Giáng sinh sắp tới gần.

Sự nghiệp của ba vị nam chính đều có bước nhảy vọt đáng kể.

Lục Bách Nhiễm vượt qua vòng casting bộ phim điện ảnh ‘Khói lửa’, dự án mới của công ty Tống Cảnh Sâm thuận lợi tiến hành, Đoàn Hành dẫn dắt chiến đội TKT giành được thắng lợi trong trận đấu đầu tiên của giải chung kết.

Đến ngày lễ giáng sinh, thanh sự nghiệp của ba người họ đều chạm mốc 85%.

Bởi vì các thụ chính đều đã xuất hiện, nên Nam Bùi dự định ‘nghỉ hưu’ sớm.

Vì thế, mấy ngày này, tuy số lần cậu xuất hiện bên cạnh các nam chính không nhiều, nhưng lại âm thầm sắp xếp rất nhiều thứ cho sự nghiệp của họ.

Ví dụ như, Nam Bùi đã chọn sẵn kịch bản cùng chương trình Lục Bách Nhiễm sẽ tham gia sau khi độ hot bùng nổ, giao lại cho Trần Tự Hiểu, còn dặn anh ta một thời gian nữa hãy nói với Lục Bách Nhiễm: Những kịch bản, chương trình này đều là Cố Thành Nguyên kéo về cho y.

Lại giống như, Nam Bùi đàm phán mang về rất nhiều hạng mục cho công ty của Tống Cảnh Sâm, cũng chuẩn bị không ít hợp đồng, giao cho Candy, đồng thời bảo với Candy đẩy công lao kéo những hợp đồng này về lên người Trần Vũ.

Hoặc như là, Nam Bùi vạch ra không ít chiến thuật cùng kế hoạch huấn luyện cho chiến đội của Đoàn Hành, giao lại hết cho quản lý Nguyễn, lại nhấn mạnh với quản lý Nguyễn, nhất định phải để Mạc Tử Quân tham gia vào quá trình huấn luyện, khiến mọi người nghĩ rằng đây đều là công lao của Mạc Tử Quân.

Chỉ cần thanh sự nghiệp đạt tới mốc 90%, cậu có thể hoàn toàn rút lui, để ba vị nam chính chơi với thụ chính của họ đi.

Hệ thống nói với Nam Bùi, “Ngày mai là lễ giáng sinh, thanh sự nghiệp của ba vị nam chính sẽ có bước đột phá. Tống Cảnh Sâm có một bữa tiệc mừng công, Lục Bách Nhiễm có tiệc đóng máy, Đoàn Hành cũng có buổi tụ họp ăn mừng thắng lợi. Tham gia ba bữa tiệc này xong, ký chủ xem như có thể nghỉ hưu được rồi.”

Có thể nghe ra được, trong giọng nói của hệ thống cũng lẫn theo mấy phần vui vẻ.

Nam Bùi bày tỏ mình hết sức hài lòng, nói với hệ thống, “Mai là lễ giáng sinh, vậy ta sẽ chuẩn bị quà giáng sinh cho bọn họ, xem như quà chia tay luôn.”

Quà tặng trao đi, về tay một tỷ, quá tuyệt.

Nam Bùi bắt đầu suy xét nên chuẩn bị quà gì cho ba vị nam chính.

Đoàn Hành thích chơi game, vậy tặng một chiếc tai nghe chụp đầu cao cấp nhất đi.

Tống Cảnh Sâm là người cuồng công việc, có thể chuẩn bị cho hắn một chiếc cặp tài liệu thương hiệu hàng đầu.

Lục Bách Nhiễm là minh tinh, tặng y một lọ nước hoa thật thơm là một lựa chọn không tồi.

Ngoài ra, còn viết thêm mấy bức thư sặc mùi lâm li bi đát cho họ nữa, xem như bức hạ màn hoàn hảo cho vở diễn này của cậu.

“Mình đúng là một diễn viên kính nghiệp mà.” Nam Bùi cũng không nhịn được phải khen ngợi mình, “Cho dù cả ba quyển tiểu thuyết đều chuẩn bị đóng máy, nhưng vẫn nỗ lực duy trì thiết lập nhân vật tới tận giờ phút cuối cùng.”

Hệ thống cũng góp lời ca tụng, “Ký chủ, cậu quả thật là ký chủ kính nghiệp nhất mà tôi từng được gặp đấy.”

