Lục Bách Nhiễm nhìn người đàn ông cao quý tựa công tử nhà giàu trước mặt, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, có chút không xác định mở miệng hỏi, “……Nam Bùi?”
Nam Bùi vì quá đỗi kinh ngạc nên đại não vẫn còn đang chết máy, bị hai tiếng này kéo lại tinh thần, tay khẽ run lên, di động thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Cậu có chút hốt hoảng hỏi hệ thống, “Sao Lục Bách Nhiễm lại xuất hiện ở đây?”
Hệ thống đáp, “Tôi cũng không biết…… Nhưng Lục Bách Nhiễm là người làm nghệ thuật, tới đây nghe nhạc cũng không phải không có khả năng.”
Nam Bùi cảm thấy đây không phải một buổi hòa nhạc nữa, mà chính là đại hội lật xe.
Chỉ ngắn ngủi chưa đến một tiếng đồng hồ, ba vị nam chính đã lần lượt bộc phát kỹ năng xuất hiện chớp nhoáng, như là sợ không thể hợp lại một chỗ với nhau vậy.
Nam Bùi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Bách Nhiễm, nghĩ đến cách ăn mặc của mình lúc này, mở miệng nói, “Cái đó, chắc là cậu…khụ khụ…nhận nhầm người rồi.”
Trên mặt Lục Bách Nhiễm hiện lên biểu cảm nửa tin nửa ngờ.
Người trước mặt này rõ ràng giống hệt cái tên giàu sổi Nam Bùi kia.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
Sau vài giây suy nghĩ, Lục Bách Nhiễm đột nhiên rút di động ra, gọi vào số Nam Bùi.
Giây tiếp theo, điện thoại của Nam Bùi đổ chuông, hơn nữa còn rung lên bần bật.
Lục Bách Nhiễm cúp máy, tiếng chuông cũng ngừng lại theo.
Y nhìn nhìn điện thoại của Nam Bùi, sau đó nâng mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, “Tôi nhận nhầm người ấy hả?”
Lục Bách Nhiễm nhíu mày, ánh mắt nhìn Nam Bùi mang theo mấy phần khó hiểu.
Rõ ràng hôm nay Nam Bùi ăn vận rất đẹp mà, sao điệu bộ lại cứ như sợ bị y bắt gặp lắm vậy?
Nam Bùi nhếch nhếch môi, ngại ngùng cười một cái, căng da đầu nói, “Tôi……tôi đùa một chút thôi, muốn thử em ấy mà, xem xem em có thể nhận ra một tôi hoàn toàn khác thế này không. Xem ra trong lòng em vẫn có tôi nhỉ.”
Lục Bách Nhiễm mặt không cảm xúc nhìn Nam Bùi, lát sau đột nhiên hỏi, “Anh cũng đến nghe nhạc của Alvin à?”
Nam Bùi chửi thầm trong lòng, chứ không tôi đến đây làm gì, ngoài mặt lại vẫn duy trì nụ cười, dùng cách nói của một tên nhà giàu mới nổi nói, “Tôi thấy mấy người có tiền đều đổ xô đi mua vé tới xem, nên cũng muốn tới góp vui đôi chút. Mấy buổi hòa nhạc kiểu này, xem như buổi tiệc gặp gỡ làm quen với đối tác làm ăn cũng được.”
Giọng điệu tràn ngập vẻ quê mùa, dốt nát, khiến Lục Bách Nhiễm nhịn không được nhíu nhíu mày.
Người này thay một thân quần áo rồi, mà sao tư tưởng vẫn vô phương cứu chữa thế nhỉ?
“Đúng rồi, nghe mọi người nói tới mấy buổi hòa nhạc thế này đều phải ăn vận chỉnh tề một chút.” Nam Bùi đứng thẳng người dậy, vươn tay chỉnh lại quần áo, nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, “Nên một người bạn của tôi đã đặc biệt mời stylist tới tạo hình giúp tôi đấy, tôi thấy còn chẳng đẹp bằng cái áo da báo hôm trước tôi mặc, em thấy thế nào?”
Đáy mắt Lục Bách Nhiễm hiện lên vẻ không dám tin —- Không đẹp bằng cái áo da báo hôm trước á? Anh nghiêm túc đấy à?
Sau đó, ánh mắt Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi nhiều thêm mấy phần thất vọng.
Vừa nãy lúc mới trông thấy Nam Bùi, y còn tưởng khiếu thẩm mỹ của cái tên này rốt cuộc cũng cải thiện được một chút chứ.
Bây giờ xem ra chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi.
Nam Bùi có hơi lo Tống Cảnh Sâm sẽ đột nhiên xuất hiện, nên chốc chốc lại dùng khóe mắt liếc ra sảnh trung tâm biểu diễn.
Không biết thế nào mà Lục Bách Nhiễm lại đột nhiên nhớ đến lời đạo diễn nói với mình —- Nam Bùi sớm muộn gì cũng sẽ có hứng thú với người khác.
Y mím mím môi, nhìn Nam Bùi, chậm chạp cất giọng hỏi, “Anh đi một mình à?”
Nam Bùi nuốt nuốt nước bọt, đè ép căng thẳng trong lòng xuống, gật đầu đáp, “Uh. Đương nhiên. Tôi không biết em cũng thích nhạc sĩ này, nếu không đã rủ em đi cùng rồi.”
Nói láo mà không có chút dấu vết nào.
Lục Bách Nhiễm nghe vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, trong đầu Nam Bùi vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống, “Tống Cảnh Sâm đã tới cửa đại sảnh rồi.”
Nam Bùi giật bắn mình, nhất thời hai mắt mở to.
Nhưng cậu biết, mình không thể nhìn về phía Tống Cảnh Sâm được, làm vậy sẽ bị Lục Bách Nhiễm phát hiện mất.
Đồng thời, cậu cũng không thể tiếp tục trò chuyện thêm với Lục Bách Nhiễm, bằng không sẽ bị Tống Cảnh Sâm trông thấy.
Vì vậy, giây tiếp theo, Nam Bùi vờ như không thấy Lục Bách Nhiễm, cũng không trông thấy Tống Cảnh Sâm, mắt nhìn thẳng cửa khán phòng, thấp giọng bỏ lại một câu “Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi”, sau đó đi thẳng vào trong.
Giờ phút này, Nam Bùi thật giống như người mù trong mắt không có ai, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm.
Lục Bách Nhiễm không khỏi cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ.
Sau đó, y đi theo Nam Bùi vào trong.
Bên kia, Tống Cảnh Sâm vào đến đại sảnh, vô thức tìm kiếm bóng dáng Nam Bùi, cuối cùng, tầm mắt rơi trên bóng người đang đứng gần cửa khán phòng.
Nhưng Tống Cảnh Sâm vừa mới cất bước về phía Nam Bùi, đối phương đã không quay đầu lại đi thẳng vào trong.
Cửa ra vào người đến người đi, Tống Cảnh Sâm không chú ý tới Lục Bách Nhiễm theo phía sau Nam Bùi.
Hắn thoáng ngẩn người.
Nam Bùi không phải đã nói sẽ đứng ở cửa chờ hắn à? Sao lại tự đi vào một mình rồi?
Tống Cảnh Sâm lập tức cau mày, bước nhanh về phía khán phòng.
Nam Bùi vào đến khán phòng, nhân viên công tác soát vé, đăng ký tên xong, thân thiết chỉ chỗ ngồi cho cậu, “Chào ngài Nam, ghế của ngài là 0312……”
Ghế của cậu nằm ở chính giữa hàng thứ ba, thuộc khu VIP.
Còn ghế của Lục Bách Nhiễm lại ở trong góc hàng cuối cùng, là khu vực khuất nẻo nhất.
“Tiểu Nhiễm, tôi về chỗ trước nhé.” Nam Bùi nhỏ giọng nói với Lục Bách Nhiễm.
Nói xong, cậu ngay lập tức đi lướt qua Lục Bách Nhiễm, tới chỗ của mình ở hàng thứ ba, như thể không muốn nán lại cạnh Lục Bách Nhiễm thêm một giây nào nữa vậy.
Lục Bách Nhiễm cảm thấy Nam Bùi rất khác thường, vô thức nhìn theo bóng cậu hồi lâu.
Đúng lúc này.
Một bóng người cao lớn bước tới gần Lục Bách Nhiễm.
Sau đó, giọng của nhân viên công tác vang lên, “Chào ngài Tống, ghế của ngài là 0225……”
Xoát vé xong, Tống Cảnh Sâm đứng kế bên Lục Bách Nhiễm.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Nam Bùi.
Mà Nam Bùi lúc này đang nỗ lực chen qua đám người nhích về chỗ của mình.
Ba giây sau…
Ngón tay Tống Cảnh Sâm siết chặt tấm vé, nhíu mày, đi thẳng tới chỗ Nam Bùi.
Hắn rất muốn biết vì sao tên nhóc này lại lật lọng, đi vào trước một mình như thế.
Năm giây sau.
Lục Bách Nhiễm thu hồi tầm mắt.
Y không nhìn ra chỗ khác thường của Nam Bùi, chỉ đành quay người đi về hàng ghế phía sau, tìm chỗ của mình.
Mười giây sau.
Nam Bùi vừa ngồi xuống ghế số 0312, một bóng người cao lớn đã xuất hiện trước mặt, chắn tầm nhìn của cậu.
Nam Bùi bị dọa nhảy dựng, ngước đầu, chỉ thấy Tống Cảnh Sâm đang đen mặt nhìn mình, dùng giọng trầm thấp hỏi, “Không phải đã nói sẽ đợi tôi ngoài cửa sao?”
Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng không biết vì sao, trong lòng Tống Cảnh Sâm lại rất để tâm.
“À, em thấy buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, nên đi vào trước.” Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng khiến mình trông có vẻ bình tĩnh một chút, “Anh Cảnh Sâm, anh mau về chỗ đi, anh đang chắn tầm mắt mọi người đó.”
Lúc này, một khán giả kế bên cũng thúc giục Tống Cảnh Sâm mau tránh đường.
Nam Bùi hạ thấp giọng, áy náy nói, “Xin lỗi anh Cảnh Sâm, lần sau em sẽ chú ý hơn.”
Tống Cảnh Sâm nghe thấy Nam Bùi nói vậy, tuy trong lòng vẫn bực bội, nhưng đã vơi bớt không ít.
Hắn thấp giọng ‘uhm’ một tiếng, đi về chỗ của mình.
Hai mươi giây sau.
Ở hàng cuối, Lục Bách Nhiễm đã tìm thấy chỗ ngồi trong góc của mình.
Sau khi ngồi xuống, tầm mắt y không nhịn được nhìn về phía Nam Bùi.
Một bóng người cao lớn vừa hay đi lướt qua trước mặt cậu.
Lục Bách Nhiễm không thấy được cảnh tượng hai người trò chuyện với nhau trước đó.
Có điều, chỉ nhìn bóng lưng Nam Bùi thôi, Lục Bách Nhiễm vẫn cảm giác được hôm nay cậu có gì đó không giống ngày thường.
Không chỉ là ngoại hình.
Nam Bùi hình như……
Có chuyện gì đó giấu y.
Lúc này, MC xuất hiện trên sân khấu, cầm micro nói với khán giả bên dưới, “Các vị khán giả thân mến, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, xin các vị hãy chỉnh điện thoại về chế độ im lặng……”
Chỗ ngồi của Tống Cảnh Sâm cách Nam Bùi rất xa.
Tuy lúc đưa vé cho Nam Bùi, Tống Cảnh Sâm đã cố tình nói mấy câu như là ‘cậu yên tâm, chúng ta không ngồi cùng nhau đâu’, để tránh Nam Bùi tự mình đa tình. Nhưng trong thâm tâm Tống Cảnh Sâm vẫn cho rằng Nam Bùi sẽ tìm người đổi chỗ để được ngồi kế bên hắn.
Thế mà bây giờ buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi vẫn chưa thấy cậu làm vậy.
Nam Bùi ngồi tại chỗ, mắt không chuyển nhìn sân khấu, thậm chí còn chẳng nhìn tới chỗ Tống Cảnh Sâm lần nào.
Ngón tay Tống Cảnh Sâm siết chặt, đột nhiên không còn tâm tình thưởng thức hòa nhạc nữa.
Ở hàng ghế cuối, Lục Bách Nhiễm cũng có cùng suy nghĩ.
Y đã tưởng dựa vào cái tính nhà giàu mới nổi của Nam Bùi, rất có thể sẽ đập tiền cho người ngồi cạnh y để đổi chỗ với cậu, sau đó ngồi xuống cạnh mình.
Nhưng Lục Bách Nhiễm chờ một lúc lâu cũng không thấy Nam Bùi quay đầu lại nhìn mình.
Một lần cũng không.
Lục Bách Nhiễm không khỏi bức bối trong lòng, cho dù được xem Alvin biểu diễn trực tiếp, cũng không khiến tâm tình y khá lên được.
Nam Bùi ngồi ở giữa, ẩn ẩn cảm nhận được hai tầm mắt đang chiếu thẳng vào mình.
Cậu không dám động đậy, càng không dám đối mắt với bất cứ ai trong hai người.
Nếu không, người còn lại sẽ phát hiện cậu có chỗ không thích hợp mất.
Nam Bùi ngồi đến là nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như bị màn biểu diễn trên sâu khấu thu hút toàn bộ lực chú ý.
Buổi hòa nhạc này thật sự rất tuyệt vời, nhưng với Nam Bùi mà nói lại chỉ toàn là giày vò.
Bởi vì đầy đầu cậu đều là suy nghĩ lát nữa buổi hòa nhạc kết thúc, cậu phải làm sao đây?
Nếu như Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đồng thời tới tìm cậu thì sao……
Cho dù không tìm, dựa theo thiết lập nhân vật trong nguyên tác, cậu cũng phải chủ động tới tìm họ mới đúng……
Nam Bùi sắp ngạt thở tới nơi rồi.
Cậu trầm tư suy nghĩ hồi lâu, trên sân khấu đã diễn đến đoạn cuối bản nhạc đầu tiên, tiết tấu cùng âm điệu đều trở nên gấp gáp, khiến Nam Bùi cũng sốt ruột theo.
Giữa tiếng nhạc rộn ràng, đầu óc Nam Bùi chợt lóe.
Cậu lẳng lặng lấy di động ra, mở khung chat với Hoắc Nghiêu, nuốt một ngụm nước bọt, tức tốc nhắn một hàng chữ gửi đi: “Hoắc tổng, có thể nhờ anh một việc được không?”
Hoắc Nghiêu tưởng Nam Bùi gặp phải chuyện phiền phức gì, trả lời lại rất nhanh: [Sao thế? Có chuyện gì à?]
Ngón tay Nam Bùi không ngừng gõ phím trên màn hình điện thoại, “Tình huống có hơi phức tạp một chút…… ngắn gọn là tôi gặp phải hai người không nên gặp ở buổi hòa nhạc, muốn sau khi buổi hòa nhạc kết thúc thoát được khỏi họ, anh có thể tới trung tâm biểu diễn đón tôi được không?”
Hoắc Nghiêu: [……]
Hàng dấu chấm lửng này dường như đang nói: Vậy cơ?
Một lúc sau, Hoắc Nghiêu mới trả lời: [Bỏ bom tôi nhiều lần như thế, giờ mới nhớ đến tôi à?]
Nam Bùi cách màn hình điện thoại vẫn tưởng tượng ra được bộ dáng lười nhác, chờ xem kịch hay của Hoắc Nghiêu.
Nam Bùi, “Xin lỗi anh! Hoắc tổng! Lần sau tôi nhất định sẽ không bỏ anh lại một mình trong bếp đâu mà!”
Hoắc Nghiêu không đau không ngứa đáp: [Còn có lần sau ấy hả?]
Nam Bùi, “Không có lần sau! Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!”
Hoắc Nghiêu không trả lời.
Nam Bùi, “Cứu với cứu với cứu tôi với……”
Hai phút sau, Hoắc Nghiêu vẫn không thấy hồi âm.
Nam Bùi nhìn màn hình điện thoại, chìm vào tuyệt vọng.
Lẽ nào Hoắc Nghiêu thật sự không định giúp cậu lần này??
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bản nhạc cuối cùng đã hạ màn, buổi hòa nhạc sắp sửa kết thúc.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, khán giả đều gửi lời tán dương tới Alvin, sau đó lần lượt đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi khán phòng.
Nam Bùi không thể không đứng lên, tim đã nhảy lên cổ họng tới nơi.
Tầm mắt Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm không hẹn mà cùng rơi trên người cậu.
Lục Bách Nhiễm do dự giây lát, nhíu mày tiến về phía Nam Bùi.
Gần như cùng lúc đó, Tống Cảnh Sâm cũng sải bước đi tới chỗ cậu.
—————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bùi: Cứu mạng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT