Công phủ Anh Quốc, ở một cái đình nhỏ tên Lang Anh.
Cửa phòng bị gió thổi xào xạc rung động, bởi vì là mùa hè, cửa sổ trong phòng bị nha hoàn cố ý mở ra một nửa để tản nhiệt khí, lại không nghĩ thời tiết đột biến, nửa đêm lại nổi lên gió lớn, kèm theo tiếng sấm sét điện âm ẩn truyền đến, chính là bộ dáng muốn trận mưa lớn tiếp theo.
Gió xuyên qua cửa sổ làm cho màn giường nổi sóng, khí lạnh cũng trong nháy mắt thấm vào trong giường, nhưng thiếu nữ ngủ trên giường cuộn mình lại đầu đầy mồ hôi, mí mắt cô run rẩy không ngừng, hàm răng cắn chặt, một lúc lâu sau mới ngồi dậy một tiếng, ánh mắt rốt cục cũng mở ra, thoát khỏi cơn ác mộng.
Đại nha hoàn Ngọc Bình canh đêm trên giường, lần thứ hai bị tiếng sấm gió đánh thức, vội vàng khoác xiêm y đứng lên, đốt nến đi đến bên giường muốn xem chủ nhân nhà mình có kinh hãi hay không, vừa đi vài bước liền nhạy cảm nghe thấy trên giường truyền đến áp lực lại nặng nề thở dốc.
Ngọc Bình lúc này hoảng sợ, vội vàng vén màn giường lên, đã thấy cô nương đã ngồi dậy, đang ôm ngực thở dốc, trên trán còn thấm mồ hôi, dưới ánh nến lờ mờ chiếu rọi hết sức rõ ràng.
"Tiểu thư, ngài bị sấm sét dọa sợ sap?”
Ngọc Bình nhanh chóng dùng chăn mỏng quấn lấy nữ hài tử lại, ôm nàng an ủi nói: " Tiểu thư, ngài đừng sợ."
Trên giường là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi chính là đại tiểu thư do Nguyên phối phu nhân trong phủ này sinh ra, tên là Thiệu Tuân.
*Ý nói là con gái của vợ cả.
Lúc này nàng đang run rẩy rụt vào trong ngực Ngọc Bình, ngón tay nắm chặt vạt áo nàng, hơn nửa ngày không nói nên lời.
Ngọc Bình thấy vậy, vừa vỗ lưng nàng trấn an nàng, một bên nói: "Đều là đại cô nương, sao còn bị tiếng sấm dọa thành như vậy?"
Tâm tình Thiệu Tuân dần dần bình phục lại, ghé vào đùi ngọc hồ lắc đầu: "Không phải bị sét đánh dọa, ta... ta giống như gặp ác mộng..."
Ngọc Bình nói: "Mơ thấy cái gì?"
Thiệu Tuân nhíu mày cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng cũng chỉ nhớ rõ mấy hình ảnh lẻ tẻ không thành đoạn, nàng dùng sức xoa xoa thái dương: "Mấy ngày nay luôn nằm mơ, lại không nhớ được mơ thấy cái gì, vừa rồi cũng chỉ nhớ rõ có vẻ như có một người phụ nữ đang muốn đánh ta..."
Bộ dạng cụ thể của người phụ nữ trong đầu rất mơ hồ, nhưng ấn tượng dữ tợn này lại khắc sâu trong đầu Thiệu Tuân, làm cho nàng vừa nghĩ đến hình ảnh kia liền không ngừng sợ hãi.
Gió càng lúc càng lớn, điện quang qua đi, một đạo kinh lôi lướt qua, Thiệu Tuân nhịn không được run lên một chút.
Ngọc Bình sờ sờ mặt nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Trên đời này ai còn dám động thủ với ngươi? Giấc mơ là giả, đừng sợ.”
Nói xong liền vỗ về nàng.
Đầu nhẹ nhàng dời về trên gối ngọc: "Tiểu thư mau ngủ đi, sáng sớm Thế tử gia đã hồi kinh, ngủ xong tinh thần đi gặp ca ca không tốt sao?"
Thiệu Tuân gần như đã bình tĩnh lại, nghe xong lời này nhẹ nhàng cười: "Huynh ấy trở về cũng phải thỉnh an Đại nhân và Phu nhân trước, cũng không liên quan đến ta."
Ngọc Bình nói: "Nói như thế, nhưng rốt cuộc là huynh trưởng ruột thịt, trong lòng ngài ấy nhất định là thập phần nhớ nhung tiểu thư, tiểu thư sớm đi gặp ngài ấy, không phải càng có thể làm cho ngài ấy cao hứng sao."
"Ruột thịt cái gì?" Thiệu Tuân nhắm nửa mắt lại: "Huynh đệ tỷ muội trong phủ này đều là ruột thịt, ai còn không phải do một phụ thân sinh ra sao?"
Công phủ Anh Quốc là huân quý đỉnh cấp của đại Chu triều, tiền nhiệm quốc công gia càng theo thái tổ triều này nam chinh bắc chiến, đánh hạ vạn dặm cẩm tú hà sơn này, là khai quốc nguyên huân thật sự, lại cả đời cẩn thận ngôn hành, cũng không kiêu ngạo dâm dật, cùng thái tổ gia quân thần hòa hợp cả đời, bức họa hiện tại còn cung ở trong cung liệt công các.
Mà bây giờ Anh Quốc Thiệu Chấn Ngu là cha của Thiệu Tuân, tổng cộng có năm đứa con, trong đó trưởng tử trưởng nữ là do nguyên phối sinh ra, con thứ là di nương sinh ra, nguyên phối qua đời sau cưới kế thất, kế thất lại sinh ấu tử ấu nữ.
Năm đứa trẻ này, ngược lại có ba mẹ đẻ.
Ngọc Bình há miệng, lại nói không nên lời.
Thiệu Tuân vừa rồi nói, người ngoài nếu nghe xong đều cho rằng đây là đang nói người trong nhà hòa thuận, huynh đệ tỷ muội dị mẫu không phân biệt thân sơ, nhưng Ngọc Bình là nha hoàn trong phủ, lại quanh năm đi theo bên cạnh tiểu thư, có chuyện gì trong lòng đều rõ ràng, làm sao có thể không biết lời nói này của cô nương nhà mình ngầm hàm chứa ý tứ?
Nàng chỉ là nha đầu, so với người khác nhiều hơn một chút thể diện, nhưng có một số lời vẫn không thể nói cũng không dám nói, chỉ có thể yên lặng canh giữ cô nương của nàng, cùng nàng vượt qua đêm giông bão này.
Qua một hồi lâu, Ngọc Bình mắt thấy Thiệu Tuân giống như đang ngủ, liền rón rén đứng lên, nghĩ đến giường lên nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới đứng lên đã bị Thiệu Tuân kéo cổ tay lại.
"Tiểu thư?"
Ánh mắt Thiệu Tuân cũng không có mở ra, đã hoàn toàn không còn kinh hoảng vừa rồi khi bị ác mộng bừng tỉnh, nhưng thanh âm vẫn mềm mại như cũ: " Ngọc Bình tỷ tỷ, tỷ đi lên, ngủ cùng ta đi."
Ngọc Bình suy nghĩ một chút, rốt cuộc sợ nàng lại bị dọa, liền gật đầu đáp ứng, nàng đóng chặt cửa sổ, đặc biệt không có tắt nến liền vén màn giường ra nằm nghiêng bên cạnh Thiệu Tuân.
Một lát sau, ngay khi Ngọc Bình sắp ngủ, nghe thấy Thiệu Tuân bỗng nhiên rầu rĩ mở miệng: "Tỷ tỷ, sáng mai dậy sớm gọi ta một chút."
Ngọc Hồ ngẩn người, lặng lẽ thở dài, tiếp theo nhẹ giọng nói: "Tiểu thư yên tâm đi."
*
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Bình quả thật gọi Thiệu Tuân dậy từ sớm.
Thật sớm đã đánh thức Thiệu Tuân, lại gọi các tỷ muội khác vào phòng hầu hạ.
Mấy nha hoàn đều là thường hầu hạ Thiệu Tuân, vào cửa không bao lâu, trải giường, bưng nước, vẻn vẹn chỉ có trật tự, trong phòng người không ít, nhưng không hề lộn xộn chút nào.
Thiệu Tuân rửa mặt ngồi trước bàn, nha hoàn Ly Châu một bên chải tóc nàng, một bên cười hì hì trêu ghẹo nói: "Tiểu thue hôm nay dậy sớm, sợ là hôm qua nghe tin tức, khẩn cấp muốn gặp huynh trưởng."
Ngọc Bình nghe xong lời này, cuống quít nháy mắt với Ly Châu, bảo nàng đừng có tự nhiên nhắc đến chuyện như vậy, lại không ngờ ánh mắt Ly Châu đang chuyên tâm nhìn chằm chằm gương bạc trên bàn trang điểm cho Thiệu Tuân, cũng không chú ý tới gợi ý của Ngọc Bình.
Ngoài dự liệu, Thiệu Tuân cũng biểu hiện ra sự khác thường, nàng theo lời Ly Châu nói: "Đại ca đã ra kinh hơn nửa năm, không nói đến ta, cho dù là phụ thân mẫu thân sợ cũng nhớ nhung không thôi."
Đêm qua bất quá là bởi vì đêm khuya suy nghĩ nhiều, hơn nữa ác mộng quấy nhiễu thần trí, lúc này mới đem tâm tình ngày thường tiềm tàng phóng đại gấp mấy lần, từ trong miệng toát ra một câu hàm oán, hiện tại lý trí đã hồi âm, Thiệu Tuân thiên tính xem như sáng sủa, tự nhiên sẽ không làm tâm hẹp u oán nữa.
Năm ngoái Thiệu Tuân bước vào tuổi cập kê, đã không còn búi kiểu tóc của trẻ con nữa, cách búi tóc và trang sức nàng đeo cũng phức tạp hơn trước, nàng chỉ vào một cái kẹp tóc bằng trân châu ý bảo ly châu giúp đeo lên, Lưu Thúy nghe lưu thúy đang ở rèm giường cười nói: "Thế tử gia từ trước đến nay trong tay buông lỏng, không chừng mang cho cô nương thứ gì tốt đâu."
Thế tử trong miệng bọn họ chính là anh trai ruột của Thiệu Tuân, nhất mẫu đồng bào Thiệu Trâm, cũng là trưởng tử của Công phủ Anh Quốc, người thừa kế, tự nhiên là thiếu ai cũng không có khả năng thiếu hắn.
Thiệu Tuân vẻ mặt thoải mái: " Nếu hôm nay ta nhận được thứ gì tốt, cũng không thiệt thòi được những người mê tài lộc như các ngươi, đến lúc đó một người được thưởng một tháng tiền lương, trích từ trong sổ sách trong phòng ta ra."
Ly Châu, Lưu Thúy nhỏ hơn Thiệu Tuân hai tuổi, lập tức vui mừng khôn xiết, còn Ngọc Bình thấy Thiệu Tuân tâm tình thoải mái tự nhiên cũng cao hứng, nhưng còn không quên trách một câu: "Tiểu thư, tuy ngài sắp được thưởng, nhưng đừng quên phải đeo hai cái bảo vệ móng này vào.”
Thiệu Tuân soi gương cười cười với mình: "Không sao, con gái được nuông chiều nhiều cũng không phải chuyện xấu."
Ly Châu nhìn Thiệu Tuân mỉm cười trong gương, bất tri bất giác lại có chút nhìn si ngốc: "Tiểu thư, tiểu thư có biết không?”
" Tiểu thư, tiểu thư thật đẹp..."
Đây cũng không phải Ly Châu cố ý nịnh hót, Thiệu Tuân quả thật thật sự thập phần xinh đẹp, mấy năm trước khi còn nhỏ dung mạo còn chưa nảy nở nhưng đã có thể nhìn ra dung sắc bất phàm, mấy ngày gần đây nàng dần dần trưởng thành, dung mạo vốn non nớt cũng dần dần hiện ra vẻ khuynh thành.
Ngũ quan phảng phất là thần minh tinh tế điêu khắc mà thành, không bút vào tả xiết.
Thanh tú và tươi tắn, lông mày như núi xa, mắt như sao sáng, mũi như một góc núi tuyết, nhỏ nhắn thẳng tắp lại không mất đi tú lệ, hình môi đường viền rõ ràng, mang theo màu son đỏ, nhẹ nhàng mím môi cười, đều có thể khiến người ta thất hồn lạc phách. Da thịt như bạch ngọc không tỳ vết trong suốt, khi sương đua tuyết, ngày thường các nha hoàn trang điểm ngay cả son phấn cũng không bôi cho nàng, e sợ làm ô uế màu sắc đẹp đẽ của nàng.
Dung mạo như vậy, xưng một câu mỹ nhân tuyệt sắc cũng không quá đáng.
Bất quá bởi vì ác mộng, Thiệu Tuân mấy ngày không ngủ được, trước mắt không thể tránh khỏi xuất hiện bóng xanh nhàn nhạt, có vẻ khí sắc không bằng ngày xưa, Ly Châu liền thay nàng đắp một lớp son phấn che dấu.
Khoác trên mình chiếc váy trắng thêu hoa mộc lan màu xanh tím mới may, Thiệu Tuân ăn qua loa hai miếng điểm tâm lấp đầy bụng, liền dẫn người đi chính viện Vinh An Đường thỉnh an vợ chồng Công quốc.
Tuy rằng hôm nay dậy sớm, nhưng trong lòng Thiệu Tuân kỳ thật cũng không cảm thấy đi sớm có thể nhìn thấy ca ca, dù sao từ cửa thành đến Anh quốc Công phủ còn có một đoạn khoảng cách, hơn nữa tên đường vào còn có nhiều thủ tục, nói không chừng buổi trưa mới có thể vào cửa.
Kết quả đến chính viện, còn chưa vào cửa phòng đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười thanh thúy.
Thiệu Tuân trong lòng buồn bực —— đây là thanh âm của muội muội Thiệu Quỳnh, thân thể nàng không tính là khỏe mạnh, mỗi ngày đều ngủ nhiều hơn người khác một lát, hơn nữa hôm nay nàng đặc biệt đến sớm, theo lý thuyết lúc này hẳn là còn chưa dậy mới đúng, như thế nào...
Nha đầu vén rèm trước cửa phòng nhìn thấy Thiệu Tuân giật mình một chút, tiếp theo vội vàng vén rèm lên hầu hạ cô vào phòng: "Sao hôm nay tiểu thue lại đến sớm như vậy..."
Thiệu Tuân không suy nghĩ nhiều, vào cửa vòng qua bình phong, ngẩng đầu lại thấy cả nhà cư nhiên đều ở đây.
Phụ thân Anh Công Thiệu Chấn Ngu cùng Quốc Công phu nhân Trịnh thị sóng vai ngồi trên giường La Hán ở trên, trong ngực Trịnh thị còn có một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, cô gái này đang nằm sấp trên vai Trịnh thị làm nũng nói cái gì đó, chọc cho Trịnh thị ái thương nhéo cái mũi nhỏ của nàng.
Và hai người đang ngồi trên hai ghế tiếp theo cũng đang nói chuyện với nhau, một người tuổi không lớn, vừa nhìn liền biết là một thiếu niên, người còn lại là thanh niên hơn hai mươi tuổi, mày dài tinh mục, thập phần tuấn lãng, trong ngũ quan tựa hồ cùng Thiệu Tuân có vài phần tương tự, chính là thế tử Anh Công Thiệu Trực.
Người trong phòng vốn vui vẻ hòa thuận, ở chung vừa vặn, không ngờ bất thình lình thấy Thiệu Tuân tiến vào, thanh âm đều dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT