Âm thanh xung quanh trở nên thật yên tĩnh, trước mắt ta chỉ là lòng bàn tay của thổ thần bà bà. Ngay lúc ta tưởng mọi người đã đi theo Hắc Bạch Vô Thường rồi thì đột nhiên âm thanh trầm khàn quen thuộc rao bán ngày thường vang lên.
'Có.'
Ta có một chút xúc động, ta biết ta không nhìn thấy được lão bản bán bánh bao, hắn cũng không nhìn được ta, vì khi Hắc Bạch Vô Thường tới dẫn hồn, vong hồn không được quay đầu lại nhìn, vì như vậy là lưu luyến, khó mà đưa đi.
Ta vốn định hỏi hắn câu hát cuối cùng là gì, thế nhưng khi mở miệng, ta lại vô tình hỏi khác đi.
'Miếng ngọc này, ngươi định như thế nào?'
Xung quanh yên tĩnh, ta nghe được tiếng run rẩy của sợi xích đồng, sau đó âm thanh khàn khàn, đầy nghẹn ngào của lão bản bán bánh bao khe khẽ vang lên.
'Ta không biết ngươi là ai, có thể mấy tháng này là ngươi đi theo bên người ta, ta chỉ cầu miếng ngọc được bảo toàn, đợi khi gặp được người ấy, thay ta trả về cho người được không?'
Ta thắc mắc, định muốn hỏi hắn ta nên trả lại cho người nào. Thì đột nhiên một đạo âm thanh bén nhọn vang lên.
'Đi thôi.'
Chất giọng bén như tiếng sắt chém vào thân đá, tiêu điều lạnh lẽo, khiến cho ta thân là quỷ hồn nhịn không được run lên bần bật, nếu không phải sau lưng còn có sự ấm áp lưu chuyển của thổ thần bà bà, chỉ sợ ta đã sớm quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo rồi.
Thêm một đạo tiếng vũ khúc xé gió xé hồn, ta biết lúc này người đã đi rồi, tuy nhiên vẫn để lại hai từ 'đa tạ' lưu chuyển trong không gian.
Ta không biết lão bản bán bánh bao đa tạ ta chuyện gì, cũng không muốn đi truy xét mọi chuyện, khi bàn tay của thổ thần rời đi, ta nhìn thấy cảnh vật xung quanh vẫn chìm trong bể lửa, cổ áo bị người nắm lấy, âm thanh khản đặc của thổ thần bà bà vang lên.
'Ngươi còn nhìn cái gì? Mau đi thôi.'
Ta vội đưa tay níu lấy ống tay áo thêu hoa mai của thổ thần, nhìn vào đôi mắt sáng rực của lão nhân gia, ta khẽ nói.
'Bà bà, giúp ta một tay đi.'
Sau đó nhờ có phép thần thông vĩ đại của thổ thần đại tiên, ta chôn lão bản bán bánh bao trên ngọn đồi dưới gốc cây bồ đề ngàn năm. Và miếng ngọc trắng noãn khắc hoa hải đường nằm trơ trọi trên nền đất đẫm máu được linh khí rót vào, ta liền có thể treo nó bên hông.
Quay về thực tại, ta cầm miếng ngọc trong tay, trắng noãn cao quý, hoa hải đường nở rộ đẹp đẽ, chợt ta nhớ đến đêm Tết Nguyên Đán hôm nào, trên bầu trời sáng rực cả trăm bông hải đường, như những tiên nữ lay động thân váy uyển chuyển nhảy múa.
Bên tai khẽ vang lên tiếng thở dài của thổ thần bà bà, ta thả miếng ngọc về lại bên hông, gương mặt lại nở nụ cười như bao lần, ta hề hề gãi đầu, có chút ngốc nghếch bảo.
'Ta suy nghĩ không ra, mặc kệ a.'
Thổ thần bà bà ngón tay điểm vào mi tâm ta, xệ mặt nói.
'Đúng là đầu gỗ.'
Ta hắc hắc cười mấy tiếng, đột nhiên nhớ lại hai đạo thân ảnh hắc bạch kia, ta không khỏi tò mò chạy theo bước chân của thổ thần bà bà, ta lượn lờ bên cạnh lão nhân gia, hứng thú hỏi.
'Xú lão bà, hôm đó rõ ràng Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, vì sao không tới bắt ta?'
Thổ thần bà bà chống trượng bình đạm bước đi, ánh mắt sáng như sao nhìn về phía trước, nhìn thoáng qua là từ tốn động tác, tuy nhiên ta phải lượn lờ bay nhảy mới bắt kịp đôi chân già của lão nhân gia này, người không nhìn ta, chỉ vừa đi vừa nói.
'Hắc Bạch Vô Thường trên thế gian này đâu chỉ có mỗi hai người bọn hắn, một Hắc Bạch Vô Thường quản lý một quyển thu hồn, tới lúc ắt sẽ xuất hiện đem ngươi đi mà thôi.'
'Thật có nhiều Hắc Bạch Vô Thường sao?' ta bất ngờ thốt lên.
'Ngươi nghĩ nếu địa phủ chỉ có mỗi hai người bọn hắn, thì có thể ba đầu sáu tay thu hồi một đống vong hồn trên nhân gian à? Cứ mỗi một khắc trôi qua sẽ có một người chết, lão Diêm Vương dưới kia còn đang hận không thể có thêm một binh đoàn Hắc Bạch Vô Thường chạy việc cho hắn kia kìa.'
Thổ thần bà bà lại bắt đầu châm chọc, ta thầm cảm thấy đồng tình sâu sắc với vị Diêm Vương lão nhân, cùng là nạn nhân bị ác khẩu của xú lão bà này nói cho suy tim, ta thật muốn bắt tay mấy cái với vị đồng môn quan to mặt lớn này.
Tất nhiên cũng có chút ý tứ chân chó nịnh bợ, dù gì ta cũng hy vọng kiếp sau đầu thai được chỗ tốt lành, không cần như thổ thần bà bà bảo kiếp trước ta là quỷ chết đói.
Nghe thật bi thương.
Ta ngẩng mặt về phương Tây, thầm thở dài.
Nơi đó, hừng đông dần lên, một ngày mới lại bắt đầu.
Mễ Bối. Cố lên cố lên, mọi chuyện đều là một sự liên kết với nhau.