Nam Bùi rất nhanh đã đi tới trung tâm thương mại, mua quà cho ba vị nam chính. Thật ra cậu chẳng hề dụng tâm lựa chọn gì, tùy tiện chọn đại mấy món đắt nhất rồi mua thôi. Đồng thời, cậu cũng cẩn thận bọc ba món quà lại.

Để tránh nhầm lẫn, cậu còn dùng các loại hộp có hoa văn, màu sắc khác nhau nữa.

Hộp quà tặng cho Đoàn Hành là theo phong cách hoạt hình, tặng cho Tống Cảnh Sâm là phong cách hoa lệ, còn tặng cho Lục Bách Nhiễm là phong cách khiêm tốn, tươi mới.

Sau khi bảo đảm không bọc sai, Nam Bùi bỏ ba món quà vào trong một cái túi khá lớn. Đang chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, cậu lại đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Hình như cậu……chưa chuẩn bị quà cho Hoắc Nghiêu thì phải.

Vì thế, Nam Bùi nghĩ nghĩ, quyết định chọn một món quà, cho Hoắc Nghiêu một niềm vui bất ngờ.

Có điều Nam Bùi không biết nên mua gì cho Hoắc Nghiêu.

Cậu có chút đau đầu lượn một vòng trung tâm thương mại, càng nghĩ càng cảm thấy, người như Hoắc Nghiêu, hình như cái gì cũng chẳng thiếu.

Đúng lúc này, Nam Bùi trông thấy một gian hàng thời trang cao cấp, bên trong bán đồ mùa đông. Tầm mắt cậu bị một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trong đó thu hút.

Không biết vì lẽ gì, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn này, trong đầu cậu đột nhiên lại nghĩ, có vẻ Hoắc Nghiêu thiếu một chiếc khăn quàng cổ.

Tuy chiếc khăn kia màu đỏ, nhưng độ bão hòa màu* khá thấp, nên trông không quá quê kệch. Nếu Hoắc Nghiêu đeo lên, hẳn là sẽ rất đẹp.

*độ bão hòa mô tả sự rực rỡ của một màu sắc khi so sánh với màu xám tinh khiết. Độ bão hòa càng thấp, màu càng gần với màu xám. Ví dụ dưới đây là kết quả khi giảm dần độ bão hòa của màu đỏ:

Vì vậy, Nam Bùi quyết định mua chiếc khăn quàng cổ kia.

Giá chiếc khăn rõ ràng không rẻ, ở bên góc là logo của thương hiệu được thêu tinh tế.

Nam Bùi càng ngắm càng hài lòng, đằng sau lại truyền tới một giọng nói, “Tiểu Bùi?”

Nam Bùi thoáng ngây người, lập tức mở to hai mắt, quay người nhìn ra sau, trông thấy một người đàn ông cao lớn khoác áo gió màu đen.

Sao Hoắc Nghiêu lại ở đây?!

Đúng lúc này, nhân viên gian hàng nói với Nam Bùi, “Thưa ngài, đồ ngài mua……”

“Cảm ơn!” Nam Bùi ngay lập tức cắt ngang lời nhân viên, quay lại giật lấy hộp quà trong tay cậu ta, “Tôi đã thanh toán rồi, cậu cứ bận việc khác đi!”

Cậu sợ nhân viên buột miệng nói ra chuyện mình mua khăn quàng, dẫu sao đây cũng là bất ngờ cậu muốn dành cho Hoắc Nghiêu mà.

Hoắc Nghiêu thấy vẻ mặt hoảng hốt của Nam Bùi, có chút khó hiểu hỏi, “Cậu sao vậy?”

Nam Bùi vội vàng bỏ hộp quà vào trong túi, giả vờ bình tĩnh nói, “Không có gì, chỉ……mua bộ quần áo, để tự mình mặc thôi.”

Hoắc Nghiêu nhìn cái balo căng phồng của cậu, khó hiểu trong mắt càng thêm rõ ràng, một bộ quần áo thôi mà có thể khiến balo căng lớn thành thế này được à.

“Hoắc tổng, anh ở đây làm gì vậy?” Nam Bùi ý đồ chuyển chủ đề, hỏi, “Muốn mua quần áo à?”

