Xin chào, lại là tôi đây, Mễ Bối.
Sau hơn mấy tháng, cuối cùng cũng đặt dấu chấm được cho bộ truyện này, thú thật nguyên nhân bộ này ra đời, là do một cuộc thi viết nho nhỏ được tổ chức, vô tình tôi tham gia và đã phải chạy nước rút trong ba tháng để kết truyện, mặc dù thời gian ngắn, nhưng tình cảm tôi đặt vào đấy không hề nhỏ tí nào cả.
Sách Niệm Đường Lệ có thể nói là một phiên bản ''Ngược'' khác mà tôi thử sức, nó không ngược ở chỗ nam chính cùng nữ chính phản bội nhau, tổn thương nhau vì những người khác, hoặc cẩu huyết với motif người thứ ba, bị ngăn cản bởi mẹ kế (là tôi (((: ). Ở Tát Nhĩ, nếu đã đọc qua, thì ngược ở đó thiên về ngược tâm rõ ràng giữa tình yêu, còn ở Sách Niệm Đường Lệ, không có người thứ ba chen chân vào, không có phản bội, không có lãng quên, nhưng họ Tề và họ Đường vẫn bị ngược lên bờ xuống ruộng. Tình cảm của họ bị thiên hạ nhìn chằm chằm, thiên hạ ở đây là giang sơn, là luân thường đạo lý, là trung là nghĩa giữa vua và thần, giữa quan và bách tính, là những sự tiêu cực đến từ đa nghi và sức ép của vai vế, của trọng trách đè lên vai họ, khiến cho tình yêu của họ, dù có lớn cỡ nào, yêu nhau đến bao nhiêu, vẫn sẽ bị tách ra làm hai nửa.
Bộ truyện này, tôi đi sâu hơn vào tình cảm gia đình, vào những mặt tối giữa quân và thần, sự âm u của quyền lực và cái giá phải trả cho những đa nghi và tham lam. Tôi muốn viết lên một bộ truyện, mà ngay cả khi ở giữa sự ghê tởm nhất của cuộc đời, vẫn có thể làm bật lên một tình yêu mãnh liệt và trong sạch nhất, một tình yêu mà chỉ vì bảo hộ người trong lòng, mà có thể làm bất cứ điều gì, kể cả giao tính mạng mình ra đánh cược.
Như cái cách Đường Trân chọn để bảo hộ tiểu Cố tiểu Niệm một đời bình an, chọn rút lui để Tề Sách có thể thay nàng, chăm sóc bọn họ, và gìn giữ tình yêu của họ đời đời kiếp kiếp.
Như cái cách Tề Sách bao dung Đường Trân, nguyện ''đợi'' nàng, ''chờ'' cánh hùng ưng trở về.
Đường Trân có yêu Tề Sách không?
Có, nàng yêu hắn đến tận tâm can, vì yêu hắn, nên nàng không hề sợ hãi trước mũi đao của thiên tử, không hề ngần ngại trước vũ điệu của hắc bạch vô thường. Một mồi lửa, nàng hóa thành phụng, để lại ''Cố'' và ''Niệm'' cho Tề Sách, đó là tâm ý, là cả tấm lòng đẹp đẽ nhất của nàng.
Bởi vì yêu, nên mới luyến tiếc, và kết cục, phụng hóa quỷ hồn, chỉ để có thể đi tìm lại nhân duyên của mình.
Ngoài thân nhân của Đường Trân, thì trên đời này, người yêu nàng nhất, chỉ có thể là Tề Sách. Một nam nhân nguyện ý vì nàng bước lùi lại, một nam nhân nguyện cả đời chờ cũng phải đợi được nàng trở về, một nam nhân đến lúc nàng mất rồi cũng không dám đi theo nàng vì sợ rằng giang sơn, thiên hạ, bách tính nàng cứu rỗi đấy không còn ai thay nàng gìn giữ và bảo hộ.
Cả đời Đường Trân không một lần khóc khi đứng trước bất kì ai, kể cả với Đường Hữu, nhưng khi có vòng tay của Tề Sách, nước mắt lập tức ngập ướt gò má.
Dưới biển lửa cháy rực, nàng không sợ hãi, nhưng trước ánh mắt mơ màng không trông thấy nàng của Tề Sách, nàng dường như muốn hỏng rồi.
''Sách Niệm Đường Lệ, Trân Động Tề Tâm.''
Tề Sách tương tư, khắc sâu vào lòng những giọt nước mắt của họ Đường.
Đường Trân cả đời động tâm với nam nhân họ Tề, dù có làm một quỷ hồn, cũng phải chờ ngày y đến tìm nàng.
Kết thúc như vậy, tôi có thỏa mãn hay không?
Tôi không biết, chỉ biết bản thân viết đến đó, liền không muốn tiếp tục nữa, vì cuối cùng họ cũng đã gặp nhau sau ba mươi năm trên nhân gian, ba trăm năm chờ dưới địa phủ rồi. Tôi không nỡ, càng không nghĩ sẽ lại kéo dài thêm, nhiều khi chấm dứt nhanh chóng, cũng là một loại yên lòng.
Xuyên suốt bộ truyện, chưa một lần câu ''ta yêu nàng'' hoặc ''ta yêu chàng'' xuất hiện, có những lời dù không nói, nhưng hành động lại rõ ràng hơn hết. Thú thật, đây cũng là một điều tiếc nuối của tôi, ba chữ đó, vốn là rất đẹp, thật tiếc khi nó không xuất hiện, nhỉ?
Dài dòng thế là đủ rồi nhỉ, tôi cũng không biết nói gì nữa, chặng đường không ngắn không dài này, cám ơn những bạn đã đi theo đến cuối đường, cũng chẳng biết có ai đọc đến đây hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói những lời cảm ơn từ tận đáy lòng, và hy vọng các bạn sẽ có những phút giây lên xuống đầy cảm xúc với Sách Niệm Đường Lệ của tôi nhé.
Xin chào lần cuối, tạm biệt ở tác phẩm này và hẹn gặp lại ở một bầu trời khác nhé.
Thân thương,
Mễ Bối.