Khương Nhu nói với Cố Giang Khoát thời gian bàn giao, nhưng anh là một công nhân làm việc nặng, cũng không có việc gì để bàn giao, vào ngày hôm đó, Cố Giang Khoát được thanh toán tiền lương và được cho về nhà sớm.

Nơi anh ở không quá gần công trường, nên cần phải đi ba chuyến xe buýt công cộng hơn một tiếng đồng hồ, mỗi chuyến ba tệ, khứ hồi bảy tệ, Cố Giang Khoát thấy tiếc nên đạp xe đạp để đi làm, đạp đi đạp về sau cả một ngày dài làm việc, anh có một chiếc xe đạp 28 thanh rất cũ kĩ, bánh xe lớn, tay lái cao, Cố tống năm 19 tuổi không có tiền, nhưng anh lại có một lượng sức lực vô tận để đạp chiếc xe đạp bị hỏng này.

Hôm nay đặc biệt nhẹ nhàng thoải mái.

Bởi vì đã một công nhân mới làm việc, tâm trạng phấn khởi được duy trì cho đến khi anh về đến nhà.

Nhưng mà, còn chưa kịp bước vào cửa, đã nghe được âm thanh chén đĩa bị đập vỡ: “Tôi không ăn! Đồ ăn có độc! Đây chắc chắn là do Vệ Quốc đưa tới, thằng đó muốn đầu độc tôi!”

Cố Giang Khoát nghe thấy âm thanh đó vội vàng chạy vào, dì Trương kinh ngạc: “Giang Khoát, hôm nay con về sớm thế?”

Cố Giang Khoát lên tiếng, tiện tay nhanh nhẹn nhặt những mảnh vỡ nhỏ của bát đĩa trên mặt đất, áy náy nói: “ Dì Trương, lại gây thêm rắc rối cho dì rồi.”

“Không sao đâu, đều là hàng xóm cả mà, nếu có thể thì nên giúp đỡ nhau, cũng may bà ngoại của con vẫn chưa quá hồ đồ, cơ bản có thể tự chăm sóc cho bản thân, không tới mức không thể tách rời với người khác. Vậy để dì đi làm thêm một bát cơm nữa.”

Bà ngoại cười tủm tỉm nói: “Đại Giang về rồi!”

Nhìn dáng vẻ đã quên hoàn toàn chuyện mình vừa mới phát giận đem chén đồ ăn chén đập vỡ, run rẩy từ trên giường bước xuống, kéo Cố Giang Khoát tới, như một tên trộm rút trong túi ra một viên kẹo, vỗ lên lưng dì Trương đưa cho anh: “Mau cầm lấy, nhanh lên, đừng để cho anh của con nhìn thấy!”

Cố Giang Khoát cấm lấy viên kẹo, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang,Chẳng trách quảng cáo dịch vụ công cộng nói bệnh nhân Alzheimer dù quên cả thế giới, nhưng bà vẫn không quên anh là người mà bà yêu nhất.

“Vâng.” Cố Giang Khoát làm trò trước mặt bà ngoại, bỏ kẹo vào miệng: “Con đi ra ngoài một chút, sẽ không đóng cửa, bà ngoại đừng đi lung tung nhé.”

Dãy nhà cổ kính quay mặt ra ngoài đường, những căn nhà gỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay không trang bị điều hòa, nắng hè chói chang nóng nực nên cửa trước và cửa sau đều được mở ra để thông gió tránh bị cảm nắng, Cố Giang Khoát thu dọn hết mấy mảnh vỡ chén dĩa, cầm cái xô nói với dì Trương: “Để con đưa dì về.”

Chất lượng nước máy ở thành phố này không tốt lắm, đun sôi xong sẽ để lại một lớp xút trắng rất dày, mọi người đều đồng ý với việc đi đánh nước giếng, dì Trương nhìn thấy Cố Giang Khoát cầm lấy cái xô, biết ngay đứa nhỏ này chuẩn bị múc nước cho gia đình dì, âm thầm than một tiếng con nhà nghèo sớm đương gia, thật là hiểu chuyện, ngoài miệng thốt lên: “Không sao đâu, về đến nhà dì mang thêm hai phần đồ ăn nữa cho con, dì nấu nhiều lắm.”

Cố Giang Khoát ít nói, lại giỏi giang, mang theo mấy xô đầy nước, đi bộ nhiều vòng vào chỗ giếng nước nhà dì Trương, chẳng mấy chốc đã đổ đầy bồn nước.

Gánh đầy nước xong còn rút trong túi ra một xấp tiền nhăn nhó, tính làm tiền ăn cho mấy ngày này, dì Trương nói không cần: “Con kiềm được số tiền này không dễ, tiền thuốc của bà ngoại con cũng nhiều nữa.”

Cố Giang Khoát kiên quyết đưa cho bà: “Dì Trương, con tìm được công việc mới rồi, kiếm được nhiều tiền hơn so với công việc hiện tại. Đúng rồi, sao bà ngoại lại nhắc tới vương vệ quốc, hôm nay ông ta lại đến nữa sao ạ?”

“Không có, chắc là sợ con dọn dẹp, nên ngưng vài ngày.” Dì Trương thở dài: “Haizz, cậu của con đúng là đồ súc vật, không quan tâm đến con và bà ngoại nhiều năm như vậy rồi, nghe nói có phá bỏ và di dời, lại trở về nhận mẹ, cái gì thế không biết, da mặt ông ta còn dày hơn cả bức tường!”

Vương Vệ Quốc là cậu của Cố Giang Khoát, lúc bố mẹ của Cố Giang Khoát qua đời vì gặp tai nạn xe hơi, cậu của anh còn từng muốn nhận nuôi anh, nhân tiện chuyển tên chủ sở hữu ngôi nhà của Cố gia thành tên mình, nhưng cậu bé Cố Giang Khoát 14 tuổi không từ bỏ việc trị liệu, chính bà ngoại lấy danh nghĩa của mình giúp anh bán nhà, lấy tiền đó chữa bệnh cho con gái và con rể.

Đáng tiếc là phí trị liệu đắt đỏ của ICU cũng không thể cứu được mạng người, bố mẹ Cố vẫn rời bỏ thế giang này, bà ngoại Vương Chi Lan một mình chăm sóc cháu trai nhỏ, cho đến hai năm trước, bà bất hạnh mắc chứng bệnh Alzheimer, chình là cái mà người ta hay gọi là “Mất trí nhớ tuổi già” , thiếu niên Cố Giang Khoát cũng trở thành trụ cột gia đình.

Anh không phải không muốn đòi tiền cậu mình, nhưng từ sau khi Vương Vệ Quốc bán nhà của chị dâu cho bà ngoại, mới mắng bà là cái đồ “Tiêu xài hoang phí”, nghiễm nhiên coi tài sản của Cố Giang Khoát là của chính mình. Ông ta oán trách bà cụ là mất “tài sản của mình”, tự nhiên không quan tâm đến việc sốn chết của bà nữa, thấy Vương Chi Lan bị bệnh nặng vắt kiệt sức, còn nói mấy lời sỉ nhục đối một cậu bé chỉ mới mười mấy tuổi, ở cái lúc Cố Giang Khoát tìm ông để xin cấp tiền viện phí, ông ta đã mắng anh “Toản tiền mắt nhi”.

Mãi cho đến khi tin tức về việc phá dỡ ngôi nhà cũ được đưa ra, Vương Vệ Quốc mới liếm mặt chạy lại, đòi cho mình một “khoản tiền phá dỡ xứng đáng”, buộc người mẹ già yếu mất trí nhớ của mình phải ký vào một thỏa thuận quà tặng nào đó, khiến bà cụ sợ hãi rất nhiều, bà ngồi thu mình trong góc, trên mặt đầy nước mặt, vừa run vừa mắng, Cố Giang Khoát mới từ công trường trở về nhìn thấy cảnh này, không nói lời nào đã đấm cho Vương Vệ Quốc một đấm bầm đen mắt.

Dì Trương rửa sạch hộp cơm hai tầng,vừa làm cơm cho Cố Giang Khoát vừa nói: “Từ khi có thông tin về việc phá bỏ và di dời, nhiều người cũng lục đục dọn đi rồi, con cũng mau đưa bà ngoại đi tìm nơi nương thân đi, ban ngày con phải ra ngoài làm việc, nhỡ ông ta thừa dịp không có con ở nhà, lại làm bà cụ sợ nữa thì sao?”

Dì Trương lo lắng như vậy cũng không phải không có lý, nhưng…… Trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh cũng không biết kiếm đâu ra tiền để thuê nhà.

“Không phải con đã tìm được công việc mới rồi sao? Bên kia có cấp ký túc xá cho công nhân không? nói với ông chủ thử xem, nói không chừng ông chủ của con là một người tốt, cho con đem theo bà ngoại Vương có chỗ sống nương thân.”

Cuối cùng dì Trương cũng làm xong cho anh hai hộp cơm ngập đồ ăn, Vương Chi Lan nhìn thấy đây là cơm của cháu mình, không hoài nghi có người muốn đầu độc mình nữa, tự cầm lấy đũa gắp đồ ăn.

Bệnh tình của bà ngoại Vương lúc tốt lúc xấu, lúc phát bệnh cần phải được cho ăn, nhưng phần lớn thời gian đều có thể tự lo cho bản thân mình.

Cố Giang Khoát sức ăn rất lớn, ăn cơm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn hết hai tầng cơm, anh không vội đi rửa bát, như thường lệ, tâm sự vài lời với bà ngoại mình: “Ngoại, con gặp được một người rất tốt, về sau sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ nhanh chóng đưa ngoại chuyển nhà, ngoại sẽ không cần phải sợ con quái thú Vương Vệ Quốc kia nữa.”

Vương Chi Lan phấn khích nói: “Đại Giang của chúng ta gặp được quý nhân sao?”

Cố Giang Khoát nhớ đến khí chất đoan trang và tự phụ của Khương Nhu, nghĩ từ “Quý nhân” rất thích hợp, nên anh gật đầu.

Bà Vương: “Quý nhân đó thế nào?”

Cố Giang Khoát: “Người đó… là một thiếu gia rất đẹp trai, vô cùng giòi giang và rất tốt bụng.”

Vương Chi Lan thôi không nói nữa, Cố Giang Khoát cũng không thèm để ý, bà ngoại anh từ lúc bị bệnh đều hay bị như vậy, khi nói chuyện sẽ quên mất chủ đề trước đó, nhưng không ngờ, bà Vương trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Nếu con thích thì cưới về đi, căn nhà này bà không cho vệ quốc, bà cho con làm của hồi môn.”

“??”Cố Giang Khoát: “Cưới ai ạ?”

Bà Vương hơi tức giận nói: “Thì quý nhân đẹp trai kia đấy! Tuổi còn trẻ như vậy mà còn hồ đồ hơn cả ta, mới vừa nói xong đã quên mất rồi…”

“Khụ khụ khụ khụ.” Cố Giang Khoát kịch liệt ho khan lên.

Đúng là không thể cùng bà ngoại nói chuyện phiếm bình thường được, chuyện này là sao… Cố Giang Khoát đang bình tĩnh định uống miếng nước, thì nghe bà ngoại Vương nói tiếp: “Ai cũng nói bà ngoại hồ đồ, ta thật sự không có ngốc đâu. Ta nghe bọn họ nói, căn nhà này bị hủy đi sẽ rất đáng giá, bà không cho ai đâu, để lại cho Đại Giang, để cho con có của cưới vợ.”

Cố Giang Khoát: “…”

Rửa bát sạch sẽ, Cố Giang Khoát đưa bà nội vào phòng dỗ bà ngủ trưa, sau đó một mình ngồi ở giữa phòng ngoài hành lang hóng gió thổi qua, còn có thể nghe được bà ngoại mình nói mớ mấy câu: “Ai cũng nói tôi già cả hồ đồ, tôi không có ngốc đâu mà.”

“Tôi thương Đại Giang lắm, nó không cha không mẹ, nhà này để lại cho nó cưới vợ.”

“Tuyệt vời, có một cô cháu dâu thật xinh đẹp!”

Cố Giang Khoát: “…”

Cũng không biết sao, khi nghe bà ngoại cứ thốt ra mấy từ“ Cháu dâu xinh đẹp”,t trong đầu Cố Giang Khoát thoáng hiện ra gương mặt của Khương Nhu, tức khắc cảm thấy gió lùa qua càng này càng oi bức, nóng đến mức làm mặt anh đỏ lên.

Bà ngoại thật là, loại chuyện này sao có thể nói bậy được chứ…

Khi đó Khương Nhu nói với anh là thứ hai nhận việc, trước khi nhận việc phải làm nhiều thủ tục, Cố Giang Khoát không muốn để Khương Nhu phải chờ, cho nên không đợi đến thứ hai, anh đến Tập đoàn Khương thị báo cáo trước.

Trụ sở chính của tập đoàn được trang trí rất hoành tráng, đèn pha lê phản chiếu lên mặt đá hoa cương, điều hòa bất khắp nơi, vừa bước vào cửa đã thấy khí lạnh đập vào mặt, nhân viên ở đại sảnh thấy các nhân viên ở đây đều mặc vest mang giày da, ăn nói nhẹ nhàng, cô gái đứng ở quầy lễ tân ăn mặc đồng phục rất chỉnh tề và trang trọng

Ở một môi trường làm việc cao cấp như vậy,Cố Giang Khoát cảm thấy hơi rụt rè, nhưng vẫn bước đến quầy lễ tân nói chuyện với họ, họ lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Cố đúng không? Ngài chờ một lát ạ.”

Khoảng mười phút sau, một người đàn ông đeo kính cận, mặc vest ngoài ba mươi bước nhanh ra khỏi thang máy và đi thẳng đến quầy lễ tân.

“Anh là Cố Giang Khoát đúng không?” Anh ta đẩy đẩy mắt kính, nhìn Cố Giang Khoát từ trên xuống dưới.

Khương tổng nói là “Tính mạng và của cải đều do người này quyết định”,không nghĩ là cậu lại cho anh ta làm vệ sĩ, anh cũng muốn thử xem anh Cố này có phải là người có ba đầu sáu tay hay không.

Nhìn thấy người thật, ừm, trông khá khỏe khoắn, hơn nữa không phải là kiểu người hay luyện tập ở phòng tập, người đàn ông này toát ra một cổ sát khí không hề nhỏ.

Ngô Đồng hỏi: “Anh đã tập qua tản thủ chưa?”

Đi giao du với bọn giang hồ à? Cố Giang Khoát nghĩ đây là một phần của hóng vấn, hàm hồ gật gật đầu.

Hóa ra đó là một huấn luyện viên thực sự.

Nhưng mà đánh nhau giỏi đến mấy cũng không đến mức làm cho Khương tổng coi trọng như vậy. Ngô Đồng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, anh cảm thấy Khương tổng gần đây đã thay đổi, nhưng…… Đột nhiên bắt trợ lý tổng giám đốc của mình đi nhận một vệ sĩ thì có phải là hơi quá đáng không?

Thôi, nói cho cùng, Khương Nhu cũng chỉ mới có 19 tuổi, vẫn là một cậu bé, hay quậy phá cũng là chuyện bình thường.

Ngô Đồng không khỏi lấy lại một ít sự kính trọng của mình với Khương tổng, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ được giao: “Xin anh theo tôi đến chỗ này.”

Cố Giang Khoát đi theo anh vào một văn phòng trống, bên trong đã có nhân viên công tác chuẩn bị sẵn hợp đồng, Ngô Đồng lấy hợp đồng đưa tới: “Xem qua đi, tiền lương và phúc lợi đều được viết trong này rất rõ ràng, cái gì không hiểu có thể hỏi tôi, cảm thấy chỗ nào không thích hợp cũng có thể đưa ra một yêu cầu khác.”

Ngô Đồng nhấp một ngụm cà phê, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần trong để giải thích những thắc mắc về điều khoản mà Cố Giang Khoát sắp hỏi anh——nhìn anh cao lớn thô kệch như vậy, Ngô Đồng đều lo lắng không biết anh có biết đọc chữ hay không.

Nhưng mà, chỉ năm phút sau, Cố Giang Khoát cầm lấy bút, vui vẻ ký tên mình vào.

“?”Ngô Đồng: “Không cần xem kỹ à?”

Cố Giang Khoát: “xem xong rồi, mấy điều kiện này tôi thấy rất vừa lòng, không có yêu cầu sửa lại gì hết.”

Ngô Đồng: “Vậy được rồi, dù sao điều kiện công ty đưa ra cũng rất tốt, anh tin tưởng công ty này như vậy, khó trách Khương tổng sao lại coi trọng anh đến thế, còn muốn tôi đích thân đi tiếp anh.”

Ngô đồng không biết là có một vài người trời sinh đã thông minh sẵn, hoàn cảnh gia đình của Cố Giang Khoát không tốt, toàn bộ đều học đến cấp ba dã vừa học vừa làm, nền tảng rất yếu, ba tháng trước khi có đợt tuyển sinh đại học, thi đậu vào trường đại học Yến Lâm, có khả năng đọc nhanh như gió, xem bản hợp đồng không sót chỗ nào, cũng thật cảm nhận được sự chân thành của Tập đoàn Khương thị, hay nói đúng hơn là thành ý của Khương Nhu.

Cố Giang Khoát càng cảm thấy cảm động.

Cố Giang Khoát: “trợ lý Ngô, khương tổng rất tin tưởng anh đúng không?” Nghe mấy câu của Ngô Đồng, từ “Tự mình tiếp đãi”, hình như là tiêu chuẩn rất cao.

Ngô đồng trầm giọng tự hào gật đầu: “Tôi là trợ lý tổng giám đốc, hỗ trợ giám đốc soạn thảo văn bản, xử lý các mối quan hệ, sắp xếp các cuộc họp và các sự kiện lớn, có thể xem tôi là người thân cận nhất của ngài ấy.”

Người thân cận nhất sao?

Ngô Đồng nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt của Cố Giang Khoát, trong lòng phù phiếm có chút hài lòng, nhịn không được lập tức tỏ thái độ của một người tiền nhiệm, cảnh cáo: “Anh là người mà Khương tổng tự mình tuyển chọn, chỉ cần nhớ kỹ một điều —— lòng trung thành, giám đốc sẽ không đối xử tệ với anh.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh Ngô.” Cố Giang Khoát trịnh trọng nói.

Chàng trai trẻ này cũng biết ý tứ, lúc đầu gặp phải gọi “Trợ lý tổng giám đốc” thì gọi là trợ lý Ngô, quan hệ mới vừa gần một chút đã kêu “Anh”, người đàn ông này rất hiểu chuyện. Nhưng không hiểu vì sao anh lại cảm thấy có gì đó khủng hoảng không thể nào giải thích được.

Cố Giang Khoát âm thầm đặt mục tiêu trở thành “ Người thân cận nhất của Khương tổng” trong lòng, định vì mục tiêu mà nỗ lực, thì nghe Ngô Đồng nói: “Thứ hai tuần sau mới chính thức nhận việc, hôm nay không có chuyện gì cho anh làm nên anh có thể về nhà nghỉ ngơi.”

Cố Giang Khoát thật ra muốn nhân cơ hội này nhìn Khương Nhu một chút, nhưng không ngờ Tập đoàn Khương thị lại lớn như vậy, nơi nào là có thể dễ dàng nhìn thấy sếp lớn được? Có chút thất vọng đành phải nói lời chào tạm biết với Ngô Đồng, nhưng Ngô Đồng vẫn nhớ những lời sếp lớn dặn dò, đích thân hộ tống tiễn anh xuống tầng dưới.

Nhưng mới bước ra khỏi thang máy, nghe được tiếng ồn ào ở phía xa.

“Họ Khương kia! Cậu rốt cuộc có ý gì? Lợi dụng tôi xong, thì lập tức đá tôi đi!”

“Cậu hay lắm, đi bậy một chậu phân lên đầu tôi, rồi cậu vỗ mông rời đi, tưởng Lý Thanh tôi dễ chọc lắm sao? Không cho tôi một lời giải thích, chúng tôi không để yên cho các người đâu!”

Khi âm thanh tức giận này qua đi, Cố Giang Khoát liếc mắt một cái đã nhìn thấy người mà anh đang nghĩ đến.

Trước khi kịp cảm kích, nhìn thấy anh chàng kia đang đào một cái gì đó trong vòng tay của mình, Cố Giang Khoát lớn tiếng báo động, anh quen đi trong chợ, trực giác linh tính có nguy hiểm, không suy nghĩ gì theo, lao ra như một mũi tên, trước khi mọi người kịp phản ứng, đã một phen khống chế được Lý Thanh.

Ngô Đồng vô cùng ngạc nhiên, Cố Giang Khoát này rất giỏi , thực sự khó kiếm được người thứ hai! Mấy kỹ năng này giống như trong mấy bộ phim võ hiệp, có khi nào anh ta là lính đặc công đã xuất ngũ hay không? Hơn nữa, tại sao Lý Thanh lại quay lại? Lại nói tiếp, Lý gia hình như có lai lịch không trong sạch… Hóa ra sếp lớn đã biết trước được nguy hiểm cho nên mới tìm cho mình một cao thủ! Xem ra là do anh nông cạn! Sóng gió này, đã nằm trong kế hoạch của sếp lớn.

Nhưng anh không là Khương Nhu cũng đang hoảng sợ, ngây người nhìn Cố Giang Khoát dọn dẹp đám người kia,

Anh chàng vệ sĩ trẻ tuổi cao lớn chế ngự được tên xã hội đen, nhưng ánh mắt lại rơi vào sếp lớn của mình, anh nhìn Khương Nhu, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play