Hoắc Nghiêu liếc nhìn bốn phía xung quanh, đáp, “Mấy hôm nay hơi lạnh, tôi định mua một cái khăn quàng cổ……”

Đáy mắt Nam Bùi ánh lên tia kinh ngạc —- Sao người này cũng trùng hợp tới mua khăn quàng cổ vậy?!

“Ở đây không bán khăn quàng cổ đâu.” Nam Bùi nghe vậy, vội vàng cắt lời Hoắc Nghiêu, “Mấy hôm nữa anh quay lại đi.”

Hoắc Nghiêu nhìn khăn quàng quấn trên cổ ma-nơ-canh, thoáng ngây người, nói, “Đó không phải là……”

“Đi thôi đi thôi đi thôi.” Trong lúc gấp gáp, Nam Bùi túm lấy eo Hoắc Nghiêu, đẩy anh ra ngoài, “Thời gian không còn sớm nữa, mau về nhà thôi, không lại tắc đường đó.”

Hoắc Nghiêu ngơ ngác bị Nam Bùi đẩy ra khỏi gian hàng thời trang.

Ra đến bên ngoài rồi, Nam Bùi mới phát hiện mình đang ôm chặt vòng eo thon gầy của Hoắc Nghiêu, hai người gần như đứng sát rạt một chỗ.

Hoắc Nghiêu nghiêng mặt qua, có chút kì quặc nhìn cậu.

Vành tai Nam Bùi nhất thời đỏ lên, nhịp tim không còn như lúc bình thường nữa.

Biểu cảm trên mặt Hoắc Nghiêu cũng có chút mất tự nhiên.

Nam Bùi vội vàng thả anh ra như phải bỏng.

“Tôi…tôi……” Cậu muốn hóa giải bầu không khí ngượng ngập này, nhưng lại không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh, “Tôi chỉ là…uhm… muốn…muốn về nhà thôi……”

Hoắc Nghiêu lấy lại được bình tĩnh trước Nam Bùi, anh nhìn cậu, cong môi hỏi, “Cậu có lái xe không?”

“Có.” Nam Bùi gãi gãi đầu, nói, “Anh thì sao?”

“Tôi để tài xế đưa đến đây.” Hoắc Nghiêu lấy di động ra, nói với Nam Bùi, “Tôi bảo cậu ta lái xe về trước, rồi chúng ta cùng đi một xe, có được không?”

Hoắc Nghiêu chủ động mời Nam Bùi cùng ngồi một xe với mình, tim Nam Bùi không khống chế được lại đập chệch nửa nhịp.

“Được…được……” Nam Bùi cảm thấy mình thật chẳng có chút tiền đồ nào, chỉ một chút xíu nhạc đệm như vậy thôi đã khiến mình không thể nói năng lưu loát nổi rồi.

Hoắc Nghiêu như là nhìn ra được Nam Bùi hoảng loạn, nhưng không vạch trần, mà thuận tay tháo balo trên lưng Nam Bùi xuống.

Nam Bùi ngây người, kinh ngạc nói, “Hoắc tổng, anh…anh…anh muốn……”

Không phải Hoắc Nghiêu đã biết chuyện cậu mua quà giáng sinh đấy chứ?

Nhưng trong túi không chỉ có mỗi quà tặng anh, mà còn cả của ba vị nam chính nữa!

Nếu như bị phát hiện thì không thể giải thích rõ ràng được.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hoảng của Nam Bùi, Hoắc Nghiêu vô cùng tự nhiên đeo túi lên lưng, nói với cậu, “Đi nào, nhóc nói lắp.”

Nam Bùi ngây ra một chốc mới phản ứng lại anh đang trêu chọc mình, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, “Anh nói gì đó, tôi nói chuyện rất trôi chảy nhá.”

“Vậy à?” Hoắc Nghiêu nhướn mày nhìn cậu, “Vậy cậu thử trả lời thật trôi chảy cho tôi nghe xem trong túi đựng cái gì mà nặng như thế được không?”

Nam Bùi ngay lập tức lại ngắc ngứ, “Ohm, à, thì…thì là……”

Hoắc Nghiêu phát ra một tiếng cười khẽ từ xoang mũi.

Nam Bùi cứ có cảm giác Hoắc Nghiêu đã đoán ra được trong túi có gì rồi.

Nhưng anh không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa, mà đeo cái túi nặng trịch của cậu lên, nói, “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đưa cậu về nhà.”

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, lấy chìa khóa xe trong túi ra đưa cho Hoắc Nghiêu, theo anh rời khỏi trung tâm thương mại, đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Hoắc Nghiêu thả balo xuống hàng ghế sau, Nam Bùi chỉ đành ngồi lên ghế phụ lái.

Lúc chiếc xe được lái ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài đã nhá nhem tối.

Để chào đón ngày lễ giáng sinh cùng Tết nguyên đán sắp tới, cửa kính của trung tâm thương mại treo đầy áp phích quảng cáo, chỗ nào cũng có thể trông thấy bóng dáng cây thông Noel, phố lớn ngõ nhỏ đều ngập tràn không khí ấm áp riêng có của mùa đông.

Trước cảnh sắc ấm áp ấy, khóe môi Nam Bùi nhịn không được cong lên.

Nhưng không lâu sau, cậu đã nhớ ra mình sắp sửa rời khỏi thế giới này rồi.

Nếu như được thoát khỏi ba vị nam chính cậu cảm thấy rất vui, thì phải rời xa Hoắc Nghiêu……

Cậu lại không nỡ chút nào.

Nam Bùi cũng không ngờ, mình lại luyến tiếc Hoắc Nghiêu như thế.

Thời gian hai người ở cạnh nhau cũng chỉ mới một hai tháng thôi, nhưng Nam Bùi lại thấy như mình đã chung sống với Hoắc Nghiêu rất lâu rồi vậy.

Cậu không kiềm được quay sang, nhìn người đang nghiêm túc lái xe bên cạnh.

Góc nghiêng của Hoắc Nghiêu vô cùng xuất sắc, lông mi dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi gợi cảm, đường cằm tinh tế sắc bén, hầu kết uốn lượn rõ ràng.

Nam Bùi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Nói thật, sống cùng nhau lâu như vậy rồi, mỗi ngày Nam Bùi đều có thể trông thấy Hoắc Nghiêu, nhưng cậu lại chưa từng tỉ mỉ ngắm nhìn dáng vẻ anh như bây giờ.

Lúc đợi đèn đỏ, Hoắc Nghiêu cảm nhận được ánh mắt Nam Bùi, nghiêng đầu qua nhìn cậu, “Sao thế, trên mặt tôi dính gì à?”

Nam Bùi vội vàng thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu, “Không…không có.”

Hoắc Nghiêu khẽ cong môi, “Vậy cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?”

Nam Bùi vội vàng xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi…tôi chỉ cảm thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp thôi……”

“Ồ, vậy à.” Hoắc Nghiêu dùng chất giọng bình tĩnh nói, rồi đột ngột chuyển chủ đề, “Đẹp hả?”

Nam Bùi thoáng ngây người, không rõ Hoắc Nghiêu đang hỏi phong cảnh bên ngoài hay cái gì khác.

Lát sau, cậu nhỏ giọng đáp, “……Đẹp.”

Ý cười trên khóe môi Hoắc Nghiêu càng thêm rõ ràng.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên hỏi, “Hôm giáng sinh cậu có kế hoạch gì không?”

Nam Bùi ngẩn người, mãi sau mới trả lời, “Có……Sao thế?”

Nghe được chữ ‘có’ kia, vẻ mặt Hoắc Nghiêu có trong thoáng chốc trở nên thất lạc, có điều rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, nói, “Không có gì, chỉ muốn……cùng cậu trải qua ngày lễ giáng sinh thôi.”

Nam Bùi nghe vậy, nét mặt có chút ngây ngẩn, trong mắt cũng ánh lên vẻ không dám tin.

Hoắc Nghiêu muốn cùng cậu trải qua ngày lễ giáng sinh á?

“Có điều, hôm ấy tôi dự kiến sẽ rất bận.” Giọng Hoắc Nghiêu có chút rầu rĩ, “Cậu cũng có kế hoạch riêng……chắc khó mà thực hiện được rồi.”

Nam Bùi nghe thấy câu này, vội vàng nói, “Tôi sẽ cố gắng xong việc sớm.”

Hoắc Nghiêu nghe vậy, nâng mắt lên nhìn cậu, ngây người thoáng chốc, sau đó cong môi nói, “Được, vậy tôi đợi cậu.”

Nói là như vậy, nhưng trong lòng Nam Bùi vẫn có chút không xác định.

Cậu chỉ đi tặng quà cho các nam chính thôi……chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu ha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play