'Nương, Đường Trân tới tìm ngài rồi.'
Nữ nhân hai mắt đỏ bừng, tách một tiếng thanh thúy, lệ đổ như thác, mi tâm là sự khổ đau và xúc động, cảm xúc dường như vỡ òa, thân người run rẩy, miệng hồng khẽ mở, nhưng khó mà cất thành lời.
Tiền kiếp của Bồ Đề thổ thần chính là mẫu thân của ta.
Tiền kiếp của Thủy thần ở Cẩm Thành chính là phụ thân của ta.
Bọn họ vì nguyên nhân gì lịch kiếp, ta không quan tâm.
Chỉ cần biết vì ta, mà nhẫn nại bao lâu nay, vì ta, một hài tử trong lịch kiếp phàm nhân ấy mà cố gắng che giấu, dẫn dắt ta, giải thoát khỏi sự nuối tiếc, để đời đời không còn bi ai, không còn lưu luyến, không phải chịu cảnh làm dã quỷ nơi địa phủ, chịu trừng phạt của biển lửa lần nữa.
Ta cười hì hì, cả đời là một câu chuyện thật dài. Đến khi sáng tỏ, hóa ra lòng cũng không nặng nề như mình nghĩ.
Ta nghiêng đầu, nhìn dung mạo quen thuộc của phụ thân, cong khóe môi nhàn nhạt nét cười, ôn nhu mà bảo rằng.
"Phụ thân, ta không hề hối tiếc hoặc ân hận khi ấy lựa chọn không hạ quân cờ trên bàn ngọc."
Nếu hạ cờ đen, quân trắng tan tác, kết cục thảm hại, chính là điềm báo của phụ thân khi đó nhắc trước cho ta, rằng ngài sẽ không còn có thể cùng ta bước tiếp trên đoạn đường dài đằng đẵng đó.
Rằng ngài phải đi trước, để lại ta ở Cẩm Thành, một đời an yên ngây ngốc mà sống.
Phụ thân bờ vai chấn động, sau đó không khỏi cong khóe môi, nhàn nhạt cười xòa, ngài lắc đầu, cảm thán rằng.
"Không nghĩ đến nha đầu như con lại ương bướng đến như vậy."
Mặc kệ tâm nguyện của phụ thân, bỏ lại một đời an yên, chọn cách thức tìm đường sống trong lối chết, giải tỏa hàm oan, cứu rỗi thiên hạ.
Ta cười lên, sóng mắt lay động, chuyển về thân ảnh nữ nhân bên cạnh, hì hì mà nói.
"Chẳng phải phụ thân thường bảo, là ta ương bướng như nương sao?"
Hai mắt mẫu thân đỏ bừng, cười xùy một tiếng, lại là bộ dạng ngẩng cao đầu, chừa cho ta hai cái lỗ mũi khinh bỉ kia.
"Thối nha đầu ngươi chính là giống phụ thân ngươi, tính cách thối như vậy, sao có thể là ta được?"
Ta ha ha cười lên, cười đến trào nước mắt, cười đến xót cả lòng.
Ta gạt đi giọt lệ, sở khanh hướng về phía bọn họ, xấu xa mà bảo.
"Dù gì thì ta cũng giống hai người, chính là tính thối từ trong trứng."
Sau đó sang sảng cười lên, tiêu sái quay đầu, đượm bước rời đi.
Vĩnh biệt.
Cùng đa tạ.
Nhân sinh nếu có duyên, sẽ lại tương phùng.
Cổng lớn hoàng tuyền mở rộng, bước chân an yên tiến đến.
Không còn sợ hãi, không còn bi ai.
Hải đường nở rộ rồi tàn, bao mùa luân chuyển, địa phủ một màu sắc hoa hải đường đẹp đẽ diễm lệ.
Một năm ở trên nhân gian là mười năm ở dưới địa phủ.
Ba trăm năm chờ, ba trăm năm đợi.
Canh mạnh bà đã sớm nguội đi, vùng đất cằn cõi âm u giờ đây nở rộ một cánh đồng hải đường diễm lệ.
Ta ở giữa những cánh hoa này, vu vơ cất lời hát lay chuyển trong không trung.
"Đâu đó có nàng ngốc đợi chờ nơi chốn núi phương Nam, chờ một mai kí ức quay trở về..
Đâu đó có nàng ngốc dưới ánh trăng Nguyên Đán, hải đường đã sớm cháy thành biển tro.."
Phía đồi trước mắt, có hai đạo thân ảnh trắng đen đứng đấy, ta nhìn về phía bọn họ, lập tức hiểu ra điều gì đó, bỏ lại những cánh hải đường, xách làn váy như thu thủy, bước chân gót sen chạy vội, làm tàn hoa lay động, rung rinh trong gió.
Vượt qua thảo nguyên rộng lớn, vượt qua những cây cầu ở địa phủ.
Nơi hoàng tuyền, dưới cầu Nại Hà, có bóng dáng nam tử bạch y đứng đấy, tay áo thêu hình trúc vươn thẳng trời cao, bóng lưng như tùng, suối tóc đen như gỗ mun, tà áo lay động, thắt lưng mang một ngọc bội hình hoa hải đường, dung mạo như tiên, họa thủy khuynh thành, tuấn tú như ngọc, một nụ cười mười đại gió xuân.
Ôn hòa như trăng rằm, bàn tay rộng lớn vươn tới, hướng về phía ta.
Đáy mắt là nhu tình, là biển lửa ấm áp.
"Đường Trân, tới đây."
Ta cười rạng rỡ như biển hoa hải đường đằng sau lưng.
Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay chàng, mười ngón đan nhau.
Vĩnh viễn không rời.
Đời đời kiếp kiếp, chỉ một tơ duyên.
Đâu đó giữa Hoàng Tuyền văng vẳng câu hát.
Đâu đó giữa nhân sinh lưu truyền một khúc nhạc tình ca.
Là hải đường nở rộ trong đêm, là tam sinh tam thế chỉ một bóng hình.
Sách niệm Đường lệ.
Trân động Tề tâm.
Nhân sinh có lẽ là một chữ đợi.
Đừng vội đừng lo, vì tình sẽ mãi ở đấy.
Biết đâu đó trong thiên hạ rộng lớn này, có người đang chờ đợi ngươi trong vô thức.
Như Tề Sách chờ Đường Trân, như hải đường đợi minh nguyệt.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Mễ Bối.