Cổ tay Nam Bùi gầy mảnh, Lục Bách Nhiễm chỉ dùng một tay cũng dễ dàng nắm trọn.
Nam Bùi cảm nhận được hơi nóng truyền tới từ cổ tay, nhất thời ngây người, hai mắt mở to.
Lục Bách Nhiễm cũng không ngờ mình lại ma xui quỷ khiến làm ra hành động như vậy.
Sau khi nói xong câu kia, Lục Bách Nhiễm mím chặt môi, cánh tay có chút cứng ngắc, ngón tay do dự không biết có nên thả ra hay không.
Nam Bùi nghĩ chắc Lục Bách Nhiễm còn chưa tỉnh ngủ, hoặc là sốt đến hồ đồ rồi.
Tuy cậu đang vội tới xem trận đấu của Đoàn Hành, nhưng cũng không thể phá hỏng thiết lập nhân vật được, vì vậy không hất tay Lục Bách Nhiễm ra.
Nam Bùi bày ra ánh mắt ân cần, thấp giọng hỏi, “Tiểu Nhiễm, em thế nào rồi?”
“……Tôi vẫn hơi khó chịu.” Lục Bách Nhiễm cụp mắt, không nhìn thẳng vào Nam Bùi nữa, nhẹ giọng nói, “Ở một mình không quen.”
Đáy mắt Nam Bùi hiện lên tia nghi hoặc, Lục Bách Nhiễm vẫn luôn một mình lăn lộn phấn đấu trong giới giải trí, sao giờ đột nhiên lại nói ra lời như vậy?
Xem ra, bị bệnh quả thật khiến người ta trở nên yếu đuối.
“Tôi biết rồi.” Nam Bùi liếc nhìn di động, vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu trận đấu. Sau đó cậu nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, nói, “Tôi sẽ ở lại với em.”
Lục Bách Nhiễm nghe vậy mới buông tay Nam Bùi ra.
Nam Bùi ngồi cạnh giường, nhìn y nói, “Em ngủ tiếp đi, tôi sẽ luôn ở đây.”
Lục Bách Nhiễm không khỏi nhìn về phía Nam Bùi, hai mắt sáng lên, khóe môi cũng nhịn không được khẽ cong, nhưng cảm xúc vui vẻ này rất nhanh đã bị y đè xuống.
Trước kia Lục Bách Nhiễm ngủ một mình trong căn phòng chật hẹp, chỉ cảm thấy bức bối, cô độc.
Nhưng rồi Nam Bùi tới, giống như bộ quần áo sặc sỡ, quê mùa trên người cậu, điểm thêm cho căn phòng này chút màu sắc sáng sủa.
Giờ phút này, Lục Bách Nhiễm đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ giàu sổi của Nam Bùi cũng không còn gai mắt như vậy nữa.
Một lát sau, Lục Bách Nhiễm nhìn người ngồi cạnh giường, bình tĩnh, ôn hòa nói, “……Cảm ơn anh.”
Nam Bùi nhìn y, cười cười, “Được chăm sóc cho ảnh đế tương lai là vinh hạnh của tôi.”
Lục Bách Nhiễm lần đầu tiên không nảy sinh cảm giác mâu thuẫn với bốn chữ ‘ảnh đế tương lai’ kia, mà ngược lại, có một loại xúc động muốn biến bốn chữ ấy thành hiện thực.
Có lẽ trước đây Lục Bách Nhiễm cũng từng có mộng tưởng như thế, nhưng vì không thể đạt được nên mới chôn giấu sâu dưới đáy lòng, lúc này, giấc mộng ấy lại được Nam Bùi khơi gợi lên.
Y muốn chứng minh cho Nam Bùi thấy rằng cậu không nhìn nhầm người.
Suy nghĩ này khiến chính bản thân Lục Bách Nhiễm cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng khoảnh khắc này, nó rõ ràng lại vô cùng hợp lý……
Cảm nhận được có người ngồi bên giường, Lục Bách Nhiễm nhắm mắt, một lần nữa yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nam Bùi đợi Lục Bách Nhiễm ngủ rồi, mới nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi căn hộ.
Trận đầu đã sắp bắt đầu, cậu phải lập tức tới hiện trường, trước đó còn cần thay đồ nữa.
Có điều tuy thời gian cấp bách, nhưng màn hình hệ thống lại hiển thị tuyến sự nghiệp của Lục Bách Nhiễm đã tiến thêm 5%.
Xem ra nỗ lực ngày hôm nay không hề uổng phí, cảnh nhảy xuống nước ấy với Lục Bách Nhiễm mà nói quả thật rất quan trọng.
Hiện trường tổ chức giải đấu loại của ‘Crown of Thorns’.
Chiến đội TKT đã vào sân, tổ huấn luyện cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, trận đấu sắp sửa bắt đầu.
Đối thủ của họ là một đội rất mạnh có tên QF, thành tích thi đấu trước đây tốt hơn chiến đội TKT nhiều.
Dưới khán đài, fan của TKT không nhiều, đa phần là người đến cổ vũ cho QF.
Đoàn Hành ngồi trên sân khấu, trước khi trận đấu bắt đầu, cậu ta vẫn luôn dõi mắt tìm kiếm bóng dáng mình tâm niệm trong đám người, nhưng làm sao cũng không tìm được.
Điện thoại sắp phải nộp lên rồi, cậu ta chỉ đành lại gửi thêm vài tin nhắn cho Nam Bùi, sau đó đưa điện thoại cho huấn luyện viên.
Vẻ mặt Đoàn Hành thoạt nhìn rất lạnh lẽo, trong mắt đều là mơ hồ, không xác định.
Mọi người đều cho rằng cậu ta căng thẳng vì trận đấu, nhất thời trên sân bị áp suất thấp bao trùm.
Trận đấu bắt đầu.
Đây là trận đấu chính thức đầu tiên chiến đội TKT tham gia sau khi điều chỉnh nhân sự, thế nên mọi người khó tránh khỏi có chút luống cuống, cho dù trước đó các huấn luyện viên đã hết lời cổ vũ, nhưng ván đầu tiên vẫn không quá thuận lợi.
Có điều chiến đội TKT mới vẫn khiến đối thủ giật mình một trận, bởi lẽ đội ngũ này đã khác hoàn toàn so với trước đây.
TKT chỉ có một lượng fan rất ít ỏi, mới đầu họ đều cho rằng nhà đầu tư thay đổi nhân sự đột ngột là hành động não tàn, nhưng sau khi nhìn biểu hiện của chiến đội, đều cảm thấy hết sức khó tin —- đây thật sự là chiến đội TKT trước giờ không được ai để vào mắt hả?
Trận đấu vô cùng gay cấn, có điều trạng thái của QF vẫn nhỉnh hơn một chút, sơ xuất cũng ít hơn so với TKT.
Cuối cùng QF giành được thắng lợi trong ván đầu tiên, nhuệ khí cũng theo đó tăng vọt.
Khán giả trong sân cổ vũ nhiệt liệt cho hai đội có thực lực tương đương này.
Sau khi thua ván đầu tiên, Đoàn Hành vô thức siết chặt con chuột trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hít một hơi thật sâu.
Cậu ta lại nhịn không được nhìn xuống dưới khán đài.
Nam Bùi vẫn chưa đến……
Cậu ta cũng không biết mình đang mong đợi điều gì nữa.
Huấn luyện viên tổng kết ván vừa rồi cho mấy người bọn họ, sau đó cổ vũ, “Ván đầu tiên biểu hiện của các em như vậy đã rất tốt rồi, ván tiếp theo rất có thể sẽ thắng được QF……”
Đoàn Hành lại không nghe được vào tai chút nào.
Cậu ta biết mình không nên thất thần vì Nam Bùi như thế, nhưng vẫn không sao khống chế được bản thân.
Ngay lúc Đoàn Hành định thu hồi tầm mắt…
Một bóng người tiến vào nhà thi đấu, trên người là bộ Âu phục nền nã, cắt may vừa người, mái tóc chải vuốt cẩn thận, đeo một cặp kính gọng vàng, từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất văn nhã, cấm dục.
Đoàn Hành nhịn không được mở to hai mắt.
Nam Bùi biết trận đấu này vô cùng quan trọng với Đoàn Hành.
Trong cốt truyện gốc, QF là đối thủ rất mạnh mà mãi tới phần sau TKT mới gặp, nhưng bởi vì vận khí của nhân vật chính không đủ, nên ngay trận đầu đã đụng mặt.
Cậu tới là để cổ vũ tinh thần cho TKT.
Tầm mắt Đoàn Hành đuổi theo bóng dáng Nam Bùi, đáy mắt hiện lên vẻ không dám tin, trái tim cũng đập chệch nhịp.
Bực bội vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.
Nam Bùi đi tới khán đài, sau đó giơ lên một tấm băng rôn, bên trên viết: “Đoàn Hành tất thắng! TKT tất thắng!”
Trên băng rôn còn có tranh vẽ Đoàn Hành dạng chibi nữa.
Đoàn Hành trông thấy tấm băng rôn, không khỏi ngây người, khóe môi vô thức khẽ cong, đáy mắt cũng ánh lên tia vui vẻ.
Giữa đám người, Nam Bùi nhìn thẳng về phía Đoàn Hành, dùng khẩu hình nói với cậu ta hai chữ “cố lên”.
Sự chú ý của cậu từ đầu đến cuối đều đặt trên người Đoàn Hành, trong mắt là căng thẳng, mong đợi cùng ao ước, ánh mắt cậu nhìn Đoàn Hành tựa như nhìn người quan trọng nhất trên đời vậy.
Giờ phút này, trong mắt Đoàn Hành dường như cũng chỉ còn lại mình Nam Bùi.
Cậu ta đương nhiên không biết trong lòng Nam Bùi đang nghĩ: Nhóc con Đoàn Hành này tuyệt đối đừng thua đấy nhé, nếu không thanh tiến độ sự nghiệp của cậu ta sẽ tụt lùi mất!
Những người còn lại của chiến đội TKT rất nhanh cũng phát hiện sự xuất hiện của Nam Bùi. Nam Bùi thường xuyên theo bọn họ huấn luyện, nhiều lần đưa ra chỉ dẫn cho họ trong những thời khắc tăm tối nhất, dần dần đã trở thành cột trụ đáng tin cậy của câu lạc bộ. Cậu vừa xuất hiện, sĩ khí của TKT lập tức được nâng lên thật cao, như thể ván vừa rồi họ không hề thua vậy.
Ván thứ hai bắt đầu, Đoàn Hành như biến thành một người khác, cách đánh cũng thay đổi hoàn toàn, thường thường xuất hiện ở những chỗ đám người QF không ngờ tới được, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay, tạo ra áp lực tâm lý cực lớn cho từng người của đội đối thủ.
Ván này, Đoàn Hành tập trung toàn bộ lực chú ý, chỉ mong thể hiện kỹ thuật hoàn mỹ nhất trước mặt Nam Bùi.
Mà cậu ra rõ ràng đã làm được.
Chiến đội TKT như hổ thêm cánh, nhiều lần đánh cho QF suýt diệt đoàn, rất nhanh đã phá được ba tháp của địch.
Đoàn Hành không mất bao nhiêu công sức đã phá hủy được thạch anh, kéo theo một tràng tiếng hô hào kinh ngạc của khán giả.
Đến cả bình luận viên cũng phải giật mình thốt lên, “Đoàn Hành của TKT hôm nay làm sao vậy? Trạng thái này cũng quá đáng sợ rồi đó, chỉ trong một ván lấy được mấy lần tripple kill liền, mới mười phút đã được phong thần rồi……”
Thắng ván thứ hai, Đoàn Hành điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, không dấu vết liếc nhìn người nào đó dưới khán đài.
Chỉ thấy Nam Bùi cũng đang theo đám đông hô hào, giơ cao băng rôn trên tay.
Tấm băng rôn bắt mắt bị đạo diễn trông thấy, ống kính máy quay trực tiếp lập tức hướng thẳng vào người cậu.
Nam Bùi trông thấy mình trên màn hình lớn, không khỏi giật mình, vội vàng dùng băng rôn che mặt.
Có điều, mọi người vẫn kịp trông thấy diện mạo cậu, không ngừng cảm thán fan hâm mộ này của TKT giá trị nhan sắc thật cao.
Đoàn Hành nhìn Nam Bùi và tấm băng rôn, khóe môi vụng trộm cong lên, tâm tình còn vui vẻ hơn vừa rồi thắng trận nữa.
Cùng lúc này.
Trong tòa nhà tập đoàn Tống thị.
Tống Cảnh Sâm xử lý xong công việc, đột nhiên trông thấy một dòng chữ trên ghi chú: “Hôm nay là trận đấu đầu tiên của TKT.”
Tống Cảnh Sâm không quá quan tâm tới chiến đội TKT, cũng không thích xem thi đấu esport, nhưng bởi vì câu lạc bộ này là hắn và Nam Bùi cùng đầu tư, nên mới dành chút chú ý cho nó.
Tống Cảnh Sâm nghĩ, nếu như đây là trận đấu đầu tiên của chiến đội TKT, vậy Nam Bùi chắc hẳn cũng đang ở hiện trường nhỉ?
Nghĩ thế, hắn ma xui quỷ khiến mở đường link phát trực tiếp trận đấu lên xem.
Vừa click vào chưa bao lâu, Tống Cảnh Sâm đã thấy chiến đội TKT thắng ván thứ hai.
Đạo diễn chuyển ống kính tới một bóng người quen thuộc.
Nam Bùi cầm băng rôn trên tay, theo các fan khác hô hào cổ vũ, trên băng rôn viết: “Đoàn Hành tất thắng! TKT tất thắng!”
Tống Cảnh Sâm nhịn không được nhíu mày.
Đoàn Hành là ai?
Thành viên của chiến đội TKT hả?
Tống Cảnh Sâm không hiểu sao bị cái tên này thu hút sự chú ý.
Có điều, hắn biết rõ trong lòng Nam Bùi chỉ có một người duy nhất là mình, cho dù có cổ vũ cho người khác đi nữa, cũng chỉ là vì mong chiến đội thắng trận mà thôi.
Chiến đội TKT thắng trận, Nam Bùi mới kiếm được tiền, Tống Cảnh Sâm cũng thế.
Nói cách khác, Nam Bùi tới hiện trường cổ vũ, cốt là vì muốn Tống Cảnh Sâm hắn kiếm được tiền.
Uhm, nhất định là như thế.
Cái người tên Đoàn Hành kia, chắc hẳn chính là nhân tố nóng cốt của chiến đội, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một công cụ mà thôi, ngoại trừ giúp chiến đội thắng lợi ra chẳng còn tác dụng gì khác.
Nhìn hình ảnh Nam Bùi trên màn hình, Tống Cảnh Sâm nghĩ nghĩ, quyết định dùng thân phận nhà đầu tư tới hiện trường, dẫu sao Nam Bùi cố gắng như vậy để mang về lợi nhuận cho hắn, hắn cũng không thể ngồi không được.
Hơn nữa, gần đây hắn vừa hay cũng có hạng mục cần tìm Nam Bùi thương nghị.
Lát sau, Tống Cảnh Sâm đứng dậy, nói với thư ký Candy, “Giúp tôi liên hệ với bên tổ chức giải đấu ‘Crown of Thorns’, tôi muốn dùng danh nghĩa nhà đầu tư của chiến đội tới hiện trường.”
Candy thoáng ngây người, “Bây giờ ấy ạ?”
Tống Cảnh Sâm gật gật đầu, đi ra khỏi phòng làm việc.
Hiện trường tổ chức trận đấu.
Theo biểu hiện càng lúc càng xuất sắc của chiến đội TKT, bầu không khí cũng dần được đẩy lên cao.
Những người hâm mộ esport ban đầu không cổ vũ cho TKT cũng lần lượt bị chiến đội hắc mã này thu hút, thậm chí không ít người trực tiếp trở thành fan của Đoàn Hành.
Trong bầu không khí tràn đầy nhiệt huyết ấy, chiến đội TKT càng đánh càng hay, giành được thắng lợi tuyệt đối trong ván thứ ba.
Tới ván thứ tư, trong lúc chọn tướng, Đoàn Hành vậy mà lại chọn một tướng còm* là ‘Báo săn’.
*nguyên văn 下水道英雄, ý chỉ những tướng yếu, có tỷ lệ thắng thấp, thường thấy trong các game MOBA.
Trong tiếng bàn tán khó hiểu của mọi người, Đoàn Hành nhìn về phía Nam Bùi dưới khán đài, chỉ thấy vẻ mặt đối phương cũng có chút kinh ngạc.
Khóe môi Đoàn Hành cong lên, cậu ta biết, Nam Bùi nhất định không ngờ trận đấu này, cậu ta sẽ lựa chọn đặt cuộc vào tướng mình thích nhất.
Ánh mắt sáng lấp lánh cùng khóe miệng khẽ cong của Nam Bùi đều khẳng định suy đoán của Đoàn Hành.
Cậu ta quyết định phải dùng hết toàn lực thắng trận đấu này, để chứng minh cho Nam Bùi thấy thực lực mạnh mẽ của mình.
Cậu ta biết Nam Bùi nhất định cũng mong đợi khoảnh khắc ấy.
Dưới khán đài, Nam Bùi kinh ngạc nhìn màn hình trực tiếp, nhỏ giọng chửi thầm, “Ván quyết định lại đi chọn tướng còm đó, tên nhóc này cố tình muốn mình tức chết đúng không? Không thể giữ vững phong độ, giành lấy chiến thắng chung cuộc được à? Đây là vận khí không đủ hay IQ thiếu hụt vậy trời……”
Đoàn Hành ở trên sân đấu đột nhiên hắt hơi một cái.
Cậu ta biết, Nam Bùi đang thầm cổ vũ cho mình, thế nên, tự tin trong mắt càng nồng đậm hơn.
Tuy tướng Đoàn Hành chọn không mạnh, nhưng dẫu sao cũng là tướng ruột của cậu ta. Cậu ta hiểu rất rõ vị tướng ‘Báo săn’ này, mỗi một thao tác cũng đều thuần thục. Rất nhanh Đoàn Hành đã chặn đứng đường khai hoang của đối thủ, bắt đầu mở chế độ tàn sát.
Nam Bùi giống như tất cả mọi người khác, đều giật mình kinh ngạc —-
Thao tác cùng thực lực của Đoàn Hành thật sự quá mạnh!
Ngoài thực lực, trên người Đoàn Hành còn mang theo khí thế quyết liệt, thế như chẻ tre.
Dường như cậu ta đang nỗ lực chứng minh gì đó.
Ván đấu thứ tư kết thúc trong thế cục đơn phương nghiền ép, chiến đội TKT thắng với tỷ số 20 – 9 mạng.
Tốc độ phát triển kinh tế cách biệt lớn đến mức khiến chiến đội QF thiếu chút nữa mất hết tinh thần chiến đấu.
Cuối cùng với tỷ số 3:1, chiến đội TKT giành được chiến thắng chung cuộc trong trận đấu loại đầu tiên.
Kết quả này không một ai trong chiến đội TKT ngờ tới, họ đều không kiềm được nhảy lên, ôm nhau ăn mừng.
Thắng được một đối thủ mạnh như QF có thể nói là một dấu mốc vô cùng trọng đại với câu lạc bộ TKT.
Điều này chứng minh họ đã hoàn toàn lột xác.
Nam Bùi liếc nhìn màn hình hệ thống, thanh tiến độ sự nghiệp của Đoàn Hành đã nhích thêm 6%!
Cậu cũng không nhịn được vui vẻ trong lòng, chạy lên sân khấu cùng chúc mừng với mọi người.
Sau khi trận đấu kết thúc, tầm mắt Đoàn Hành vẫn luôn đặt trên người Nam Bùi. Nhưng lúc Nam Bùi chạy lên sân khấu, cậu ta lại cố tình dời mắt qua chỗ khác, vờ như không nhìn cậu.
“Tiểu Đoàn, hôm nay em đỉnh thật đó!” Nam Bùi chạy tới trước mặt Đoàn Hành, khen ngợi từ tận đáy lòng, “Trong mắt tôi, em chính là quán quân tương lai!”
Đoàn Hành nhìn về phía Nam Bùi, mím mím môi, nhàn nhạt nói, “Cũng bình thường thôi, còn chưa phát huy hết thực lực đâu.”
Những thành viên TKT khác thấy Nam Bùi lên sâu khấu, đều mừng rỡ ôm lấy cậu chúc mừng, cắt ngang cuộc đối thoại của cậu và Đoàn Hành.
Đoàn Hành mặt không đổi sắc đứng một bên nhìn.
Nam Bùi cho mỗi thành viên của TKT một cái ôm.
Cuối cùng chỉ còn lại mình Đoàn Hành là chưa được cậu ôm thôi.
Nam Bùi biết nếu như mình ôm Đoàn Hành, chắc hẳn sẽ bị cậu ta dùng sức đẩy ra. Có khi còn ăn một trận mắng ấy chứ.
Có điều, dựa theo thiết lập nhân vật của Nam Bùi trong tiểu thuyết esport, cậu vẫn phải ôm Đoàn Hành một cái để bày tỏ tâm trạng vui vẻ của mình.
Để không phá hỏng thiết lập nhân vật, Nam Bùi điều chỉnh lại tâm tình cùng vẻ mặt, cong môi nhìn về phía Đoàn Hành.
Đoàn Hành cũng đang nhìn cậu, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên.
Nam Bùi không nhìn thấy chút mong đợi lóe qua trong mắt Đoàn Hành, nhưng rất nhanh đã vụt tắt.
Giây tiếp theo, cậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên tiến lên trước một bước, chủ động vươn tay ôm lấy Đoàn Hành.
Đoàn Hành tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã rất cao rồi, cơ thể cũng cường tráng, bộ đồng phục màu tím trắng đan xen phảng phất hương nước hoa mùi cam nhàn nhạt, kết hợp với hooc-môn tỏa ra trên người, khiến cậu ta tựa như quả cam chín mọng dưới ánh mặt trời vậy.
Sau khi ôm lấy Đoàn Hành, Nam Bùi cười nói, “Chúc mừng em, Tiểu Đoàn. Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi……”
Giọng cậu mang theo mấy phần kích động, ngại ngùng, khiến niềm vui sướng cùng yêu thương dành cho Đoàn Hành được thể hiện ra đầy tinh tế, trọn vẹn.
Nam Bùi cứ nghĩ Đoàn Hành sẽ lập tức đẩy ra.
Nhưng không…
Đoàn Hành bị Nam Bùi ôm lấy, tim không hiểu sao bắt đầu loạn nhịp. Ngay cả lúc thi đấu, cậu ta cũng không căng thẳng như vậy.
Tuy chỉ là một cái ôm theo phép lịch sự, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được lực độ cùng hơi ấm từ cánh tay Nam Bùi truyền tới. Tim Đoàn Hành nhất thời đập mạnh như nổi trống.
Ngay lúc Nam Bùi nghi hoặc vì sao Đoàn Hành còn chưa có phản ứng, tiếng hệ thống vang lên, dọa cho cậu nhảy dựng, “Tống Cảnh Sâm đến kìa.”
Nam Bùi, “???”
Cậu nhất thời không hiểu được ý của hệ thống.
Hệ thống vội vàng lặp lại, “Tống Cảnh Sâm đến nhà thi đấu kìa, đang ở ngay dưới khán đài đó!”
Nam Bùi lập tức mở to hai mắt, kinh hãi hỏi, “Sao anh ta lại ở đây? Mi đừng dọa ta……”
Hệ thống, “Anh ta đến thật đó, tôi không nhìn nhầm đâu, đang nhìn ngó xung quanh tìm cậu kìa……”
Nam Bùi phản ứng lại, vội vàng đẩy Đoàn Hành ra.
Nhưng mà đúng lúc này, Đoàn Hành lại đột nhiên vươn hai tay, lễ độ lại có lực vòng ôm lấy vai cậu. Sau đó, giọng nói trầm thấp của cậu ta vang lên trên đỉnh đầu Nam Bùi, “……Không vất vả.”
Nam Bùi nhất thời đờ người tại chỗ, đại não trống rỗng.
Tiếng hệ thống lần nữa vang lên, “Tống Cảnh Sâm……nhìn về phía này rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT