Bầu không khí yên tĩnh vài hơi thở, vẫn là Trịnh thị phản ứng lại trước, bà ta cười vẫy tay với Thiệu Tuân: "Hài tử tốt, mau tới đây đi."

Biểu tình trên mặt Thiệu Tuân nhìn không ra có biến hóa gì, đi lên phía trước, cung kính phúc thân.

"Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân."

Anh Công gật đầu: "Sư huynh ngươi vừa mới trở về, màu đi đi gặp hắn đi".

Thiệu Tuân quay đầu đi tới trước mặt Thiệu Triệt, hơi quỳ gối hành lễ: "Đại ca, đã lâu không gặp, hành trình có ổn không?"

Thiệu Triệt làm người thập phần cứng nhắc, nhưng lúc này nhìn thấy muội muội hơn nửa năm không gặp, biểu tình thoáng nhu hòa một chút: "Hết thảy đều tốt... A Tuân, ngươi cao lên không ít.”

"Huynh đã đi gần một năm rồi." Thiệu Tuân biến hóa không chỉ ở vóc dáng, thịt trên gương mặt nàng cũng giảm đi một chút, gầy đi cũng càng xinh đẹp, hai tròng mắt mỉm cười hiện lên thần quang mỏng manh, giống như hai vịnh thu thủy, đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thiệu Triệt tất nhiên là thập phần vui mừng.

Lúc này, cô gái trong lòng Trịnh thị nhảy xuống, bất mãn cọ đến bên cạnh Thiệu Triệt: "Đại ca ca cũng nhìn ta, có phải cũng cao hay không?”

Nói xong giống như biểu hiện, giang cánh tay xoay một vòng.

Không đợi Thiệu Triệt nói chuyện, thiếu niên ngồi bên cạnh hắn đã mở miệng, nở nụ cười trước: "A Quỳnh, em lớn quá chậm."

Thiệu Quỳnh lấy khăn tay che mặt, hờn dỗi nói: "Thiệu Anh, ngươi cũng đừng không biết lớn nhỏ, gọi ta là tỷ tỷ!"

Hai người này là một đôi chị em song sinh, chỉ nhỏ hơn Thiệu Tuân chưa tới hai tuổi, từ nhỏ lớn lên một chỗ, lúc đùa giỡn thân thiết nhiều hơn.

Thiệu Triệt vội vàng kéo bọn họ ra, lần lượt sờ sờ đầu Thiệu Quỳnh Thiệu Anh, ôn giọng nói: "Hai người cũng đã trưởng thành, không được hồ nháo nữa."

Thiệu Tuân ở một bên mỉm cười nhìn bọn họ, Trịnh thị thấy vậy, liền vẫy tay bảo nàng đến bên cạnh mình ngồi.

"Đại ca ngươi kỳ thật ngày hôm qua đã đến ngoại ô kinh thành, đáng tiếc trời quá muộn, đã lệnh giới nghiêm đóng cửa thành, sáng sớm nay cửa thành vừa mở ra liền chạy về nhà, ta cùng phụ thân ngươi chờ hắn vào cửa giữa mới nhận được tin tức, vội vàng hoảng hốt chuẩn bị đón hắn, lúc này A Quỳnh nháo lên, viện tử của Thiệu Anh lại gần đây..."

Đây là đang giải thích vì sao một nhà bọn họ năm người đoàn tụ, không thông báo cho Thiệu Tuân.

Thiệu Tuân gật đầu: "Nói sao lại về sớm như vậy, còn tưởng rằng nói không chừng buổi trưa mới tới kịp."

Bên này đang nói, bên kia Thiệu Triệt lại cầm lấy cái hộp bày trên bàn cao bên cạnh: "A Tuân, đây là tôi mua ở bên ngoài, em tới xem có hợp tâm ý hay không."

Thiệu Tuân đương nhiên cao hứng, cô

Đi qua mở ra xem, thì ra là một bộ vòng ngọc, không tính là hiếm thấy cỡ nào, nhưng kiểu dáng điêu khắc không tầm thường, kiểu dáng cũng mới mẻ, là dùng vật liệu ngọc xanh điêu khắc ra hoa văn chim trên cành, chạm rỗng làm cũng rất tinh xảo, rất có dã thú.

Thiệu Tuân vốn thích đồ vật tinh xảo tỉ mỉ, hơn nữa lại là anh trai tặng, càng cảm thấy yêu không buông tay, lúc này liền đeo ở trên cổ tay.

Thiệu Quỳnh đi tới nhìn thoáng qua, vươn cổ tay ra nói: "Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, vòng của hai chúng ta, cái nào đẹp hơn?"

Kỳ thật giá trị của bạch ngọc từ trước đến nay đều cao hơn thanh ngọc, chẳng qua Thiệu Tuân cũng không thiếu dụng lực, trong tay Thiệu Triệt cũng không kém cái gì, không đem hai loại ngọc thạch chênh lệch chút tiền này để ở trong lòng, so với giá trị của vòng tay, nàng càng thích tâm ý của huynh trưởng cẩn thận lựa chọn lễ vật.

Huynh muội mấy người nói xong chuyện cũ, Thiệu Chấn Ngu bắt đầu nói chính sự.

"Qua vài ngày chính là sinh nhật Thục phi nương nương, A Triệt hôm nay trở về, vừa vặn có thể tham dự kịp." Lại nói với Thiệu Tuân: "Nương nương lúc trước còn nói lâu lắm không gặp ngươi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó cùng nhau tiến cung để cho ngài ấy gặp mặt một chút."

Thục phi Thiệu thị trong cung xuất thân từ công phủ Anh quốc, là đường muội của Thiệu Chấn Ngu, cô cô của mấy huynh muội Thiệu Tuân, nàng vào cung sớm, lại vì đương kim thánh thượng sinh ra Tam hoàng tử, hơn mười năm qua chịu đựng được vị trí Nhất phẩm Tứ phi, được coi là một trong mấy người có thể diện nhất trong Chư Tần Ngự.

Thiệu Chấn Ngu lại nói với Thiệu Tuân: "Nương nương ngày thường thương con, triệu ngươi vào cung làm bạn không ít lần, nghĩ đến cũng quen thuộc, ngươi cùng mẫu thân ngươi chiếu cố muội muội ngươi thật tốt, nhắc nhở nhiều một chút, tính tình nàng ta nhảy thoát, coi chừng không nên làm sai."

Thiệu Tuân trịnh trọng đáp ứng.

Thiệu Quỳnh mất hứng, nàng ta bất mãn bên cạnh Thiệu Chấn Ngu: "Ta cũng từng vào cung, sao lại dễ dàng làm sai?"

Thiệu Chấn Ngu là một người cha nghiêm khắc, ngay cả khi yêu thương đứa con gái nhỏ của mình cũng không để lên mặt, chỉ có thể thẳng mặt nói: "Tỷ tỷ ngươi thường xuyên vào cung, đối với quy củ trong cung càng quen thuộc, ngươi một năm bất quá chỉ gặp Thục phi hai ba lần, cái gì cũng làm không được, cái này làm sao có thể giống nhau... Còn có, thấy Tam hoàng tử thì khách khí một chút, không nên tùy tiện như ca ca tỷ tỷ ngươi, người ta thiên trang quý ti, cũng sẽ không quen ngươi.”

Lời này thực ra là một sự quan tâm sâu sắc, nhưng Thiệu Quỳnh lại có chút buồn bực cùng sợ hãi, Trịnh thị thấy vội vàng ôm tới trấn an: "Hài tử ngốc, cha ngươi là lo lắng cho ngươi, bất quá cũng không cần sợ, Tam hoàng tử tính tình rất ôn hòa, không tin ngươi hỏi tỷ tỷ ngươi một chút."

Thiệu Tuân gật gật đầu: "Tam điện hạ đối đãi với người khác ôn văn hữu lễ, không dễ dàng tức giận, cung nhân đều biết điểm này, muội muội không cần lo lắng.”

Kỳ thật Trước kia Thiệu Quỳnh cũng từng gặp qua vị biểu ca hoàng tộc này, nhưng hai người không quen biết, không nói qua mấy câu, nghe Thiệu Tuân cam đoan trong lòng lại thả lỏng.

Trịnh thị sờ sờ hai má Thiệu Quỳnh: "Tỷ tỷ ngươi thường ở chung với Tam điện hạ, nàng tự nhiên là rõ ràng nhất."

Thiệu Chấn Ngu một bên gật đầu, mặt khác trong lòng lại đột nhiên động một chút, theo bản năng dùng dư quang nhìn lướt qua Thiệu Tuân một cái.

Trịnh thị tiếp: "Đúng rồi, còn có Nhị thiếu gia, để cho hắn cũng trở về đi, đến lúc đó xin nghỉ cùng chúng ta."

Hắn nói là con thứ thiệu Chấn Ngu Thiệu Huy, nhị thiếu gia này là thứ xuất (con vợ lẽ), cùng tuổi với Thiệu Tuân, hiện đang học hành ở Quốc Tử Giám, ăn ở đều ở đó, không thường xuyên về nhà.

Thiệu Chấn Ngu hoàn hồn, hắn suy tư một lát, mở miệng nói: "Còn hơn hai tháng nữa chính là Thu Điêm (mùa thu), chính là lúc nên an tâm chuẩn bị, không cần nhiều chuyện gọi hắn."

Không ai phản đối lời này, nhưng Thiệu Tuân rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Trần di nương đứng ở một bên lập tức ảm đạm xuống, từ trong lòng tràn đầy chờ mong đến thất vọng, cũng bất quá chỉ là trong nháy mắt.

Thiệu Chấn Ngu đối với trưởng tử kỳ vọng rất cao, không khỏi lại tinh tế dặn dò vài câu, lúc này mới thả bọn họ rời đi.

Thiệu Quỳnh từ nhỏ đã được Trịnh thị yêu chiều, hiện tại vẫn như cũ ở chính viện tây sương phòng, mà viện tử Thiệu Anh sát chính viện, không cùng huynh muội Thiệu Tuân đi cùng đường.

Thiệu Tuân cùng ca ca đi về, hai huynh muội bọn họ tuy là do một mẹ sinh ra, bất quá tuổi tác chênh lệch bốn năm tuổi, hơn nữa nam nữ khác nhau, ở chung trước sau như một không thân mật cỡ nào, hai người đều muốn mở miệng phá vỡ trầm mặc, nhưng đều không biết bắt đầu từ đâu.

Thiệu Tuân do dự một lát, đang lấy hết dũng khí chuẩn bị mở miệng, thanh âm Thiệu Quỳnh đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Đại ca ca, Đại ca ca! Chờ ta!”

Sau đó nhìn thấy nàng ta xách váy thở hồng hộc chạy tới: "Các ngươi, các ngươi đi quá nhanh!"

Thiệu Trâm khẽ nhíu mày, vỗ lưng thay nàng ta thuận khí: "Thân thể em luôn không tốt, làm gì chạy gấp như vậy?"

Thiệu Quỳnh tuy rằng còn chưa đến tuổi trăng tròn, nhưng đã có bộ dáng đại cô nương, chỉ thấp hơn Thiệu Tuân một chút, vóc người còn đầy đặn hơn một chút, lông mày nhỏ mắt hạnh, miệng anh đào nhỏ nhắn, xinh đẹp đứng ở nơi đó, thập phần khiến người ta yêu thích.

"Mẫu thân nói với muội, Trịnh gia biểu ca nghe nói ngươi trở về, đều phải đến thăm ngươi."

Nghe được hai chữ biểu ca, Thiệu Tuân cúi đầu, ít nhiều có chút không được tự nhiên, mà Thiệu Triệt cũng nhìn cô một cái, đáy mắt mơ hồ hiện lên ý cười, thấy nàng có chút v mới bỏ qua.

"Chỉ vì cái này?" Thiệu Triệt nói: "Phái hạ nhân một tiếng là được rồi, cần gì phải chạy tới đây?”

Thiệu Quỳnh khoác cánh tay hắn làm nũng: "Đây không phải là muội nhớ hoàng huynh, muốn nói thêm hai câu với huynh sao."

Nói xong giống như là nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, còn chưa cám ơn ngươi mang đồ chơi cho ta đâu..."

Thiệu Triệt sửng sốt, lập tức muốn ngăn lại, đáng tiếc đã không kịp, lời kia đã nói ra: "Bộ trang điểm kia, bên trong lược nhỏ gương nhỏ đều rất xinh đẹp, còm có búp bê ta cũng đặc biệt thích!"

Môi Thiệu Tuân mím lại, nghe Thiệu Quỳnh quay đầu dùng thanh âm thanh thúy nói với mình: "Tỷ ơi, tỷ chưa nhìn thấy, nó rất đẹp, để lần sau muội mang đến cho tỷ xem.”

Thiệu Tuân thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Ừm, hôm nào tỷ đến phòng muội xem."

Thiệu Triệt nhìn nàng một cái, lại nói mấy câu với Thiệu Quỳnh, liền dỗ nàng ta trở về.

Vẫn là hai huynh muội sóng vai mà đi, Thiệu Triệt suy nghĩ một chút, mở miệng giải thích: "Đó là lúc đi qua gặp trên đường, tùy ý mua một ít đồ chơi nhỏ, không đáng giá cái gì... các đồ dùng trong hộp trang điểm đều được làm bằng gỗ thông thường.”

Hắn thấy Thiệu Tuân bình tĩnh gật gật đầu, không nói gì, liền hòa hoãn nói: "A Quỳnh so với ngươi tuổi còn nhỏ, lại thuở nhỏ thân thể yếu ớt, chúng ta làm huynh tỷ càng phải nhường một chút, tuyệt đối không thể bởi vì một ít chuyện nhỏ mà tính toán chi li, tranh cường hiếu thắng so sánh với đệ muội."

Hôm nay đi theo Thiệu Tuân là Ly Châu cùng Lưu Thúy hai người vốn được thưởng đều rất vui vẻ, kết quả từ lúc tiến vào chính viện, sáng sớm nay, nguyên bản cao hứng bất tri bất giác bay lên chín tầng mây, nghẹn đầy bụng không cam lòng đi theo phía sau, hiện tại lại nghe thế tử hướng về phía cô nương nhà mình dạy dỗ một phen tốt.

Tính tình Lưu Thúy càng mạnh mẽ hơn một chút, mắt thấy sắp không nhịn được nói cái gì đó, bị Ly Châu kéo góc áo cố gắng kéo trở về.

Thiệu Tuân lại không tức giận, một trận gió nhẹ thổi mái tóc tóc của nàng lên má, nàng đưa tay nhẹ nhàng phất ra, lúc này mới nói: "Đại ca suy nghĩ nhiều rồi, muội không cần cái gì? Làm sao có thể ham đồ muội muội kia.”

Thiệu Trực đánh giá nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng quả thật bình thản, cũng không có bộ dáng muốn giận dỗi, lúc này mới yên lòng, tiếp theo vui mừng tán thưởng nói: "Quả nhiên là lớn lên suy nghĩ hiểu chuyện hơn nhiều, ta nhớ rõ lúc trước vì A Quỳnh A Anh so với ngươi nhiều thứ tốt gì, đều phải tức giận nổi giận, chọc cho mẫu thân khó làm, kiêu căng rất, hiện tại hiểu chuyện nhiều hơn."

"Đó là chuyện đã xảy ra bao lâu rồi." Thiệu Tuân nhếch khóe miệng: "Làm khó đại ca còn nhớ rõ..."

"Quả thật đã qua rất lâu, ta nhớ rõ lúc ấy tổ mẫu còn sống, lão nhân gia nàng trước sau như một vẫn rất thương ngươi."

“......”

...... Tổ mẫu của Thiệu Tuân, Anh công Lão phu nhân đã qua đời tròn tám năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play