Cố Giang Khoát giữ chặt tên xã hội đen, vì đi làm thủ tục nhận việc, nên hôm nay cố ý diện một chiếc áo sơ mi trắng, cánh tay đang khống chế cách lớp quần áo mỏng căng lên tạo ra những đường cong có thể cảm nhận được sức lực mạnh cỡ nào, ánh mắt hướng về sếp lớn của mình, ánh mắt dữ tợn vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn mờ đi.

Lúc Khương nhu bị cảnh này đập vào mắt, trông phút chốc, cậu cứ ngỡ là chính mình là một con mồi bị con thú dữ đó tóm gọn, sợ đến mức tái mặt, đứng nhìn Cố Giang Khoát một hồi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cố Giang Khoát nhận thấy được ánh mắt và sắc mặt của Khương Nhu, anh lập tức lấy lại trạng thái của mình, hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Khương Nhu vẫn còn chưa định thần lại, nghe Cố Giang Khoát hỏi vậy, chậm rãi lắc đầu: “…… Không sao.”

Các nhân viên an ninh lập tức phản ứng và bao vây Lý Thanh, đứng nhóm trước sau ngăn chặn Lý Thanh.

Lúc này Cố Giang Khoát mới buông tay ra đứng lên, anh đi đến bên cạnh Khương Nhu, nhìn thấy cậu vẫn đang nhìn về phía trước với bộ dạng sợ hãi: “Sợ lắm sao?”

Khương Nhu thật sự rất yếu ớt, theo bản năng bám lấy tay Cố Giang Khoát, sờ lên mới cảm nhận được một cách tay nóng bỏng và các bó cơ săn chắc.

Cùng lúc da thịt bị chạm vào, cánh tay rắn chắc lại siết cơ thêm chút, Cố Giang Khoát cảm nhận được một cái chạm mềm mại và tinh tế, cả người đều cứng đờ, để cậu tùy ý bám, động cũng không dám động, sự hung hãn và dữ tợn lúc đối mặt với đám côn đồ vừa rồi đã hoàn toàn biến mắt, anh kiếm nén thật lâu, tai đỏ bừng lên nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Lúc nàycác nhân viên an ninh lúc soát Lý Thanh thì tìm ra thứ gì đó: “Không phải là hung khí, mà là một tờ giấy!”

Khương Nhu lúc này mới chịu buông tay ra, hơi hơi định thần lại: “Đưa tôi xem.”

Cố Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có cảm giác tiếc nuối.

“Đây là lệnh hầu tòa mà bọn họ đưa cho tôi!” Lý Thanh giận dữ hét lên: “Bây giờ những kẻ xấu xa đó đã đổ hết lỗi cho tôi, nhìn đi! Bọn họ muốn tố tôi xâm phạm riêng tư của họ!”

Ngô Đồng đã kiểm tra trát hầu tòa, thấy không có vấn đề rồi mới giao nó cho Khương Nhu.

Lý Thanh: “Cậu tung thông tin của nhóm người Lào Lai có phải không hả? Bây giờ bọn họ bị mạng truyền thông tấn công, đổ hết lỗi lên đầu tôi, công ty còn sa thải tôi, nói tôi cấu kết với băng nhóm xã hội đen, bôi đen hình tượng của công, bị nghi ngờ có liên quan đến mấy vụ lừa đào…… Bây giờ tôi từ trong ra ngoài người không ra người! Khương Nhu, rốt cuộc trái tim của cậu để đâu, muốn xem tôi bị hành hạ đến chết mới vừa lòng sao!”

Khương Nhu nhìn lệnh gọi hầu tòa của tòa án, cảm thầy có chút hài lòng , bình tĩnh nói: “Thì anh chính xác đã bôi xấu hình tượng của công ty mà, nếu không hài lòng với cách xử lý của công ty, có thể làm đơn xin vào trưởng bộ phận lao động, làm theo đúng trình tự các thủ tục thôi.”

“Còn về chuyện tiếc lộ thông tin của Lão Lại,” Khương Nhu trợn tròn mắt nói dối: “Tôi cũng sốc lắm, nhưng muốn khuyên anh nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm của mình.”

Phiên dịch lại là: Không có chứng cứ, không được nói bừa.

Lý Thanh nghẹn ở cổ họng, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu Nhu, hôm nay tôi tới đây không phải để gây phiền phức cho cậu, nếu tôi muốn gây rối, thì tôi cũng không có mang theo mảnh giấy này làm gì mà một mình đến chỗ cậu để gây rối rồi.”

Khương Nhu nháy mắt cũng rõ ràng nhận ra ý của anh, Lý gia vốn là địa đầu xà, trên đường có rất nhiều anh em, nếu, đương nhiên có thể mang theo người, mang theo vật, bảo vệ bản thân ở những nơi khác.

Lý thanh chú ý đến sắc mặt của Khương Nhu, biết đối phương đã nhận được uy hiếp,tiếp tục lợi dụng tình cảm để đạt được mục đích nói: “Tiểu Nhu, chúng ta từ nhỏ tới lớn là anh em, có gì hiểu lầm mà không giải thích được đâu.”

Đáng tiếc là Khương Nhu không muốn tính toán theo những lời anh nói ra, lạnh lùng nói: “Khương thị không chỉ có mình tôi, công ty không thể chỉ nói cảm tỉnh được, vẫn phải làm việc theo quy tắc, anh đi về đi.”

Dứt lời, không để ý tới anh nữa, xoay người rời đi.

Còn nhớ rõ kiếp trước, Lý Thanh là “Người anh em được tín nhiệm nhất” của cậu, nhưng vì Đinh Bằng Châu làm mọi cách để cướp đi quyền chủ sở hữu vốn của cậu, mấy “việc bẩn thỉu” mà Đinh Bằng Châu không tiện tự mình ra tay, đều là do Lý Thanh làm thay anh ta.

Cái gì mà tình nghĩa anh em chứ? Do kiếp trước chính là do cậu quá tin tưởng vào cái gọi là cảm tình, mới rơi vào cái kết cục là bị lừa hết toàn bộ gia sản. Sau khi tái sinh, Khương Nhu cảm thấy cái mà cậu cần phân biết nhất lúc này chính là phân biệt giữa thật lòng và giả dối.

Lý Thanh tất nhiên sẽ do các nhân viên an ninh xử lý, còn Ngô đồng đi kêu gọi các nhóm nhân viên sơ tán đám đông đang náo nhiệt xem ngoài cửa, Cố Giang Khoát dù tổn tại nhưng không ai quan tâm đến.

Cố Giang Khoát biết lúc này là thời điểm thích hợp nhất để anh rút lui - dù sao thì anh vẫn chưa chính thức nhận việc, cũng không có lý do hợp lý nào để đi theo Khương Nhu.

Nhưng hắn do sự một chút, vẫn quyết định đi theo.

Đôi chân dài và các bước sải chân rộng của Cố Giang Khoát nhanh chóng bắt kịp Khương Nhu, đi theo đến thang máy, nói to: “Khương tổng, thật lòng xin lỗi ngài.”

Khương Nhu đang suy nghĩ những chuyện trong lòng, không để ý đến người khác, còn tưởng là Ngô Đồng đang đi ở sau, đột nhiên cậu nghe thấy giọng nói của Cố Giang Khoát, nhanh chóng dừng lại.

Nhìn thấy người vệ sĩ uy nghiêm này, cơn tức giận của Khương Nhu vì tên Lý Thanh đã tiêu tan rất nhiều, đúng vậy, bây giờ cậu đã làm lại từ đầu, nhiều thứ đã thay đổi - Chình cậu sẽ kéo Cố tổng vào trận chiến doanh nghiệp này! làm cho Đinh Bằng Châu, bọn người của Lý Thanh phải trả giá, liệu có còn xa?

Đến nỗi Khương Nhu càng nhìn Cố Giang Khoát, cậu càng cảm thấy tâm tình thoải mái, cười nói: “Thì ra là anh, sao anh lại nói xin lỗi? Tôi phải nói lời cảm ơn anh mới phải.”

Khương thiếu gia trời sinh da dẻ xinh đẹp, khi cười lộ ra ánh mắt sáng ngời, Cố Giang Khoát tự hỏi mình có “nhan sắc” hay không, nhìn đến cậu, không dám nói chuyện, lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi tôi hơi lỗ mãng.”

“Không trách anh đâu mà.” Khương nhu nghiêm túc nói: “ Tên Lý thanh này có chút nguy hiểm, nên đề phòng, hôm nay anh làm tốt lắm.”

Cố Giang Khoát cúi đầu, không nhịn được khóe miệng cong lên: “Vâng.”

Thật tốt quá, cậu ấy không hề tức giận.

Còn…khen anh nữa.

Lúc này thang máy vừa tới, Khương Nhu thấy Cố Giang Khoát không có ý định rời đi, ngập ngừng hỏi: “Anh muốn đi xem một chút không? Muốn làm quen trước với môi trường làm việc không?”

Cố Giang Khoát không từ chối yêu cầu, tất nhiên anh cảm thấy vui.

Cửa thang máy mở ra, những nhân viên bước ra hồi hộp khẩn trương chào sếp lớn, một người trong số họ sáng suốt hơn, liên tục bấm nút mở cửa cho đến khi cả hai vào thang máy.

Trước đây Cố Giang Khoát chưa từng được đối xử tôn trọng như vậy, hơi không được tự nhiên cho lắm, nhưng anh thấy Khương Nhu đã nhận hết sự cung kính của những người đó, thậm chí còn cho anh một cái nhìn tán thành.

Quả nhiên là đại thiếu gia, nói vậy thì cậu đã quen với việc được phục vụ rồi.

Vì thế khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Cố Giang Khoát học theo nhấn nút mở cửa, đợi bên trong cửa, trông có vẻ vụng về và nghiêm túc, giống như một người gác cửa mới vào nghề.

Khương Nhu: “?” Học cũng nhanh ấy chứ.

... Nhưng cậu không chịu được kiểu này! Đây là Cố Giang Khoát! Trong tương lai, chính người giàu có và quyền lực này sẽ cho thầy những mặt trắng và đen, bây giờ lại làm người gác cửa cho mình, điều này, điều này không thích hợp cho lắm.

Nhưng để mọi người ở đó cũng không tốt, Khương Nhu hơi rối rắm một lúc, vẫn căng thẳng bước ra, nở một nụ cười lịch sự với Cố Giang Khoát: “Cảm ơn.”

... cậu ấy lại cười với tôi kìa!

Cố Giang Khoát lại một lần nữa bị nụ cười của sếp lớn làm cho phấn khích, mặt không biết cố gắng kìm nén mà nóng lên-
Cũng mà là anh hơi rám nắng, đỏ mặt nhìn cũng không rõ lắm, Khương thiếu gia không nhìn thấy điều đó.

Lần này Khương Nhu dẫn đầu, rót ra một ly nước trước, đẩy tới trước mặt Cố Giang Khoát, mới tới ghế sếp lớn ngồi xuống. Anh nhấc cốc trà lên, thuận miệng nói: “Đã ký Hợp đồng chưa? Có điều gì không hài lòng không”

Cố Giang Khoát lắc đầu: “Tất cả đều rất tốt, cảm ơn ngài”

Khương Nhu hài lòng nói: “Anh đã đọc chi tiết hợp đồng chưa? Khi tôi không ra ngoài, không cần phải đi theo tôi, giờ làm việc linh hoạt. Tôi nhớ hôm đó đã nghe quản đốc nói, trong gia đình anh có người gia đang cần được chăm sóc đúng không? "

Thực ra không phải chỉ nghe lời quản đốc nói, kể từ hôm đó, Khương Nhu đã phái người đến điều tra tình hình của Cố Giang Khoát.

Người này thật sự rất khổ, cha mẹ mất từ ​​năm mười bốn tuổi, mưởi bảy tuồi sống nương tựa người thân đang mắc bệnh nặng, buộc phải trở thành trụ cột của gia đình trước khi trưởng thành, chưa kể họ hàng lại cực kì khó chịu, không những không giúp đỡ mà còn quấy rối hai người họ hết lần này đến lần khác, việc Cố Giang Khoát được đỗ vào một trường đại học nổi tiếng trong một môi trường như vậy đúng là một điều kỳ diệu.

Thật không may, cuối cùng, anh đã bị thực tế đánh bại một cách bất lực, quyết định bỏ học.

Khương nhu là người mềm lòng, nghe thấy những cuộc gặp gỡ này thì động lòng trắc ẩn, cho dù đối phương không phải là ông chủ lớn hay không thì cậu cũng sẵn sàng giúp một tay.

Cậu muốn kéo chàng trai trẻ này ra khỏi vũng lầy, người đã bị số phận ngược đãi nhưng không bao giờ từ bỏ hy vọng.

Đối với anh ấy bây giờ, chỉ cần một chút cố gắng là được.

Cố Giang Khoát khẩn trương nói: “Không sao đâu ạ, tôi sẽ không trì hoãn công việc.”

“Anh hiểu lầm tôi rồi, ý tôi là, trong nhà nếu có khó khăn, yêu cầu cái gì trợ giúp, thì cứ việc nói cho tôi.” Khương nhu ám chỉ nói: “Nói về vấn đề gì cũng được, chẳng hạn như anh muốn đi học lại, cũng không phải không thể đem ra bàn bạc thảo liaanj.”

Khương Nhu vốn dĩ chỉ muốn tìm một lý do chính đáng để kết bạn với Cố Giang Khoát, thấy anh cao lớn săn chắc, cường tráng nên thản nhiên nói “giao cho anh làm vệ sĩ.” >

Thật tốt khi giữ được Cố tổng bên cạnh, chậm rãi tăng dần cảm tính, nhưng bây giờ Cố Giang Khoát vẫn chỉ là đứa trẻ con côi cút, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng anh vẫn cố gắng thi vào đại học, chắc là thực sự muốn quay lại học tập? Nếu anh muốn, Khương Nhu sẵn sàng hỗ trợ.

Hơn nữa, hôm nay người này ra sức quên mình để cứu cậu, coi trọng cậu như người gác cửa, tổng giám đốc Khương Nhu luôn cảm thấy ... trong lòng hoang mang rối loạn.

Phước hạnh này, cậu sợ mình không chịu nổi——

Tương lai Cố tổng sẽ trở nên thịnh vượng, nghĩ đến quá khứ từng phục vụ cho cậu, nên sẽ cảm thấy nhục nhã, rồi lặp lại những sai lầm tương tự, sau đó bị Đinh Bằng Châu lôi kéo mà hủy hoại cậu tiếp sao? Đó không phải là cậu đang tự đánh bại bản thân sao?

Khương Thiếu gia tha thiết nhìn Cố Giang Khoát, nghiêng người về phía trước: “Đừng lo, anh có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào mà anh muốn.”

Đây là lần đầu tiên Cố Giang Khoát và Khương Nhu tiếp xúc gần gũi như vậy. Hai người đang ngồi đối diện trên chiếc ghế sofa, nếu anh thả lòng cơ thể,đầu gối sẽ đụng vào đầu gối cậu, có thể thấy rõ từng sợi mi cong vút của cậu, thậm chí có thể ngửi được mùi hương tươi mát tỏa ra từ người Khương thiếu gia.

“Tôi không muốn học lại.” Một lúc sau, Cố Giang Khoát mới nghe thấy chính mình nói.

Khương Nhu sửng sốt, ôn hòa nói: “Nếu anh đang lo ngại là trường không giữ tư cách sinh viên của anh thì...”

“Không phải nguyên nhân này đâu ạ.” Cố Giang Khoát ngắt lời.

Cho dù Khương Thiếu gia có lòng tốt muốn giúp anh quay lại trường, trợ cấp học phí thì cũng không đủ, bốn năm là quá dài, bệnh của bà ngoại có lẽ không thể đợi lâu như vậy được, anh cũng có tay có chân, anh không muốn cả đời chỉ dựa vào sự hỗ trợ tài chính của người khác, chưa kể ... Cố Giang Khoát thực sự muốn công việc này, muốn ở lại với cậu... để làm việc.

Khương Nhu giữ nguyên tư thế nghiêng về phía trước, hơi hơi nghiêng đầu, nhưng là đợi một hồi cũng không đợi được mấy lời tiếp theo, không khỏi khó xử ho khan một tiếng: “Nếu như vậy thì …”

“Ngài có thể cho tôi tạm ứng vài tháng lương không?” Cuối cùng Cố Giang Khoát cũng chịu mở miệng nói ra yêu cầu,

Như vậy xem ra, người này đã quyết định nhận việc.

Được chứ.

Thật tốt khi giữ anh lại bên người, lòng người cũng thay đổi. Chỉ cần cậu cho anh đủ sự tôn trọng, khi anh trong tương lai trở nên thành đạt, không chừng sẽ làm cậu đỡ khó xử hơn, có thể sử dụng điều này để hình thành một cách mạng tình bạn sâu sắc.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Khương Nhu cười nói: “Tất nhiên có thể rồi Vậy thì sự an toàn của cá nhân của tôi từ nay sẽ phụ thuộc vào anh Cố.”

Lại nghe thấy hai chữ “Anh Cố”, vẫn gần gũi như thế, trái tim Cố Giang Khoát không khỏi tê dại, nhưng anh vẫn nhỏ giọng nói: “Khương tổng, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Cố."

Khương Nhu thầm nghĩ: Không được! tôi nào dám kêu anh là Tiểu Cố?

Tuy nhiên, từ “Anh Cố” có vẻ hơi lấp liếm, sẽ rất tệ nếu anh nhìn ra manh mối, Khương Nhu giải thích: “Tôi nghĩ anh lớn tuổi hơn tôi một chút.”

Cố Giang Khoát biết mình dãu nắng dầm mưa, làn da thô ráp, nên chắc chắn trông sẽ già hơn, xấu hổ mà nói: “Năm nay tôi chỉ mới 19 tuồi.”

Khương Nhu: “Tôi cũng vậy, tháng mấy sinh nhật anh?”

Cố Giang Khoát: “Ngày 15 tháng 11”

Khương Nhu: “Vậy anh vẫn lớn hơn tôi ba tháng, nói như vậy, tôi cũng thấy ngại khi gọi anh là Tiểu Cố, nên là mình kêu tên đi.”

“GiangKhoát,” Khương thiếu gia tất nhiên phải sửa lại xưng hô: “Anh ứng trước tiền lương là để cho bà ngoại có chỗ ở tốt hơn đúng không? Nếu tìm nhà để ở mà gặp chuyện gì khó khăn, cũng có thể đến tìm tôi, tôi sẽ cho nhân viên tư vấn cho anh.”

Tác giả có lời muốn nói: Khương Nhu: Anh có thể ở nhà của tôi (# ^. ^ #)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play