ nhanh đến chóng mặt, còn đuổi cậu đi, vậy bên Lục Bách Nhiễm chắc cũng sắp rồi.
Chiều hôm đó.
Tiệc đóng máy của đoàn phim Lục Bách Nhiễm được tổ chức tại một khách sạn ở khu tây.
Mấy ngày nay, tuy bộ phim Lục Bách Nhiễm và Cố Thành Nguyên đóng chung còn chưa khai máy, nhưng y đã khá thân thiết với Cố Thành Nguyên rồi. Cố Thành Nguyên muốn đào Lục Bách Nhiễm tới phòng làm việc của mình, còn Lục Bách Nhiễm lại muốn chọc cho Nam Bùi ghen. Bởi vậy, Cố Thành Nguyên cũng xuất hiện trong bữa tiệc đóng máy này.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, không ít người cùng đoàn phim đã tới tặng hoa, tặng quà cho Lục Bách Nhiễm. Lục Bách Nhiễm duy trì nụ cười hoàn mĩ, lần lượt nhận lấy, nhưng ánh mắt lại có chút lơ đễnh.
Nhân lúc rảnh rỗi, y ngồi trong góc, mở di động kiểm tra tin tức.
Nửa tiếng trước, y đã hỏi Nam Bùi có tới tiệc đóng máy không, Nam Bùi vẫn chưa trả lời.
Ngón tay Lục Bách Nhiễm không khỏi siết chặt.
Kể từ lần trước trông thấy Nam Bùi gặp Đoàn Hành, y vẫn luôn chú ý tới mọi hành động của cậu.
Mỗi lần Nam Bùi không trả lời lại tin nhắn của y, y lại nhịn không được nghĩ có phải cậu đang ở cùng một chỗ với Đoàn Hành không.
Rõ ràng ban đầu Nam Bùi nói là ngưỡng mộ y, vậy mà gần đây thời gian Nam Bùi xuất hiện ở đoàn phim càng lúc càng ngắn, đến thông báo về công việc hầu như đều là người đại diện Trần Tự Hiểu.
Lục Bách Nhiễm từng ngầm điều tra Nam Bùi, kết quả phát hiện, lúc Nam Bùi không tới đoàn làm phim, phần lớn thời gian đều ở câu lạc bộ TKT.
Vừa nghĩ tới đây, mùi giấm trong lòng Lục Bách Nhiễm bùng lên mạnh tới không gì che lấp nổi.
Trước khi tiệc đóng máy bắt đầu, Nam Bùi gửi tin nhắn cho Lục Bách Nhiễm, nói mình đang trên đường đến.
Lục Bách Nhiễm nhìn chằm chằm di động, nhàn nhạt nhắn lại một chữ ‘uhm’.
Không lâu sau, tiệc đóng máy chính thức bắt đầu.
Nam Bùi mang theo quà tới nơi tổ chức tiệc, vừa hay đụng phải Lục Bách Nhiễm đàng cùng Cố Thành Nguyên nói chuyện.
Chỗ của hai người bị cố ý sắp xếp gần sát nhau.
Lục Bách Nhiễm thấy Nam Bùi vào cửa, dùng khóe mắt liếc cậu một cái.
Y nghĩ, hôm nay bất kể thế nào cũng phải khiến Nam Bùi ghen, từ đó hiểu được thứ gì mới đáng quý trọng, sau này cách Đoàn Hành xa một chút.
Đúng lúc này, Cố Thành Nguyên lấy ra một hộp quà và một bó hoa, tặng cho Lục Bách Nhiễm, “Cậu Lục, chúc mừng cậu đóng máy, hy vọng bộ phim tiếp theo chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Cố Thành Nguyên làm chuyện này cũng là để cho Nam Bùi nhìn.
Hắn hy vọng Nam Bùi hiểu được, Lục Bách Nhiễm không thích cái tay nhà giàu mới nổi là cậu chút nào, vẫn luôn một lòng theo đuổi nghệ thuật.
Nam Bùi bước vào phòng, cùng các thành viên trong đoàn phim chào hỏi lẫn nhau.
Tầm mắt cậu rơi trên người Cố Thành Nguyên và Lục Bách Nhiễm, bàn tay cầm hộp quà khẽ run run, đôi môi mím lại, chân mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra mấy phần ghen tị.
Vì để Nam Bùi biết khó mà lui, Cố Thành Nguyên lại nói tiếp với Lục Bách Nhiễm, “Quà của tôi là nước hoa đặt làm riêng bên Pháp, có tiền cũng không mua được đâu, bởi vì hãng nước hoa ấy chỉ phục vụ riêng cho giới quý tộc thôi.”
Lục Bách Nhiễm cong môi, nhìn về phía Nam Bùi, ánh mắt như đang nói: Người tán thưởng tôi không chỉ có mỗi mình anh đâu.
Y mong đợi Nam Bùi cảm nhận được cảm giác nguy cơ, từ nay trong mắt chỉ có một người duy nhất là y thôi.
Dưới ánh mắt Lục Bách Nhiễm, hầu kết Nam Bùi trượt lên trượt xuống, ghen tị nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng.
Để có thể kíc.h thích Nam Bùi thêm chút nữa, Lục Bách Nhiễm vươn tay, lễ phép nhận lấy món quà Cố Thành Nguyên tặng, thậm chí còn nở một nụ cười ấm áp, “Cảm ơn quà của anh, Tiểu Cố.”
Nam Bùi cầm hộp quà đứng bên cạnh, mọi người đều nhìn ra được tình cảnh cậu lúc này ngượng ngùng tới mức nào.
Cố Thành Nguyên cố tình kíc.h thích cậu thì thôi đi, đến cả Lục Bách Nhiễm cũng phối hợp với hắn làm vậy nữa.
Mọi người đều sợ Nam Bùi đột nhiên lật bàn bỏ đi.
Trước ánh mắt lo lắng của họ, Nam Bùi chầm chậm mở miệng, âm điệu có chút khàn khàn, “Tiểu Nhiễm, tôi cũng chuẩn bị nước hoa……nhưng không phải đặt làm riêng.”
Lục Bách Nhiễm nhìn cậu một cái, nhướn mày, “Trùng hợp vậy? Có điều, tôi đã có một lọ nước hoa rồi, làm thế nào bây giờ?”
Y mong chờ được nghe Nam Bùi nói ‘ném quà Cố Thành Nguyên tặng đi’, hoặc trực tiếp tiến lên giật lấy hộp quà ném xuống đất.
Chỉ cần Nam Bùi thể hiện ra tình yêu dành cho mình, những ghen tị y phải chịu khoảng thời gian này mới có thể tan biến, mới có thể nhận lấy quà Nam Bùi tặng.
Lục Bách Nhiễm chờ đợi phản ứng của Nam Bùi.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Nam Bùi ngày thường vẫn luôn tự phụ cao ngạo lại mở miệng nói, “Xem ra……tôi là kẻ thừa thãi rồi.” Giọng điệu đong đầy vẻ thất lạc.
Lục Bách Nhiễm ngây người.
Giây tiếp theo, Nam Bùi nói ra lời thoại kinh điển của nam phụ, “Không sao hết, Tiểu Nhiễm, nếu em đã thật lòng thích anh ta…… vậy tôi sẽ không tiếp tục làm phiền em nữa.”
Hai mắt Lục Bách Nhiễm mở to.
Y nói thích Cố Thành Nguyên bao giờ?!
Đầu óc Nam Bùi hỏng rồi à??
Lục Bách Nhiễm không khỏi nhíu mày, hỏi, “Nam Bùi, anh đang nói gì vậy?”
“Em đã nổi tiếng rồi, tôi cũng không còn giá trị gì nữa.” Nam Bùi siết chặt nắm tay, cụp mắt, giọng càng lúc càng nhẹ, “Thích người khác là lựa chọn của em, tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Lục Bách Nhiễm nhất thời không thể tin vào tai mình.
Nam Bùi đang cảm thấy y tiếp cận Cố Thành Nguyên là vì muốn nổi tiếng à?
Chẳng phải tất cả đều là vì Nam Bùi vẫn tiếp tục giao du với Đoàn Hành hay sao?!
“Nam Bùi, anh có ý gì?” Lục Bách Nhiễm siết chặt tay, cảm giác bị hiểu nhầm khiến y tức giận vô cùng, “Anh cảm thấy tôi nổi tiếng rồi liền nhìn không vừa mắt anh hả?”
Nam Bùi nâng mắt nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, không nói gì, nhưng ánh mắt lại đang nói: Lẽ nào không phải?
Lục Bách Nhiễm lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc trước mặt bao người, y nhíu chặt mày, nói, “Nếu anh cảm thấy tôi là người như vậy, thì thật sự khiến tôi thất vọng đấy.”
Nam Bùi mắng thầm trong lòng, cậu trong nguyên tác chẳng phải chính là như vậy à, sau khi tới với Cố Thành Nguyên, chẳng thuận tay đánh sập công ty của Nam Bùi còn gì.
Có điều cậu không nói ra miệng.
Cậu chỉ nói, “Tiểu Nhiễm, sau này tôi sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của em nữa, em có thể chọn kịch bản mình thích, chương trình mình muốn tham gia, và cả người mà mình có tình cảm nữa.”
Hô hấp của Lục Bách Nhiễm nghẹn lại. Ngón tay y hơi hơi phát run, giận dữ vì không được tin tưởng cộng với kinh ngạc khó lòng tin nổi khiến y mất khống chế buột miệng, “Nếu anh đã nói thế, vậy cứ thuận theo ý của anh đi, Nam tổng.”
Dưới tác động của cảm xúc cực đoan, lồng ngực Lục Bách Nhiễm khẽ phập phồng.
Cố Thành Nguyên không thể hiểu được vì sao Lục Bách Nhiễm lại tức giận như thế.
Có điều, hắn vẫn vì thế mà vui mừng, khóe môi cũng theo đó cong lên.
Hắn nghĩ, thoát được khỏi tên nhà giàu mới nổi thẩm mĩ thấp kém này, chính là lựa chọn tốt nhất với Lục Bách Nhiễm.
Nam Bùi nghe thấy Lục Bách Nhiễm nói vậy, cả người khẽ run lên. Sau đó, cậu không thể khống chế được đau đớn trong lòng, bỏ lại một câu ‘hy vọng em tinh đồ xán lạn’, liền quay người vội vàng rời khỏi, bộ dạng rõ ràng có chút thảm hại.
Lục Bách Nhiễm nhìn theo bóng Nam Bùi, ngón tay nắm chặt thành quyền.
Trần Tự Hiểu đứng dậy đuổi theo, lại bị Lục Bách Nhiễm ngăn lại, “Không cần đuổi theo, nếu anh ta đã nói vậy thì cứ mặc kệ anh ta đi.”
Tuy nói như vậy, nhưng trong đầu Lục Bách Nhiễm lại nghĩ, Nam Bùi thích y là thế, vì y mà thành lập cả công ty điện ảnh truyền hình, tham gia hết bữa tiệc này tới bữa tiệc nọ để đàm phán kịch bản, hợp đồng đại diện cho y……
Sao Nam Bùi có thể phủi sạch quan hệ với y được?
Cho dù y có không tới tìm Nam Bùi đi nữa, không qua bao lâu Nam Bùi sẽ quay lại tìm y thôi.
Lục Bách Nhiễm tin chắc như thế.
Mà cùng lúc đó.
Sở dĩ Nam Bùi chạy vội như thế, là bởi vì buổi tụ họp của TKT sắp bắt đầu rồi.
Nếu Lục Bách Nhiễm đã vạch rõ giới hạn với mình, vậy cậu cũng lười tặng quà cho y, sớm chút thay đồ rồi tới gặp các thành viên chiến đội TKT còn hơn.
Nam Bùi vốn cho rằng khi tới buổi tụ họp của chiến đội TKT cũng sẽ gặp được cảnh tượng tương tự hai lần trước đó —- Đoàn Hành sẽ ngồi cùng một chỗ với Mạc Tử Quân, sau đó khiến mình biết khó mà lui.
Nhưng khiến Nam Bùi không ngờ là, Đoàn Hành vậy mà lại không tới buổi tụ họp.
Quản lý Nguyễn thấy Nam Bùi bước vào nhà hàng, lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, tiến lên đón, nói với cậu, “Nam tổng, thật ngại quá, tối nay Tiểu Đoàn ra ngoài chơi với Mạc Tử Quân rồi……nói là muốn cùng nhau trải qua lễ giáng sinh.
Nam Bùi thoáng ngây người, còn có chuyện tốt như vậy nữa hả?
Quản lý Nguyễn cẩn thận nhìn cậu, hỏi, “Hình như bọn họ ở ngay gần đây thôi, ngài có muốn tới tìm không?”
Nam Bùi ép khóe môi chực chờ cong lên xuống, bày ra dáng vẻ thất lạc, gượng cười nói, “Biểu hiện của mọi người ở giải đấu rất tốt, hôm nay lại là giáng sinh, tôi không nên vắng mặt, vẫn nên ở cùng mọi người thì hơn.”
Quản lý Nguyễn thở ra một hơi.
Ông liếc nhìn món quà trong tay Nam Bùi, nói, “Món quà này, tôi giúp ngài chuyển cho Đoàn Hành nhé?”
“Không cần.” Nam Bùi cất món quà ra sau người, cụp mắt nói, “Tôi đoán cậu ấy cũng chẳng muốn nhận đâu, thôi bỏ đi.”
Nam Bùi không biết là, Đoàn Hành lúc này đang ở trong một quán cà phê ngay gần nhà hàng, Mạc Tử Quân thì ngồi đối diện cậu ta.
Mấy hôm nay, quan hệ của Đoàn Hành và Mạc Tử Quân ngoài mặt càng lúc càng thân thiết, cậu ta muốn lợi dụng việc này trả thù chuyện Nam Bùi không chịu vứt chiếc vòng cùng kiểu với của Tống Cảnh Sâm lần trước.
Nhưng khiến Đoàn Hành thất vọng không chịu được là, Nam Bùi không những không giải thích về hành động nhặt lại vòng tay của mình, mà còn không hề nổi giận vì Mạc Tử Quân.
Cậu ta nhìn ra được Nam Bùi ghen, nhưng lại cố tình nhẫn nhịn.
Hơn nữa, dựa theo tìm hiểu của Đoàn Hành……gần đây Nam Bùi đã gặp gỡ Tống Cảnh Sâm không ít lần.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Đoàn Hành lại không ngăn được bực bội trong lòng.
Cậu ta nghĩ, có phải mình thể hiện còn chưa đủ rõ ràng, nên Nam Bùi mới bình chân như vại như vậy không?
Vì thế, Đoàn Hành muốn nhân buổi tụ họp hôm nay, khiến Nam Bùi không cách nào giả bộ trấn định được nữa. Cậu ta nói ra ý định ở một mình với Mạc Tử Quân cho quản lý Nguyễn biết.
Nam Bùi nếu nghe được chuyện này, nhất định sẽ nhịn không được chạy tới tìm mình.
Mạc Tử Quân ngồi trước mặt Đoàn Hành, nhìn vẻ mặt cậu ta, nhỏ giọng nói, “Tiểu Đoàn, quán cà phê này hình như không có gì để ăn thì phải, chúng ta đổi sang quán khác nhé?”
Đoàn Hành nghiến nghiến răng, “Đợi chút đã.”
Quán cà phê này ở đối diện nhà hàng nơi câu lạc bộ TKT tụ họp.
Cậu ta rõ ràng đã trông thấy Nam Bùi cầm quà đi lên lầu rồi, cậu ta không tin cậu lại nhịn được không chạy ra tìm mình.
Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, đợi Nam Bùi xuất hiện.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Bùi lại mãi vẫn không thấy đâu.
Lẽ nào quản lý Nguyễn không nói cho Nam Bùi biết?
Đoàn Hành nhìn chằm chằm màn hình di động, không thể nhịn được thêm nữa.
Cậu ta nhắn một tin cho Nam Bùi, “Tôi đang đi cùng Mạc Tử Quân, không tới buổi tụ họp đâu.” Gửi xong, cậu ta chờ Nam Bùi gọi điện thoại tới, trong đầu đã tưởng tượng ra giọng điệu sốt ruột, cùng những lời nói ghen tuông của cậu rồi.
Cậu ta nghĩ chẳng bao lâu nữa, Nam Bùi sẽ cầm theo quà hốt hốt hoảng hoảng tới tìm mình, sau đó đuổi Mạc Tử Quân đi.
Sau đó, di động của Đoàn Hành rung lên một cái.
Cậu ta giật mình, vội vàng cầm di động lên.
Chỉ thấy trên màn hình là tin nhắn ngắn ngủi Nam Bùi gửi đến: [Tiểu Đoàn, nếu vậy, chúc hai người hạnh phúc.]
—————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bùi: Lời chúc phúc tốt đẹp nhất gửi tặng ba vị nam chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT