Lục Bách Nhiễm mặt không đổi sắc nhìn Nam Bùi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại mang theo chút đắc ý nho nhỏ —-
Bí mật này, chỉ mình hai người họ biết là thật hay giả thôi.
Đoàn Hành và Tống Cảnh Sâm nghe được câu hỏi của đạo diễn, không hẹn mà cùng nhìn về phía Nam Bùi.
Dưới tầm mắt mọi người, Nam Bùi đè nén căng thẳng trong lòng xuống, bình tĩnh như không trả lời, “Câu chuyện này thật sự quá lãng mạn…… nên tôi không hy vọng nó là giả lắm.” Nói xong, cậu liếc mắt về phía Lục Bách Nhiễm, thấy đối phương khi nghe được câu trả lời của mình thì không khỏi ngây người.
Lục Bách Nhiễm không ngờ Nam Bùi lại trả lời như vậy.
Không ngờ cậu lại cảm thấy lần chạy trốn đến nhếch nhác ấy……
Rất lãng mạn.
Lục Bách Nhiễm biết Nam Bùi không thể trước mặt bao người nói ‘nhân vật chính của câu chuyện ấy là hai chúng tôi’ được, nhưng câu trả lời của cậu, lại vẫn truyền đạt được hết tình cảm cậu dành cho y.
Vừa không khiến hai người họ dính phải scandal, vừa khéo léo đáp lại được ‘bí mật’ của Lục Bách Nhiễm. Mà đứng dưới góc độ của những người khác, câu trả lời này cũng không mang bất cứ hàm nghĩa đặc biệt gì, chỉ có thể xem như tâng bốc Lục Bách Nhiễm chút thôi, dẫu sao không có mấy ai cảm thấy loại tình tiết như trong phim thần tượng này là thật hết.
Nam Bùi vốn tưởng rằng mình thoát được màn này rồi.
Nhưng mà…
Khi đến lượt Tống Cảnh Sâm nói ra bí mật của mình, hắn cũng không chút dấu vết liếc Nam Bùi một cái qua khóe mắt, sau đó chầm chậm nói, “Cách đây không lâu, tôi suýt chút nữa bị một chiếc ô tô tông phải, lúc ấy không kịp phản ứng, may mà được người qua đường lao vào đẩy ra mới tránh được một kiếp.”
Nam Bùi, “……”
Điên à, cái chuyện có chút xíu vậy thì có gì hay mà kể chứ??
Nhưng Nam Bùi không ngờ là, mọi người lại rất hứng thú với bí mật này.
“Woa, kích thích vậy, người lao vào đẩy anh ra là ai thế?”
“Tống tổng cao to thế này, không phải là anh lao vào người đối phương đấy chứ?”
“Nghe có vẻ giống thật phết, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy, Tống tổng không giống như người sẽ gặp phải loại chuyện ngoài ý muốn ấy, nhỉ?”
“Đúng đó, Tống tổng đi đâu chắc cũng đều lái xe chứ……”
Đạo diễn kêu những người cảm thấy chuyện này là giả giơ tay, có khoảng tám mươi phần trăm người giơ, mọi người đều cho rằng một tổng tài bá đạo như Tống Cảnh Sâm hẳn sẽ không gặp phải loại chuyện lãng mạn như vậy.
Mà lúc đạo diễn kêu ai cảm thấy câu chuyện là thật giơ tay, quả nhiên Tống Cảnh Sâm cũng giống Lục Bách Nhiễm, nhìn chằm chằm Nam Bùi một hồi lâu.
Nam Bùi còn làm thế nào được đây?
Cậu chỉ có thể cùng với số ít người còn lại, chậm chạp giơ tay lên thôi.
Cũng may lần này đạo diễn không còn hỏi cậu lý do nữa.
Sau đó, đến lượt Đoàn Hành kể ra bí mật của mình, cậu ta vừa bước lên đã cho ngay một câu ‘tôi không có bí mật gì hay để kể hết’, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu cũng rất hờ hững.
Mọi người đều hơi thất vọng, bởi vì giá trị nhan sắc của Đoàn Hành rất cao, dáng vẻ lại lạnh lùng, xa cách, cộng thêm thân phận tuyển thủ esport của cậu ta nữa, khiến mọi người đều muốn hiểu thêm về cậu ta đôi chút.
Đạo diễn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của Đoàn Hành, nhất thời không biết nên nói gì.
Nam Bùi nghe vậy, đột nhiên nhớ đến lời Lục Bách Nhiễm nói với mình trước đó.
Cậu không muốn hành động của Đoàn Hành làm ảnh hưởng tới giá trị thương mại của cậu ta, như vậy tuyến sự nghiệp của cậu ta cũng khó tránh khỏi bị tác động.
Vì vậy, Nam Bùi ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Đoàn Hành, thanh thanh cổ họng, chầm chậm nói, “Tiểu Đoàn, hình như tôi cũng chưa biết bí mật nào của em hết, hay là em chia sẻ một chút với mọi người đi?”
Trong giọng nói của cậu không mang theo chút tình cảm riêng tư nào, cũng không để lộ ra quá nhiều mong đợi.
Vào mắt người khác, chỉ cảm thấy Nam Bùi đang đứng ra điều tiết không khí một chút thôi, Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm cũng không vì thế mà nghĩ nhiều gì.
Nhưng Đoàn Hành lại cho rằng Nam Bùi thật sự muốn biết được bí mật trong lòng mình.
Vì vậy, Đoàn Hành nhìn Nam Bùi một cái, mím mím môi, sau đó nói, “……Tôi bị bệnh đau dạ dày.”
Mọi người nhất thời có chút mất hứng, lần lượt nói:
“Này thì tính là bí mật gì chứ.”
“Nói cái gì to tát hơn đi.”
“Đúng đó đúng đó.”
Đoàn Hành còn nhỏ tuổi, rất ít khi chia sẻ bí mật của mình với người khác, trong lòng có hơi do dự, căng thẳng. Nhưng bên ngoài cậu ta vẫn tỏ ra rất lạnh lùng, cao ngạo, đứng trước lời trêu chọc của mọi người, cậu ta im lặng giây lát, sau đó chầm chậm nói, “Thật ra có một khoảng thời gian dài, bệnh đau dạ dày của tôi đã đỡ hơn. Nhưng một hôm nọ, ở câu lạc bộ, bệnh đau dạ dày của tôi lại đột nhiên tái phát, lúc đó một người mà tôi rất ghét đã cõng tôi ra xe……”
Nói tới đây, Đoàn Hành ngừng lại giây lát, mọi người đều nhìn cậu ta, đợi cậu ta nói tiếp.
Nam Bùi cũng nhìn Đoàn Hành, đáy mắt ánh lên vẻ căng thẳng.
Đoàn Hành tiếp tục kể, “Tôi cảm thấy mùi hương trên người người đó rất dễ ngửi, nên cũng không còn thấy đau như vậy nữa. Kể từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng ăn cơm đúng giờ.”
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ một người cao ngạo như Đoàn Hành lại nói ra câu ‘tôi cảm thấy mùi hương trên người người đó rất dễ ngửi’ ấy.
Hơn nữa, hầu hết mọi người đều tò mò về mối quan hệ của Đoàn Hành và cái người đã cõng cậu ta kia.
Nhưng Đoàn Hành lại không đưa ra lời giải thích nào.
Đến lúc bầu chọn, một nửa số người cho rằng câu chuyện này là thật, một nửa lại nghĩ là giả. Bị Đoàn Hành nhìn chằm chằm, Nam Bùi vẫn phải cùng những người cho rằng câu chuyện này là thật giơ tay lên.
Cậu vốn tưởng rằng mình đã thuận lợi qua được cửa ải này, không ngờ, ca sĩ tên Vương Quân nọ lại đột nhiên nhìn cậu một cái, tò mò hỏi, “Anh Nam, anh tài thật đó, bí mật của Lục Bách Nhiễm, Đoàn Hành và Tống Cảnh Sâm, rất nhiều người đều đoán trật, chỉ mình anh là đoán đúng cả. Anh làm thế nào mà hay vậy?”
Anh ta vừa nói dứt câu, ba vị nam chính vốn đã bị chuyển dời lực chú ý lại đồng thời nhìn về phía Nam Bùi.
Nam Bùi, “……”
Cái người này sao lại như vậy chứ, hết chuyện để nói rồi hay sao mà lại nói cái này!
Đối diện với tầm mắt của ba người, Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, nói, “Thật ra, có vài cái là tôi biết, có vài cái là tôi đoán đó.”
Mọi người nhất thời hiểu rõ trong lòng.
Ba vị nam chính đều cho rằng cái Nam Bùi biết là bí mật của mình, còn bí mật của hai người kia thật giả thế nào là do cậu suy đoán.
Cuối cùng, đến lượt Nam Bùi kể ra bí mật của mình, cậu tùy tiện bịa một cái cho qua.
Cũng may đạo diễn không làm khó cậu, miễn cưỡng tính cậu thông qua.
Sau khi trò chơi ‘bí mật thật giả’ kết thúc, Nam Bùi là người có số lần đoán đúng nhiều nhất, vì thế, đạo diễn nói cậu nhận được một phần thưởng nhỏ —-
Lá một chiếc vòng tay vận động màu đen, giá trị không lớn, nhưng trông rất ngầu.
Nam Bùi nhận được phần thưởng lại cười không nổi, cậu chỉ hy vọng tiết mục phá băng này kết thúc sớm một chút thôi.
Nhưng mà, đạo diễn thấy thời gian còn sớm, nên vẫn chưa có ý định thả mọi người rời đi.
“Chúng ta chơi thêm một trò nữa nhé.” Đạo diễn cười hì hì nói với mọi người, “Như vậy sẽ giúp mọi người quen thuộc với nhau hơn, quá trình quay gameshow tới đây cũng sẽ càng thêm thuận lợi.”
Nam Bùi nghe vậy, như ngồi trên bàn chông, nhưng lại chỉ có thể theo mọi người mỉm cười vỗ tay.
Đạo diễn chậm rãi nói, “Trò chơi thứ hai là……khảo nghiệm sự ăn ý. Phần thưởng dành cho hạng nhất là một thùng đồ ăn, người xếp thứ hạng cuối cùng cũng phải nhận trừng phạt tương ứng.”
Sau đó, đạo diễn công bố quy tắc của trò chơi: Hai người một đội, tổ đạo diễn sẽ đưa thẻ câu hỏi cho từng đội, sau đó một người dùng động tác diễn tả để người còn lại đoán.
“Thời khắc kiểm nghiệm xem sự ăn ý của mọi người có đạt 100% không đến rồi đây……” Đạo diễn nói xong, nhìn một vòng xung quanh, thông báo, “Bây giờ mọi người tự ghép đội đi nào.”
Trong lòng Tống Cảnh Sâm không coi trò chơi này ra gì, hắn cảm thấy hết sức vô vị, trẻ con, chẳng đáng tham gia chút nào.
Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành cũng có cùng suy nghĩ.
Sau đó, tầm mắt cả ba đều hướng về phía Nam Bùi —-
Nhưng nếu có thể ghép thành một đội với Nam Bùi, hơn nữa chứng minh được sự ăn ý giữa hai người đạt 100%, thì trò chơi này cũng coi như có chút thú vị.
Trong lòng cả ba vị nam chính đều nghĩ như thế.
Tay Nam Bùi khẽ run lên.
Không phải chứ, ba người kia sao vậy?
Lẽ nào họ đều muốn ghép đội với cậu??
Đây có còn là ba vị nam chính mà cậu biết không vậy?!
Nam Bùi cũng không biết vì sao mấy vị nam chính này lại trở nên kì lạ như thế, nhưng cậu hiểu rõ, tình huống trước mắt, cậu chọn ai cũng đều không được!
Đúng vào lúc này.
Ca sĩ tên Vương Quân lại kia nhìn Nam Bùi một cái, lớn tiếng nói với cậu, “Anh Nam, tôi thấy không có ai tìm tới anh hết, mà chúng ta lại đứng gần nhau như thế, hay là ghép thành một đội đi!”
Nam Bùi nhìn về phía Vương Quân —- Tuy cái tên này vừa nãy ăn nói không lựa lời, nhưng bây giờ lại trở thành ân nhân cứu mạng của cậu.
Vì vậy, cậu sảng khoái gật đầu, “Được! Tôi cũng đang muốn ghép đội với cậu nè!”
Tống Cảnh Sâm nhíu mày.
Đoàn Hành đen mặt.
Lục Bách Nhiễm mím môi.
Vương Quân đột nhiên có cảm giác mình bị người nhìn chằm chằm, không khí xung quanh cũng lập tức lạnh xuống vài độ.
Anh ta nhịn không được xoa xoa cánh tay, thấp giọng lẩm bẩm, “Hôm nay mình mặc nhiều phết mà, sao còn nổi da gà vậy nhỉ……”
Ba vị nam chính không cách nào ghép đội với Nam Bùi, đương nhiên cũng không còn hứng thú gì với trò chơi này nữa.
Cả ba đều tùy tiện tìm một người ghép đội.
Đạo diễn tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Cùng đội với Tống Cảnh Sâm là một diễn viên nam, diễn viên này phụ trách miêu tả, Tống Cảnh Sâm phụ trách đoán.
Tuy Tống Cảnh Sâm không có bao nhiêu hứng thú với trò chơi, nhưng Nam Bùi đang đứng bên cạnh nhìn, hắn không muốn mình biểu hiện quá ngu ngốc, nên vẫn chơi rất tích cực. Cộng thêm kĩ năng biểu diễn của diễn viên kia không tồi, mấy từ bọn họ nhận được Tống Cảnh Sâm cơ bản đều đoán ra, điểm số cuối cùng rất cao.
Tình huống của Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành cũng không khác là bao. Không thể ghép đội với Nam Bùi, vậy thì phải chứng minh thực lực của mình trước mặt cậu.
Hoặc cũng có thể là vì trên người họ có hào quang của nhân vật chính, nên dù chỉ là một trò chơi nhỏ như thế này thôi cũng có thể phát huy vượt xa người thường.
Nhưng tình huống của đội Nam Bùi lại không được tốt như thế.
Vương Quân phụ trách diễn tả cho Nam Bùi đoán. Thế nhưng, hai người vừa đứng đối diện nhau, tầm mắt của mọi người xung quanh đổ dồn tới, cái cảm giác bị người nhìn chằm chằm của Vương Quân lại càng thêm mãnh liệt.
Anh ta dám khẳng định, không chỉ một người dùng ánh mắt không thân thiện ấy trừng mình.
Vương Quân cảm thấy sau lưng lạnh toát, thậm chí còn có cảm giác nếu như độ ăn ý của mình và Nam Bùi quá cao, mấy tầm mắt kia sẽ càng thêm đáng sợ.
“Sao lại như vậy chứ……” Trước khi trò chơi bắt đầu, Vương Quân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì ……”
Bởi vì bị ánh mắt lạnh như băng của ba vị nam chính nhìn chòng chọc, cộng thêm từ đạo diễn cho khá khó, nên đầu óc Vương Quân không ngừng chết máy.
Một phút trôi qua rất nhanh, Nam Bùi bất lực, chỉ đoán được mỗi ba từ.
Kết cục đội của Đoàn Hành đoạt hạng nhất, còn đội Nam Bùi đứng cuối cùng.
Nhưng mà chuyện này thật sự không thể trách Nam Bùi được, những từ có thể đoán cậu đã đoán hết rồi, chỉ có thể nói biểu hiện của Vương Quân chưa đủ tốt thôi.
Sau khi trò chơi kết thúc, đạo diễn trao phần thưởng cho đội của Đoàn Hành. Đồng thời, vì là đội xếp chót, Nam Bùi và Vương Quân phải tiếp nhận trừng phạt là ‘nói thật hay mạo hiểm’.
Mọi người ngồi lại một chỗ, đạo diễn hỏi Vương Quân muốn chọn nói thật hay mạo hiểm.
Tính cách của Vương Quân khá hướng ngoại, trực tiếp chọn mạo hiểm, kết quả mọi người để anh ta cùng một nam ca sĩ khác thâm tình ôm nhau một phút đồng hồ.
Nam Bùi bên cạnh, “……”
Không được, cậu có chết cũng không chọn mạo hiểm
“Bùi tổng, cậu chọn cái gì?” Đạo diễn cười hì hì nhìn Nam Bùi, hỏi, “Nói thật, hay mạo hiểm?”
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, không chút nghĩ ngợi đáp, “Nói thật.”
Mọi người đương nhiên không định buông tha cho Nam Bùi.
Rất nhanh, trong đám người đã có người đưa ra câu hỏi, “Bùi tổng, anh có người mình thích chưa?”
Đây vốn dĩ không phải câu hỏi khó gì, chỉ cần trả lời ‘có’ hay ‘không’ là được.
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt xung quanh liền đổ dồn vào người Nam Bùi.
Ba vị nam chính cũng đang nhìn cậu.
Nam Bùi tuy căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện vô cùng trấn định, dừng lại giây lát, nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi, trả lời, “……Có rồi.”
Ba vị nam chính đều đang ở đây, cậu đương nhiên phải trả lời là ‘có’ rồi.
Nhưng đạo diễn lại không quá hài lòng với câu trả lời của Nam Bùi, xung quanh lại có người bắt đầu bàn luận:
“Aiz, câu hỏi này đơn giản quá rồi.”
“Phải đấy, có thể đổi câu khác phức tạp hơn được không?”
“Đạo diễn, hỏi thêm một câu nữa đi!”
Đạo diễn nghe vậy liền thuận thế nhìn Nam Bùi, nói, “Nếu mọi người đều không hài lòng với câu hỏi vừa rồi, vậy tôi sẽ dựa trên vấn đề này hỏi sâu thêm một chút nhé……”
Đạo diễn dừng lại giây lát mới nói ra câu hỏi của mình, “Bùi tổng, có thể nói cho mọi người biết người cậu thích là ai không?”
—————————————
Tác giả có lời muốn nói: Nam Bùi: Thôi, mệt quá rồi, hủy diệt hết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT