Nam Bùi căng thẳng muốn chết rồi, sau lưng đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, ngón tay cũng vô thức co lại, siết chặt băng rôn trong lòng bàn tay.
Cậu nhìn một lượt mọi người xung quanh, yết hầu lăn lên lăn xuống, cẩn thận nói, "Lễ bốc thăm sắp bắt đầu rồi, hay là... đợi lễ bốc thăm kết thúc lại xem nhé?"
Vừa nói, cậu vừa lẳng lặng giấu tấm băng rôn ra sau người.
Quản lý Nguyễn thấy hành động của Nam Bùi, nghĩ rằng cậu ngại, không dám thể hiện tình cảm của mình trước mặt bao người.
Dẫu sao ngày thường cậu cũng có vẻ là người hướng nội, mãi vẫn không dám bày tỏ với Đoạn Hành mà.
Vì vậy, quản lý Nguyễn quyết định giúp Nam Bùi một lần.
Ông ta lẳng lặng vươn tay ra, túm lấy băng rôn Nam Bùi đang cầm, ý đồ đoạt về tay, miệng còn nói, "Bùi tổng, ngài đã cất công làm băng rôn rồi thì lấy ra cho chúng tôi xem đi."
Lưng Nam Bùi cứng đờ, vội vàng dùng sức giữ chặt tấm băng rôn, nghiến răng nghiến lợi nói với quản lý Nguyễn, "Không cần đâu ! Quản lý Nguyễn, tôi cảm thấy lúc này lễ bốc thăm quan trọng hơn đấy !"
"Tôi biết tính tình Bùi tổng hướng nội, không muốn để mọi người trông thấy." Trong lòng quản lý Nguyễn nghĩ, trên tấm băng rôn này chắc là viết mấy lời biểu đạt tình cảm, nên Nam Bùi ngại không muốn bị nhìn thấy đây mà, vì thế nói tiếp, "Ngài để mình Đoạn Hành xem thôi, chúng tôi không nhìn, vậy không phải là được rồi à?"
Nói xong, ông ta lại càng thêm quyết tâm đoạt băng rôn tới cho Đoạn Hành xem, thuận tiện trợ công cho hai người.
Nói không chừng Đoạn Hành sẽ vì thế mà cảm động thì sao?
"Quản lý Nguyễn, tôi cảm thấy tấm băng rôn này quá xấu." Nam Bùi hoảng hốt giữ băng rôn lại, trừng quản lý Nguyễn, nói, "Ông vẫn nên mau chóng dẫn mọi người đi bốc thăm thì hơn......"
Trong lúc giằng co, người có mặt ở đây đều lộ vẻ hoài nghi ---- vì sao Nam Bùi lại phản ứng lớn tới vậy?
Đoạn Hành cũng nhíu mày. Có gì không thể để người khác thấy à?
"Roẹt ----"
Bởi vì hai người giằng co, tấm băng rôn bị kéo rách thành hai nửa.
Quản lý Nguyễn cầm nửa tấm băng rôn, kinh ngạc, xấu hổ nhìn về phía Nam Bùi, "Bùi...Bùi tổng...... Tôi không cố ý đâu......"
Nam Bùi liếc nửa tấm băng rôn trong tay quản lý Nguyễn, bên trên không có ảnh Lục Bách Nhiễm, cũng không có mấy chữ 'Lục Bách Nhiễm, ảnh đế'.
Phần mà quản lý Nguyễn cầm chỉ có hai chữ 'trời sinh' thôi.
Nam Bùi nhất thời thở ra một hơi.
Cậu lẳng lặng cất đoạn băng rôn còn lại đi.
Sau đó, Nam Bùi thanh thanh cổ họng, vờ bày ra vẻ ngượng ngùng, nói với quản lý Nguyễn, "Thật ra khẩu hiệu tôi viết là 'Đoạn Hành, vương giả trời sinh', nhưng vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy câu khẩu hiệu này có hơi trẻ trâu, thế nên mới ngại không dám lấy ra."
Nam Bùi nói đến là chân thành, hợp tình hợp lý.
Quản lý Nguyễn liếc nhìn hai chữ 'trời sinh', cùng màu sắc lòe loẹt của đoàn băng rôn trên tay, nhịn không được chửi thầm trong lòng, 'Khiếu thẩm mỹ của Bùi tổng từ khi nào lại tệ như vậy chứ?'
Đoạn Hành liếc nhìn tấm băng rôn bị xé rách tan, chân mày nhíu lại nhẹ đến không thể phát hiện, đáy mắt cũng thoáng hiện lên vẻ khó chịu.
"Tiểu Đoạn, lần sau tôi sẽ làm một cái đẹp hơn cho em." Nam Bùi nói với Đoạn Hành, "Đừng vì thế mà không vui nhé."
"Tôi việc gì phải không vui chứ." Đoạn Hành nhìn về phía Nam Bùi, mím mím môi, giọng điệu khinh miệt nói, "Mấy thứ khẩu hiệu trẻ con này, tôi thèm vào xem ấy."
Nói xong, cậu ta chuyển tầm mắt sang chỗ khác, như là thật sự không để tâm tới chuyện này vậy.
Nam Bùi rốt cuộc cũng yên tâm.
Quản lý Nguyễn bên cạnh run giọng nói, "Bùi tổng, vừa nãy tôi thật sự chỉ muốn xem thử băng rôn ngài chuẩn bị thôi, không cố tình làm hỏng nó đâu......"
"Không sao." Nam Bùi vỗ vỗ vai ông ta, cong môi nói, "Xé hay lắm."
Quản lý Nguyễn chấm hỏi đầy đầu, Nam Bùi đang nói móc ông ta đúng không?
Không lâu sau, lễ bốc thăm chính thức bắt đầu.
Người phụ trách bốc thăm là Đoạn Hành, vì cậu ta là đội trưởng của TKT, đồng thời cũng là tuyển thủ có thực lực mạnh nhất chiến đội.
Cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai, vừa bước lên sân khấu, Đoạn Hành đã thu hút ánh nhìn của không ít nhân viên công tác.
Nam Bùi căng thẳng theo dõi Đoạn Hành bốc thăm.
Trong nguyên tác, lần bốc thăm này, vận khí của TKT khá tốt, không gặp phải những đối thủ mạnh, thuận lợi vượt qua vòng đấu loại.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, vận khí của Đoạn Hành không đủ, cốt truyện rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng.
Sự thực chứng minh Nam Bùi nghĩ không sai.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Đoạn Hành bốc ngay phải bảng tử thần của vòng đấu loại.
Mấy đội mạnh nhất hầu như đều tập trung hết ở bảng này.
Khoảnh khắc kết quả bốc thăm xuất hiện, toàn bộ chiến đội TKT tâm đều lạnh hơn nửa.
Nam Bùi che miệng, thiếu chút nữa bật thốt lên 'Cái vận cứt chó gì đây'.
TKT rơi vào bảng tử thần, đồng nghĩa nhiệm vụ của Nam Bùi sẽ càng khó khăn hơn.
"Hệ thống..." Nam Bùi hỏi, "Đoạn Hành chắc sẽ không bị loại đâu ha?"
"Theo lý thuyết thì TKT sẽ không thua." Hệ thống an ủi, "Trừ phi đánh không lại thôi."
Nam Bùi, "Mi đúng là phí lời thật đấy."
Bây giờ thanh sự nghiệp của Đoạn Hành đang ngấp nghé mốc 18%, mỗi một trận đấu tới đây đều sẽ có quan hệ trực tiếp tới tiến độ nhiệm vụ, vì thế Nam Bùi là người để tâm đến tiền đồ của chiến đội TKT hơn bất cứ ai.
Đoạn Hành đứng trên sân khấu bốc thăm, không tự chủ nhìn về phía Nam Bùi, chỉ thấy cậu đầy mặt lo lắng nhìn mình.
Sau khi xuống khỏi sân khấu, Đoạn Hành trở lại chỗ chiến đội TKT, Nam Bùi bước lên, quan tâm nhìn cậu ta, nói, "Tiểu Đoạn, đối thủ rất mạnh, TKT sợ là sẽ có một trận đấu ác liệt đấy, em nhất định phải cố lên nhé."
Đoạn Hành nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Nam Bùi, hỏi, "Anh cảm thấy bọn tôi sẽ thua à?"
"Tôi tin tưởng các em, nhưng tôi cảm thấy trận này sẽ không dễ ăn đâu." Nam Bùi dùng giọng điệu lo lắng nói, "Tiểu Đoạn, khoảng thời gian này em nhất định phải cố gắng luyện tập, tranh thủ giành được tư cách tham dự giải đấu nhé."
Nam Bùi rõ ràng đang quan tâm Đoạn Hành, nhưng cậu ta lại có cảm giác bị khinh thường.
Trong lòng cậu ta vì thế có chút không vui, mím môi, lạnh giọng nói, "Tôi sẽ không thua đâu."
Tuy Đoạn Hành tự tin là thế, nhưng Nam Bùi biết, vận khí không đủ, tiền đồ của nam chính khó mà đoán trước được.
Cậu không nói gì, ánh mắt nhưng lại toát lên ý 'con đi ngàn dặm cha lo lắng'.
Chân mày Đoạn Hành nhíu lại thật chặt, đứng trước ánh mắt lo lắng của Nam Bùi, không hiểu sao trong lòng cậu ta đột nhiên nảy sinh ham muốn chiến thắng cực kỳ mạnh mẽ.
Cậu ta nhất định phải đánh bại những đối thủ trong vòng đấu loại, vào được giải đấu chính thức.
Ngay đến chính Đoạn Hành cũng không phát hiện, giờ phút này trong tiềm thức cậu ta, tất cả đều là mong muốn chứng minh bản thân với Nam Bùi.
Sau khi lễ bốc thăm kết thúc, quản lý Nguyễn dẫn mọi người trở lại trụ sở câu lạc bộ.
Các đội viên lên xe khách chuyên phụ trách đưa đón, quản lý Nguyễn nhìn về phía Nam Bùi, cười hỏi, "Xe khách chật lắm rồi, hay là hai người đi cùng nhau nhé?"
Ông ta muốn tạo cơ hội cho Nam Bùi và Đoạn Hành.
Nam Bùi rất muốn từ chối, này còn không phải là bức ép cậu tăng ca sao?
Nhưng mà, Nam Bùi lại vẫn phải bày ra vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Đoạn Hành.
Mong đợi Đoạn Hành từ chối.
Sau đó...
Ngoài dự liệu của quản lý Nguyễn và Nam Bùi, Đoạn Hành liếc xe khách một cái, mặt không cảm xúc hỏi, "Hết chỗ rồi à?"
Quản lý Nguyễn thoáng ngây người, vội vàng đáp, "Đúng đúng đúng, hết chỗ rồi."
Nam Bùi cũng đứng hình.
Đoạn Hành hỏi vậy là có ý gì?
Lúc này, Đoạn Hành mở miệng, lời nói ra thành công giải đáp nghi vấn của Nam Bùi, "Vậy tôi ngồi xe của Nam Bùi cũng được."
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Nam Bùi, khẽ mím đôi môi mỏng, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng điệu có chút cứng nhắc nói, "Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ không muốn chen chúc trên xe với họ thôi."
Nam Bùi nuốt câu 'vậy cậu ngồi xe bus công cộng là được mà' đã lên tới miệng xuống, bày ra vẻ mừng rỡ, "Ah, em thế mà lại đồng ý ngồi cùng xe với tôi, thật tốt quá, Tiểu Đoạn......"
Đoạn Hành chỉ là cảm thấy, tấm băng rôn Nam Bùi dày công chuẩn bị bị xé hỏng, nếu mình lại để Nam Bùi một mình lái xe về câu lạc bộ, không khéo cậu sụp đổ mất.
Lúc trước Nam Bùi từng trộm khóc hai lần, cậu ta không muốn lại thấy Nam Bùi dùng khóc lóc để lôi kéo sự thương cảm nữa.
Vì thế cậu ta mới đồng ý ngồi cùng xe với Nam Bùi.
Chỉ vậy mà thôi.
Lúc lên xe, để không khiến Nam Bùi nghĩ nhiều, Đoạn Hành ngồi vào hàng ghế sau.
Mà trên hàng ghế sau, là túi của Nam Bùi.
Trong lòng Nam Bùi 'lộp bộp' một trận, quay đầu nhìn về phía Đoạn Hành, thỉnh cầu, "Tiểu Đoạn, em ngồi lên ghế phó lái được không?"
Đoạn Hành nhíu mày, "Ngồi đâu chẳng như nhau?"
Thấy chưa, Nam Bùi quả nhiên lại nghĩ nhiều, còn muốn nhân cơ hội tiếp cận mình nữa chứ.
Nam Bùi bị từ chối, tâm tình có chút thấp thỏm, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cái túi bị mình vứt trong góc.
Bên trong là tấm băng rôn còn lại.
Hơn nữa, cậu còn chưa kéo hết khóa túi.
Đoạn Hành ngồi hàng ghế sau, có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào.
Vì vậy, Nam Bùi nặn ra một nụ cười, tiếp tục nói với Đoạn Hành, "Tiểu Đoạn, ghế sau để nhiều đồ lắm, em ngồi liệu có khó chịu không?"
"Không đâu." Đoạn Hành không chút nghĩ ngợi đáp.
Nói xong, tầm mắt Đoạn Hành quả nhiên chú ý tới cái túi màu đen bên cạnh.
Cậu ta liếc cái túi một cái, tim Nam Bùi liền vọt lên tới tận cuống họng.
"Túi của anh à?" Đoạn Hành nhấc mi mắt, nhìn về phía Nam Bùi, hỏi.
Nam Bùi rất muốn nói là không, nhưng không phải của cậu thì còn là của ai được chứ?
Đoạn Hành nhìn chằm chằm cái túi hồi lâu, đột nhiên vươn tay về phía nó.
Nam Bùi mở to hai mắt, "Tiểu Đoạn, em......"
Giờ phút này, tim Nam Bùi đập nhanh chưa từng có.
Đoạn Hành tùy tiện cầm cái túi kia lên, quay đầu lại nói với Nam Bùi, "Nếu là túi của anh, vẫn nên để cạnh anh thì hơn, đỡ cho lát nữa xuống xe lại bỏ quên."
Giọng điệu cậu ta hết sức bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
Nhưng Nam Bùi đã liếc thấy đoạn băng rôn lấp ló qua khe hở của khóa kéo rồi.
Hô hấp của cậu gần như nghẹn lại, cố không để giọng mình run rẩy, cậu nói, "Tiểu...Tiểu Đoạn, em...em cứ để đó, tôi sẽ tự lấy......"
Nhưng còn chưa nói dứt câu, Đoạn Hành đã nhanh hơn một bước, cầm cái túi kia lên, định đưa cho Nam Bùi.
Lưng Nam Bùi đã đầy mồ hôi lạnh.
Cậu chậm chạp vươn tay, muốn nhận lấy cái túi.
Nhưng...
Bởi vì bị cái túi và lưng ghế phía trước chắn tầm nhìn, Đoạn Hành không thấy được Nam Bùi đã vươn tay ra chưa, vì thế thả tay trước.
Giây tiếp theo, cái túi trực tiếp rớt xuống.
Theo sau một tiếng 'cạch' khe khẽ, khóa kéo của cái túi hoàn toàn bị mở ra.
Một tấm băng rôn cũng rơi ra ngoài.
Tim Nam Bùi chợt lạnh.
Tầm mắt Nam Bùi bị tấm băng rôn hấp dẫn.
Cậu ta nhặt nó lên, mở ra ngay trước mặt Nam Bùi.
Trên tấm băng rôn có ảnh Đoạn Hành, cùng một dòng khẩu hiệu cổ vũ: "Đoạn Hành tất thắng."
Rất rõ ràng, tấm băng rôn này là chuẩn bị cho cậu ta.
"Đây là anh làm cho tôi?" Đoạn Hành nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, nghiêm túc hỏi.
Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, "Uh."
"Vậy tấm vừa nãy thì sao?" Đoạn Hành nhíu mày, nghi hoặc hỏi, "Vì sao lại có hai tấm khác nhau?"
Nam Bùi hít một hơi thật sâu, cẩn thận giải thích, "Bởi vì...... tôi muốn làm băng rôn theo nhiều phong cách khác nhau. Tấm này tôi không hài lòng lắm, nên mới muốn đưa tấm kia cho em."
Hệ thống kinh hãi, "Ký chủ, như vậy mà cậu cũng có thể giải thích được hả? Còn thuận tiện đắp nặn thêm hình tượng thâm tình cho mình nữa chứ ?!"
Đoạn Hành hiểu rồi.
Nam Bùi thích cậu ta, nên bất kể là chuyện gì, cũng muốn chuẩn bị chu đáo vẹn toàn.
Cậu ta không nghi ngờ gì lời giải thích của Nam Bùi.
Sau đó, Đoạn Hành định nhặt túi lên trả cho Nam Bùi.
Nhưng đúng lúc này, một cái áo thình lình rớt ra khỏi túi ----
Là một cái áo da báo màu vàng rực, thoạt nhìn quê mùa hết sức.
Đoạn Hành vừa nhìn, lại phát hiện......
Đi cùng với nó là một sợi dây chuyền vàng chóe.
Nam Bùi, "......"
Hôm nay lại là một ngày muốn tìm cái hố để chui xuống.